Oanh! Minh La cùng sáu Chiến Thần cảnh cường giả toàn lực oanh kích lấy Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, Càn Khôn Định Thiên Đỉnh rung động càng ngày càng lợi hại, đáng tiếc vẫn không có xu thế oanh mở nó.
Minh La âm trầm vô cùng, lần này vì chém giết Tiêu Phàm, hắn bỏ ra cái giá rất lớn mới tiến vào Thần Linh Cấm Khu.
Thậm chí, để tìm ra Tiêu Phàm, hắn cũng lãng phí một kiện trọng bảo.
Nếu như lần này giết không chết Tiêu Phàm, Minh La khả năng liền lỗ lớn.
– Tu La Điện Chủ chẳng lẽ chỉ là một con rùa đen rút đầu sao?
Minh La vô cùng phẫn nộ, đáng tiếc Tiêu Phàm thờ ơ, đành phải khích tướng Tiêu Phàm.
Bất quá, Tiêu Phàm không đáp lại, hắn mặc dù thanh trừ Huyết Ma Thi Hồn Tán thể nội, nhưng Thần Lực thể nội hắn tiêu hao cũng không nhỏ, cần một đoạn thời gian khôi phục.
– Thần Tử, kẻ này không phải bị trúng Huyết Ma Thi Hồn Tán à, đoán chừng đã hóa thành một bãi nước đặc rồi.
Trong đó một tu sĩ áo bào đen nói ra.
– Coi như không bị Huyết Ma Thi Hồn Tán độc chết, cũng khẳng định tiếp nhận không được năng lượng ba động chúng ta oanh kích Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.
Một tu sĩ áo bào xanh khác gật gật đầu nói.
Minh La cau mày một cái, oanh kích Càn Khôn Định Thiên Đỉnh lâu như vậy, Tiêu Phàm đều không phản ứng, đoán chừng thật đúng là khả năng hóa thành nước đặc.
Huyết Ma Thi Hồn Tán danh xưng đệ nhất độc dược Chiến Hồn Đại Lục không phải người bình thường có thể tiếp nhận.
– Thần Tử, ta qua nhìn thử một chút có thể mở nắp ra hay không.
Tu sĩ áo bào đen tiếp tục nói.
Minh La gật đầu, xem như ngầm thừa nhận ý nghĩ người áo đen, chỗ sâu đáy mắt lóe qua ánh sáng.
Nếu như Tiêu Phàm đã chết, Càn Khôn Định Thiên Đỉnh chính là vật vô chủ, người ở đây không có tư cách cùng hắn cướp đoạt Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.
Nghĩ vậy, trong lòng Minh La không khỏi có chút mừng thầm.
Đồng thời, người áo đen hướng về Càn Khôn Định Thiên Đỉnh chậm rãi đi qua, hắn thấy Tiêu Phàm coi như sống sót đoán chừng cũng chỉ còn lại một hơi.
Nếu như có thể mở ra Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, giết chết Tiêu Phàm là thập phần đơn giản, đến lúc đó hắn liền có thể trước mặt Minh La tranh công, dạng cơ hội này là cực kỳ khó được.
Bất quá, mấy Chiến Thần cảnh khác lại không được nghĩ như vậy, bọn hắn mấy người hợp lực đều mở không ra Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, bằng vào một mình hắn liền có thể mở cái nắp sao?
Hiển nhiên là không có khả năng!
Khả năng chính là Tiêu Phàm không chết, còn đang toàn lực thao túng Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, bọn hắn nhìn đến, hắc bào nam tử là không có khả năng mở cái nắp ra.
Bất tri bất giác người áo đen đã tới gần Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, trên mặt hắn lộ ra một vẻ đắc ý, vươn tay nhanh chóng hướng về cái nắp vỗ tới.
Giờ khắc này những người khác cũng có chút khẩn trương, ánh mắt bọn hắn sáng quắc nhìn chằm chằm cái nắp Càn Khôn Định Thiên Đỉnh.
Đột nhiên!
Bang một tiếng vang giòn, chỉ thấy cái nắp Càn Khôn Định Thiên Đỉnh rung động một cái, sau đó hướng một bên bay đi.
– Mở ra?
Minh La mấy người phía sau kinh ngạc vô cùng, Minh La càng là lách mình hướng về Càn Khôn Định Thiên Đỉnh bay đi, nếu như Tiêu Phàm chết, hắn tất nhiên sẽ lập tức đem Càn Khôn Định Thiên Đỉnh bỏ vào trong túi.
Nhưng mà…
Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến, chỉ thấy một mảnh Kim Sắc Hỏa Diễm từ bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh mãnh liệt cuộn trào ra, trong nháy mắt đem hắc bào nam tử che đậy ở trong đó.
Ngay sau đó, một cỗ hấp lực đáng sợ bỗng nhiên sinh ra, hắc bào nam tử không phản ứng kịp liền bị Kim Sắc Hỏa Diễm đưa vào bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, cùng lúc đó, cái nắp Càn Khôn Định Thiên Đỉnh bay đi đột nhiên quay lại.
Bang!
Lại là một tiếng vang giòn, lúc Minh La chạy tới bên cạnh Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, cái nắp lần nữa chặt chẽ khép lại, hoàn toàn kín không kẽ hở.
– Hỗn trướng!
Minh La phẫn nộ một bàn tay đánh vào phía trên Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, hắn nào sẽ nghĩ đến Tiêu Phàm căn bản không chết, hơn nữa liền đang chờ bọn hắn tới gần, phục kích người bọn hắn.
– Dùng hỏa luyện cho ta, ta không tin đốt không chết hắn!
Minh La gần như gầm hét lên.
Hắn phát hiện bản thân vẫn là khinh thường Tiêu Phàm, dựa vào Càn Khôn Định Thiên Đỉnh liền hoàn toàn ngăn lại bọn hắn.
Coi như ngươi có thể phát huy ra thực lực Chiến Thần cảnh thì như thế nào, chỉ cần các ngươi không phá nổi Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, thực lực có mạnh hơn nữa cũng vô dụng.
Bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, Vô Tận Chi Hỏa bọc Chiến Thần cảnh lấy áo bào đen tiến vào bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh, không gian nơi này lớn nhỏ chừng hai trượng, dung nạp hai người vẫn dư xài.
Đương nhiên, cũng không phải là Càn Khôn Định Thiên Đỉnh chỉ có lớn như vậy, mà thực lực Tiêu Phàm hiện tại chỉ có thể điều khiển lớn như vậy mà thôi.
– Tự tìm cái chết!
Áo bào đen Chiến Thần cảnh tiến vào bên trong Càn Khôn Định Thiên Đỉnh nổi giận gầm lên một tiếng, trong nháy mắt tránh thoát Vô Tận Chi Hỏa trói buộc, một chưởng hướng về Tiêu Phàm gào thét mà tới.
– Tu La Luyện Ngục!
Tiêu Phàm một tiếng quát như sấm, trong con ngươi hắn đột nhiên bắn ra hai đoàn Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm, hỏa diễm trong nháy mắt quét sạch bốn phía không gian, đem người áo đen kia bao phủ ở bên trong.
Chưởng cương người áo đen đánh vào trên người Tiêu Phàm, Tiêu Phàm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hơi đỏ lên.
Bất quá, toàn thân người áo đen lại bị Huyết Hắc Sắc Hỏa Diễm bốc cháy lên, phát ra âm thanh kêu thê lương thảm thiết, ôm đầu xuyên loạn.
Tiêu Phàm mặc dù không cách nào thi triển ra Tu La Áo Nghĩa, nhưng Tu La Thần Nhãn vốn không phải Áo Nghĩa công kích, mà là Nghiệp Hỏa trong truyền thuyết, trực tiếp đốt luyện Linh Hồn.
Lấy cảnh giới Tiêu Phàm bây giờ, uy lực Tu La Thần Nhãn sớm đã không phải Chiến Thánh cảnh có thể so sánh, Chiến Thần cảnh bình thường là tuyệt đối ngăn cản không nổi Nghiệp Hỏa đốt luyện.
Sau nửa ngày, thanh âm người áo đen kia nhỏ đi không ít, Tiêu Phàm cảm nhận được nhiệt độ bốn phía cực nóng, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, khinh thường nói:
– Muốn dùng hỏa diễm đốt ta? Lúc trước Thiên Hỏa đều đốt không chết ta, hỏa diễm này sao có thể so sánh với Thiên Hỏa.
Sau đó, con ngươi Tiêu Phàm lần nữa rơi vào trên người Hắc Y Nhân, cảm nhận được khí tức yếu ớt trên người Hắc Y Nhân, Tiêu Phàm hít sâu một cái, trầm ngâm nói:
– Không sai biệt lắm.
Vừa dứt lời, đột nhiên trong mắt Tiêu Phàm bắn ra hai đạo lục sắc lưu quang, linh hồn lực lượng bàng bạc xông thẳng vào trong đầu người áo đen kia.
Người áo đen dù sao cũng là Chiến Thần cảnh, Tiêu Phàm không dám khinh thường, trước dùng Nghiệp Hỏa đốt cháy hắn, đem linh hồn lực lượng suy yếu tới cực điểm, sau đó lại thi triển Chủng Ma Chi Thuật.
Người áo đen muốn phản kháng nhưng giờ phút này hắn suy yếu, căn bản không thể phản kháng, chỉ một lát sau về sau, Tiêu Phàm liền mài diệt ý thức hắn, trên mặt hiện lên một vòng cười lạnh.
Đột nhiên, một bàn tay Tiêu Phàm đập vào trên trán người áo đen, cả người trực tiếp bị chấn thành huyết vụ.
Lòng bàn tay Tiêu Phàm phóng ra một đoàn Kim Sắc Hỏa Diễm đốt Luyện Hư không, mấy tức sau, bên trong hư không chỉ còn lại một mai bạch sắc tinh thể, cùng một giọt huyết dịch màu đỏ tươi yêu diễm.
Đưa tay vung lên, viên Bạch Sắc Thần Lực Chi Tinh bị Tiêu Phàm thu nhập bên trong Tiểu Thiên Địa, Tiểu Thiên Địa xuất nhập vật sống mặc dù gian nan, nhưng xuất nhập tử vật lại rất dễ dàng, sau đó ánh mắt hắn rơi vào giọt huyết dịch màu đỏ tươi lơ lửng hư không.
– Cửu U Ma Huyết? Chính là nó có thể làm cho Minh La bọn hắn không bị lực lượng Thần Linh Cấm Khu áp chế?
Ánh mắt Tiêu Phàm sáng quắc nhìn chằm chằm giọt huyết dịch màu đỏ tươi kia.
Hắn có thể đủ cảm nhận được bên trong giọt máu này ẩn chứa một cỗ lực lượng cực kỳ bá đạo.
Thậm chí, Tu La Huyết Mạch thể nội Tiêu Phàm cũng bắt đầu táo động, trong mắt của hắn lộ ra quang mang khát máu, muốn đem giọt huyết dịch màu đỏ tươi này nuốt vào.
Tiêu Phàm bỗng nhiên lắc đầu, trong nháy mắt tỉnh táo lại, kinh ngạc nói:
– Huyết dịch thật bá đạo, vậy mà bá đạo hơn cả Tu La Huyết Mạch, Cửu U Ma Huyết chẳng lẽ thực sự là huyết dịch Cửu U Ma Thần?