Ngươi tìm ta sao?
Nghe thấy thanh âm này, trong lòng Minh La lạnh lẽo, lưng cảm giác có chút phát lạnh, sau một khắc, hắn đột nhiên lần nữa quỷ dị tại chỗ biến mất.
Ngay lúc đó, một vệt sáng đâm vào vị trí Minh La vừa đứng, đáng tiếc chỉ là đâm trúng một đạo tàn ảnh.
– Thuấn Di?
Thanh âm hơi kinh ngạc vang lên, bên trong ngữ khí đều là vẻ khó tin.
– Công Tử!
– Lão Tam!
Nhìn thấy đạo thân ảnh kia, trên mặt Trọc Thiên Hồng cùng Nam Cung Tiêu Tiêu lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, bên trong hư không đột nhiên thêm ra một đạo thân ảnh, thân ảnh này hiển nhiên chính là Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm cầm kiếm vác lập, híp hai mắt nhìn Minh La, cau mày.
Một kiếm kia, nếu như đổi lại người bình thường tuyệt đối không tránh thoát, nhưng Minh La lại tránh thoát, điều này khiến Tiêu Phàm thập phần kinh ngạc.
Loại năng lực này đơn giản giống như Thuấn Di.
Bất quá Tiêu Phàm lại biết, hư không có một đạo chớp lóe xẹt qua, từ vị trí hắn xuất hiện ở vị trí Minh La đứng hiện tại.
Chỉ là bởi vì tốc độ quá mức kinh người, người bình thường căn bản phát hiện không được, nếu như không phải Tiêu Phàm đột phá đến Chiến Thần cảnh, hắn tuyệt đối cũng bắt không kịp tia sáng kia.
– Ngươi thực sự là Chiến Thần cảnh?
Minh La cũng hơi kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, sắc mặt khẽ hơi trầm xuống một cái.
Hắn có chút may mắn, may mắn bản thân trước đó không có giết, nếu như là người khác, cho dù là Chiến Thần cảnh hắn cũng không để trong mắt, nhưng hắn biết thể nội Tiêu Phàm nắm giữ Linh Hồn Thí Thần.
Năm đó có thể đem Cửu U Ma Thần xé nát, Minh La không thể không thận trọng.
Vì vậy, dù là Tiêu Phàm chỉ là Chiến Thánh cảnh, Minh La cũng không dám khinh thường hắn, cũng không có trước tiên thi triển năng lực quỷ dị ứng phó Tiêu Phàm.
Đương nhiên, hắn trời sinh tính đa nghi, cho rằng Tiêu Phàm khẳng định đang ẩn tàng tu vi và thủ đoạn, dù sao, Tiêu Phàm trước đó nghiền sát Chiến Thần cảnh như sâu kiến, cho dù hắn là Chiến Thánh cảnh cũng không thể tuỳ tiện làm được.
– May mắn vừa mới đột phá mà thôi.
Tiêu Phàm cười cười nói.
– Vừa mới đột phá?
Minh La mị mị hai mắt, một mặt không tin nói:
– Ngươi không nói với ta, ngươi là cố ý yếu thế, sau đó cố ý đem chúng ta dẫn đến, muốn giết chúng ta sao?
– Không kém bao nhiêu.
Tiêu Phàm vẫn cười nhạt, sau đó nhìn về phía mười mấy hai mươi người Dị Tộc cũng không quay đầu lại nói:
– Trọc Thiên Hồng, ngươi ngăn chặn hắn không có vấn đề chứ.
– Năng lực Thuấn Di kia.
Trọc Thiên Hồng có chút do dự, nếu như chỉ là chính diện giao phong, Trọc Thiên Hồng ngược lại là không sợ Minh La, nhưng Minh La nếu muốn chạy, hắn cũng lưu không được.
– Yên tâm, hắn tạm thời không thể sử dụng năng lực nhiều được.
Tiêu Phàm thập phần chắc chắn nói, sau đó đi từng bước một hướng hai mươi người Dị Tộc kia.
Hai mươi Chiến Thần cảnh cùng Chiến Thánh cảnh, Tiêu Phàm chuẩn bị lưu bọn hắn lại.
Minh La gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, tựa như muốn đem Tiêu Phàm nhìn thấu, trong lòng hắn vẫn không tin Tiêu Phàm chỉ là vừa mới đột phá Chiến Thần cảnh.
Đồng dạng mà nói, vừa mới đột phá đến cảnh giới cao hơn, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút khí tức bất ổn, nhưng khí tức Tiêu Phàm quá vững vàng, giống hệt một Chiến Thần cảnh lâu năm.
Bất quá sau một khắc, Minh La lại tin tưởng.
Chỉ thấy một mảnh thế giới màu đỏ ngòm quanh thân Tiêu Phàm hiện ra, khí tức vô cùng cuồng bạo lạnh lẽo tràn ngập tứ phương, bên trong thế giới màu đỏ có vô số Quỷ Trảo gầm thét.
– Chạy mau!
Minh La kêu to, lách mình hướng về Tiêu Phàm tiến lên, đáng tiếc, lại bị mấy đạo huyết sắc xúc tu ngăn lại.
Tiêu Phàm đoán không sai, Minh La trong thời gian ngắn căn bản không thi triển được năng lực Thuấn Di quỷ dị, ít nhất là không cứu được người dưới tay hắn.
Cảm nhận được khí tức trên người Tiêu Phàm phát ra không ổn định, Minh La hối hận không thôi, rõ ràng chính là vừa mới đột phá Chiến Thần cảnh, Tiêu Phàm cũng không có lừa gạt hắn.
Sớm biết thế, bản thân trước đó liền nên giết chết hắn!
Không hối hận căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì, Tiêu Phàm là Chiến Thánh cảnh đều có thể nghiền sát Chiến Thần cảnh, hiện tại đột phá Chiến Thần cảnh, Tu Sĩ Chiến Thần cảnh sơ kỳ làm sao có thể là đối thủ của hắn?
– Sâm La Vạn Tượng!
Một đạo thanh âm băng lãnh quanh quẩn tại hư không, chỉ thấy Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm vũ động, bên trong thế giới màu đỏ đâu đâu cũng có tàn ảnh Tiêu Phàm cầm kiếm, chỉ là động tác không giống nhau.
Những nơi tàn ảnh Tiêu Phàm đi qua, những tu sĩ Dị Tộc nhao nhao bị tách rời, huyết vụ phun ra, cùng thế giới màu đỏ hòa làm một thể, hết sức đỏ tươi, yêu diễm.
– A ~
Từng tiếng kêu thảm truyền ra, thế nhưng không có một chút tác dụng nào.
Hai mươi người đã có một nửa chết thảm, thân thể bị Vô Tận Kiếm Khí giảo sát, hóa thành vô số mảnh vỡ bay vụt bốn phía.
Những người khác cũng chẳng tốt đẹp gì, vẫn bị kiếm khí Tiêu Phàm tàn phá, ứng phó những người này, Tiêu Phàm căn bản không có bất kỳ cái gì thương hại.
Tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục chết trên tay bọn họ vô số kể, Tiêu Phàm giết bọn hắn một trăm lần đều không cảm thấy quá phận, không giết bọn hắn, tương lai bọn hắn vẫn đối phó tu sĩ Chiến Hồn Đại Lục.
– Thật mạnh!
Nam Cung Tiêu Tiêu trợn to hai mắt, trong mắt tràn ngập khát vọng, hắn cũng hy vọng có thể mau chóng đột phá Chiến Thần cảnh.
– Ta nhất định để ngươi sống không bằng chết!
Minh La phẫn nộ gào thét, hắn muốn xông phá Trọc Thiên Hồng công sát.
Nhưng mà tám đầu xúc tu Trọc Thiên Hồng xen lẫn thành một cái lưới lớn, Trọc Thiên Hồng toàn thân máu me đầm đìa nhưng không lùi lại, gắt gao đem hắn ngăn cản ở ngoài.
– Vậy cũng phải có thực lực!
Tiêu Phàm đạm mạc đáp lại, lần nữa xuất thủ, kiếm khí đầy trời tàn phá bừa bãi, còn lại tầm mười người cũng bị vô số kiếm khí quấy đến vỡ nát.
Cái gì Chiến Thần cảnh, trong tay Tiêu Phàm chỉ như là sâu kiến, đây chính là thực lực hắn hiện tại.
Đột phá Chiến Thần cảnh, vô luận Thần Lực hay là Linh Hồn đều phát sinh biến hóa.
Ở trong mắt Tiêu Phàm, cùng giai như sâu kiến, cấp thấp như cỏ rác, căn bản không có bất kỳ sức phản kháng nào.
Cái này cũng nhờ vào cơ sở hắn vững chắc, mỗi một bước đều đi thập phần bình ổn, lầu cao vạn trượng từ đất bằng lên mới có thành tựu như bây giờ.
Đương nhiên, nếu như đối mặt cường giả cùng giai chân chính, Tiêu Phàm cũng sẽ không dễ dàng giải quyết bọn hắn như thế, liền tựa như Minh La, Tiêu Phàm cảm giác người này thập phần nguy hiểm.
Chí ít, lấy thực lực hắn hiện tại, muốn giết chết Minh La, đoán chừng đều có chút gian nan.
Minh La trợn to hai mắt, hai mắt đỏ bừng nhìn Tiêu Phàm, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm tràn ngập kiêng kị.
Tiêu Phàm không có thi triển Linh Hồn Thí Thần liền có thể thuấn sát Thập Đại Chiến Thần cảnh, nếu như hắn mượn lực lượng Thí Thần thì sẽ ra sao.
Minh La không dám nghĩ tiếp, trong lòng hắn đối với Tiêu Phàm đã có ý quyết giết, lần này coi như giết không chết hắn, cũng nhất định phải điều động cường giả Bộ Lạc xuất thủ.
Hắn bây giờ còn chỉ vừa mới đột phá Chiến Thần cảnh, nếu như hắn thực đột phá tiếp, muốn giết chết hắn sẽ càng ngày càng gian nan.
– Đi!
Minh La hít sâu một cái, hướng về nơi xa hét to nói, hơn hai mươi người đến, bây giờ lại chỉ còn lại hắn và duy nhất cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ còn sống.
Huyết Ma Bộ Lạc mặc dù không thiếu cường giả, nhưng mười mấy Chiến Thần cảnh cũng đã tổn thất trọng đại.
Mặc dù Minh La vẫn không cam lòng, nhưng hắn biết, bằng vào hắn và Chiến Thần cảnh trung kỳ thì không có khả năng giết chết Tiêu Phàm.
– Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ngươi cho rằng nơi này là nơi nào?
Thần sắc Tiêu Phàm lạnh lùng, khịt mũi coi thường nói.
Hắn vốn là vì giết bọn hắn mới cố ý đem bọn hắn dẫn tới, hiện tại làm sao có thể tuỳ tiện để bọn hắn rời đi đây?
Ở trong mắt Tiêu Phàm, chết đi mười Chiến Thần cảnh sơ kỳ Dị Tộc đều không có quan trọng bằng một cường giả Chiến Thần cảnh trung kỳ, lại càng không cần phải nói Thần Tử Minh La.
Nếu như có thể lưu Minh La lại, vậy dĩ nhiên là không thể tốt hơn.
– Trọc Thiên Hồng, giúp Lão Đại lưu người kia lại!
Tiêu Phàm nhìn Trọc Thiên Hồng đang thôn phệ huyết khí của kẻ vừa mới bị hắn chém giết, lập tức quát chói tai một tiếng, bỗng nhiên thẳng hướng Minh La.