– Nâng cao cảnh giác!
Giọng nói hùng hậu quanh quẩn ở chân trời, Hồ Lão Ngũ chạy qua chạy lại, trong sự chỉ huy của hắn, những tu sĩ Chiến Đế cảnh đó mặc dù kinh hoảng, nhưng còn chưa đến mức thất thố.
Mỗi người đều thủ vững cương vị của mình, nghênh đón Hải Thú tập kích.
Sóng biển cao hơn trăm trượng, hợp thành một đường với trời, sóng biển đáng sợ cuộn trào, khí tức áp chế khó chịu tốc thẳng vào mặt, nhìn kỹ, trong nước biển có đan xen Lôi Điện, cực kì chói mắt.
Người mắt tinh thậm chí nhìn thấy, từng con lươn to lớn gào thét trong sóng biển, đạp trên sóng biển, điên cuồng lao về hướng Chiến Thuyền.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng, đám người Ưng gia trước đó chạy trốn về hướng đó, sẽ có kết cục thế nào, đoán chừng đã chết mất xác.
– Thực sự là một nhóm Lôi Man.
Hồ Lão Ngũ rốt cục có chút bối rối, hắn chỉ là Chiến Thánh cảnh sơ kỳ mà thôi, hơn nữa còn bởi vì bản thân từng bị trọng thương, thực lực còn không bằng tu sĩ Chiến Thánh sơ kỳ bình thường.
Bây giờ điều hắn có thể làm chính là ổn định chiến thuyền, chỉ hy vọng Tiêu Phàm có thể phá giải cục diện khó khăn này.
Tiêu Phàm đứng sừng sững trên cột buồm, thần sắc đạm nhiên nhìn phía xa, dù chiến thuyền bị sóng biển quật đến nghiêng ngả lảo đảo, hắn vẫn bất động như núi.
– Chiến thuyền này vẫn là không được, nếu như có thể phi hành, sóng biển này sao đáng để trong mắt chứ?
Kim Giáp nhỏ giọng thầm thì một câu.
– Ý tưởng này không tồi.
Tiêu Phàm gật gật đầu, đây là chiến thuyền hàng hải, hàng năm đi lại trên biển, không có khả năng phi hành, dù sao phi hành tiêu hao quá nhiều Hồn Thạch.
Mà phần lớn người đi biển, đều là vì thám hiểm, cũng không vội vàng, tình huống gặp phải Hải Thú công kích như thế này cũng là cực kỳ hiếm thấy.
– Ngao ô ~
Đột nhiên, một tiếng tiếng gầm khàn khàn từ boong thuyền truyền đến, bên trong tiếng gầm, còn có một tia Chân Long chi uy.
Nghe được tiếng gầm này, nhóm Lôi Man ở phía xa càng thêm điên cuồng, độ cao của sóng biển lại tăng lên, đạt tới độ cao 200 trượng, một sóng này đập xuống, đoán chừng chiếc chiến thuyền này sẽ bị hủy diệt.
– Tiêu công tử, sóng biển quá lớn, chiến thuyền không chịu nổi một kích này.
Giọng nói sốt ruột của Hồ lão tam truyền đến.
– Ta biết.
Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu, bầu trời giống như đen đi, vô số hạt mưa từ trên cao rơi xuống, nhưng lại không mảy may chạm tới được Tiêu Phàm.
– Kim Giáp, đến lượt ngươi xuất thủ.
Tiêu Phàm nhìn Kim Giáp một cái, Kim Giáp gật đầu, sau đó đạp không bay lên, trong nháy mắt hóa thành một đầu Kim Long dài mấy trăm trượng, Long Uy cuồn cuộn bao phủ khắp chân trời.
Chỉ một thoáng, trong không trung nổi lên gió lốc mãnh liệt, sóng biển cao lớn cuộn ngực lại, Long từ mây, Hổ từ gió, Kim Giáp thân là Thiên Long, một mặt cường đại chân chính của hắn được thể hiện ra.
Nhìn thấy hư ảnh to lớn trong không trung, tất cả mọi người trên chiến thuyền trợn to hai mắt, đều là vẻ không thể tin nổi.
Kim Long dài mấy trăm trượng, dù là Thần Giai Chân Long hình như cũng không lớn như vậy đi, Kim Long này xuất hiện thế nào vậy?
Trong lúc mọi người đang chấn kinh, Hồ Lão Ngũ lại là kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, cho tới nay hắn cũng không thấy bên người Tiêu Phàm có Kim Long, Kim Long này xuất hiện từ đâu vậy?
Hồ Lão Ngũ phát hiện, ở chung với Tiêu Phàm càng lâu, hắn lại càng chấn kinh nhiều lần.
Trong không trung vang vọng tiếng rồng ngâm, sóng biển đáng sợ kia rất nhanh ổn định lại, Kim Giáp mặc dù rơi xuống Thần Giai, nhưng thực lực của hắn vẫn không yếu, dùng Nhất Long Chi Lực, trấn áp toàn bộ nhóm Tử Văn Lôi Man.
Tử Văn Lôi Man trên boong thuyền cũng nhìn đến mắt trợn tròn, vốn dĩ nó cho rằng bản thân đã được cứu, nào có ngờ đến sẽ xuất hiện một đầu Kim Long.
Một lúc sau, mặt biển khôi phục sự yên bình, xung quanh chiến thuyền đâu đâu cũng có Lôi man, thi thoảng phát ra từng đợt gầm thét, chỉ là bị Thần Uy của Kim Giáp Thiên Long đè ép, bọn chúng không dám tự tiện công kích.
Lúc này, Kim Giáp Thiên Long lần nữa biến thành hình người xuất hiện ở bên cạnh Tiêu Phàm, vẻ mặt có chút trầm trọng, nói:
– Thiếu Chủ, bọn chúng không chịu rời đi, trừ phi chúng ta thả con Tiểu Lôi Man này, Tiểu Lôi Man này là Vương của bọn chúng.
– Vương chỉ có thực lực như vậy thôi?
Tiêu Phàm bĩu môi.
– Hồn Thú có không ít chủng tộc, chỉ coi trọng Huyết Mạch, không coi trọng thực lực, cũng giống như Long Tộc.
Kim Giáp lúng túng nói.
Thực lực của nó mặc dù không kém hơn Tiêu Phàm trước đó, cuối cùng cũng là bởi vì Tiêu Phàm có được Thần Long Chi Huyết, Huyết Mạch mạnh hơn nó, cho nên nó mới thần phục Tiêu Phàm.
– Ngươi hỏi Tiểu Lôi Man kia một chút, có nguyện ý thần phục ta không, nếu như không nguyện ý, trực tiếp làm thịt.
Tiêu Phàm quét mắt nhìn Tử Văn Lôi Man một cái.
– Rõ, Thiếu Chủ.
Cảm nhận được sát khí lạnh như băng trên người Tiêu Phàm, cơ thể Kim Giáp hơi run lên, lách mình xuất hiện ở bên cạnh Tử Văn Lôi Man.
Tiêu Phàm nhìn bọn chúng, không biết bọn chúng đang lẩm bẩm cái gì, lúc này, Kim Giáp Thiên Long trở về nói:
– Thiếu Chủ, Lôi Ngự nguyện ý mang theo quần thần Lôi Man thần phục Thiếu Chủ.
– Xem ra Tiểu Lôi Man này rất thức thời.
Trên mặt Tiêu Phàm cũng hiện lên một tiếu dung, có thể không chiến, đó là chuyện không thể tốt hơn, dù sao hắn cũng không muốn lãng phí thời gian.
– Thả nó.
Tiêu Phàm nhìn về phía Thạch Thánh cùng Sở Phiền nói.
– Tiêu lão đại, thực sự thả nó à? Sở Phiền nói dùng nó để nấu canh, mùi vị không tệ, lão đại không nếm thử sao?
Thạch Thánh có chút không nỡ nói.
Nghe nói như thế, Tử Văn Lôi Man Lôi Ngự không khỏi lạnh run, lúc này nó mới ý thức được, hai nhóc con này không phải đùa với nó.
– Yên tâm, nếu như nó không nghe lời, lần sau sẽ có cơ hội.
Tiêu Phàm cười cười, nếu như không phải nhóm Lôi man cũng coi như thực lực cường đại, Tiêu Phàm cũng không để ý tiêu diệt bọn chúng.
– Ngao!
Lôi Ngự gầm nhẹ mấy tiếng, dập đầu mấy phát về hướng Tiêu Phàm, nó thực sự bị hù dọa.
– Coi như ngươi gặp may.
Thạch Thánh nhỏ giọng thầm thì một tiếng, một cước đá vào bụng Lôi Ngự, thân thể to lớn của Lôi Ngự, một đường vòng cung rơi xuống mặt biển, tóe lên sóng biển cao hơn mười trượng.
Một lúc lâu sau, đám người Hồ Lão Ngũ mời phục hồi lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập sùng bái, đây chính là nhóm Lôi Man Cửu Giai đó, lại bị Tiêu Phàm dăm ba câu liền giải quyết, hơn nữa có vẻ như còn thu phục được bọn nó.
– Ngũ Ca, tiếp tục đi đi.
Tiêu Phàm nhìn về phía Hồ lão tam nói.
– Tiêu công tử, bỉ nhân Hồ Mạnh Nhiên, ngài gọi ta Lão Hồ là được, hoặc là Lão Ngũ.
Hồ Lão Ngũ nào dám để đám Tiêu Phàm gọi hắn là Ngũ Ca.
– Vậy liền gọi ngươi là Lão Hồ đi, sau này ngươi chỉ cần lo điều khiển thuyền, những việc khác không cần để ý.
Tiêu Phàm gật gật đầu.
– Tiêu công tử yên tâm, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Hồ Mạnh Nhiên vỗ l-ng ngực bảo đảm nói, có câu nói này của Tiêu Phàm, hắn cảm giác Hung Long Hải Cốc cũng không còn đáng sợ như vậy, Tiêu Phàm quả thật mang lại cho hắn quá nhiều kích thích.
Sau đó, chiến thuyền dùng tốc độ cao nhất chạy về hướng Hung Long Hải Cốc, phía sau chiến thuyền, còn có mười đầu Cửu Giai đỉnh phong Tử Văn Lôi Man đi theo, Lôi Ngự ở ngay trong đó, có lẽ là chấn kinh trước thực lực của đám Tiêu Phàm, Lôi Ngự lựa chọn đi theo đám Tiêu Phàm.
Mấy ngày tiếp theo, đám Tiêu Phàm gặp không ít Hải Thú công kích, nhưng dưới sự hợp lực của Kim Giáp cùng Lôi Ngự, hết thảy đều trôi qua yên bình.
Theo thời gian trôi đi, Hải Thú phía sau chiến thuyền càng ngày càng nhiều, trừ Lôi Ngự ra, cơ hồ đều là Cửu Giai đỉnh phong, điều này cũng khiến cho Lôi Ngự có chút cảm giác ưu việt, thậm chí cảm thấy may mắn vì quyết định lúc trước của bản thân.
Đám Hồ Mạnh Nhiên đã hoàn toàn chết lặng, nếu đổi lại là những người khác, đừng nói thu phục nhiều Hải Thú như vậy, đoán chừng đã sớm trở thành thức ăn của đám Hải Thú này rồi.
Đường biển đi về Hung Long Hải Cốc là nguy hiểm nhất, từ thực lực của đám Hải Thú này có thể nhìn ra, đây cũng là một trong những nguyên nhân Hung Long Hải Cốc được gọi là Đông Hải Sinh Mệnh Cấm Khu.
Cho dù là Chiến Thánh cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể sống sót chạy tới Hung Long Hải Cốc.
Chớp mắt lại qua mấy ngày, chiến thuyền rốt cục dừng lại, Tiêu Phàm đứng sừng sững trên đầu thuyền, nhắm hai mắt cảm thụ biến hóa, trong không khí tràn ngập khí tức hung lệ.
– Tiêu công tử, đã đến Hung Long Hải Cốc.
Lúc này, Hồ Mạnh Nhiên đi đến bên người Tiêu Phàm, cung kính nói ra.