Vô Thượng Sát Thần

Chương 1642: So Nhiều Người Sao?



“Tam ca!” Quan Tiểu Thất kêu to một tiếng, nâng tay lên bắn ra một mũi tên, ngay sau đó thân thể nhảy lên, xuất hiện trên cột đá bên cạnh Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm một kiếm quét ngang xông ra, kiếm khí màu máu dày đặc khắp không trung, đánh văng công kích của ba người đối diện, thân thể nhảy lên lùi về phía sau, rơi xuống bên người Quan Tiểu Thất.

Ba người Minh La, Hoàng Phủ Thiên Hựu và Sở Vân Phi đứng trên cột đá, cười lạnh nhìn mấy người Tiêu Phàm.

Đúng vào lúc này thì Lăng Phong, Độc Cô Tương Đình, Lăng Thanh Tịch cùng Tô Vân Nhiên cũng rơi xuống trên cột đá mà bọn Tô Phàm đứng, đề phòng nhìn tu sĩ phía sau.

“Ha ha, Sở Vân Phi, đây chính là chuẩn bị phía sau của các ngươi sao? Không tồi, lần này dù bọn hắn có chắp cánh cũng khó thoát!” Hoàng Phủ Thiên Hựu nhìn thấy tu sĩ dày đặc phía sau thì nhất thời bật cười.

Người đuổi giết Lăng Phong không ít, đến hơn một trăm người, đứng đầy mấy cây cột đá liền, mỗi một hơi thở trên người đều vô cùng mạnh mẽ, tất cả đều là Chiến Thánh đỉnh phong.

Hơn nữa bọn hắn đều sử dụng lực thông thần, hiển nhiên để giết được Tiêu Phàm thì Chiến Thần điện đã bỏ ra một cái giá không nhỏ.

Vẻ mặt Sở Vân Phi cực kỳ lạnh lẽo, rõ ràng hắn đã sớm đoán được, lạnh lùng nhìn vào Tiêu Phàm nói: “Tiêu Phàm, ngay lúc giết phụ thân ta thì ngươi nên biết sẽ có ngày hôm nay, bây giờ không chỉ ngươi phải chết mà huynh đệ của ngươi cũng phải chết.”

Nói đến đây thì ánh mắt của Sở Vân Phi lại rơi trên người bọn Độc Cô Tương Đình: “Độc Cô Tương Đình, Tô Vân Nhiên, Lăng Thanh Tịch, ta cho các ngươi một cơ hội sống, chỉ cần các ngươi giết bọn Tiêu Phàm thì sẽ để các ngươi rời đi, nếu không thì lại phải thiếu mất ba đại yêu nghiệt nữa rồi.”

Mấy người hông hề cử động, bắt đầu từ giây phút bọn họ đi theo Tiêu Phàm bước vào cột đá lôi vân thì mấy người đã đoán được sẽ có giây phút này, sao có thể lùi lại.

“Sở Vân Phi, ngươi đã đến nương nhờ Chiến Thần điện rồi?” Vẻ mặt Tiêu Phàm cực kỳ bình tĩnh, tựa như không hề lo lắng ba người sẽ đột nhiên phản bội.

Hắn hiểu rõ Lăng Thanh Tịch và Độc Cô Tương Đình, mà Tô Vân Nhiên lại là người Quan Tiểu Thất tìm đến nên tất nhiên Tiêu Phàm cũng tin tưởng thái độ làm người của hắn ta.

“Có quan trọng không?” Sở Vân Phi cười lạnh một tiếng, để giết chết Tiêu Phàm hắn thật sự đã nương nhờ vào Chiến Thần điện, nếu không cũng không thể triệu tập nhiều cường giả của Chiến Thần điện như vậy, hợp tác cùng Minh La đối phó với Tiêu Phàm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: Khoe Khoang

“Đối với ngươi thì rất quan trọng, đó chính là sự khác nhau giữa người chết và người sống.” Giọng nói của Tiêu Phàm càng ngày càng lạnh, nếu như Sở Vân Phi muốn giết mình để báo thù thì điều này không có gì đáng trách, dù sao thì Tiêu Phàm đã giết phụ thân của hắn ta.

Hơn nữa Tiêu Phàm đã đồng ý với Sở Vân Bắc là sẽ tha cho hắn ta một mạng.

Nhưng nếu Sở Vân Phi đã nương nhờ Chiến Thần điện thì chính là một tình thế khác, Tiêu Phàm muốn tha cho Sở Vân Phi thì người khác cũng chưa chắc sẽ bằng lòng.

“Tiêu Phàm, nghe nói ngươi luôn rất kiêu ngạo, không ngờ ngươi lại có thể kiêu ngạo đến mức này, nhiều người đối phó với ngươi như vậy, lẽ nào ngươi vẫn cho rằng bản thân có thể sống sót rời đi sao, thật sự là mù quáng không biết gì!” Hoàng Phủ Thiên Hựu cười to nói.

Có thể thấy Tiêu Phàm chết cũng là điều mà Hoàng Phủ Thiên Hựu muốn thấy, hơn nữa hắn ta đã đi đến bước này thì cũng chỉ có thể nhỏ cỏ tận gốc đám người Tiêu Phàm.

“Hai vị yên tâm, nếu ta đã tới thì tất nhiên sẽ không để bọn họ sống sót rời đi!” Lúc này Minh La cũng cười nói, tựa như đã nắm chắc Tiêu Phàm trong tay.

Vừa dứt lời thì lôi vân màu xám bốn phía đột nhiên bất đầu quay cuồng, ngay sau đó thì từng tia sáng từ bên trong lôi vân gào thét lao ra.

Bảy cây cột đá phía sau bọn Minh La gần như đứng đầy tu sĩ, nhìn sơ qua vậy mà lại lên đến hơn một trăm người.

Lông mày mấy người Tiêu Phàm nhíu chặt, rõ ràng là bọn họ không ngờ được lại có người có thể vượt qua biển lôi vân, phải biết rằng lực hư vô ở bên trong cực kỳ đáng sợ.

Bây giờ có hơn một trăm người ở phía trước chặn đường, phía sau cũng có hơn một trăm người ngăn bọn họ rời đi, mà lực cắn nuốt bên trong biển lôi vân màu xám cũng không phải là người bình thường có thể chống lại được.

Mấy người Tiêu Phàm nhất thời rơi vào tình cảnh tiến toái lưỡng nan, mà Minh La ở đối diện chờ người lại bắt đầu cười ha hả.

“Tiêu Phàm, ngươi sẽ không cho rằng bây giờ ngươi vẫn còn có thể sống sót rời đi chứ?” Hoàng Phủ Thiên Hựu cười lớn nói, dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, trong mắt hắn thì Tiêu Phàm đã là một người chết rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (1)

Ánh mắt Sở Vân Phi cũng bắt đầu trở nên u ám, nhe răng trợn mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm im lặng không nói gì, nhìn tu sĩ bốn phía xung quanh, sau đó ánh mắt lại đảo qua biển lôi vân màu xám một cái, hắn đang lo lắng có phải bên trong biển lôi vân vẫn còn tu sĩ ẩn nấp hay không.

Đáng tiếc linh hồn lực của hắn cũng khó mà phá vỡ được lực hư vô để tra xét.

“Tam ca, những kẻ kia có vẻ như không phải là người!” Đột nhiên Quan Tiểu Thất cau mày nói, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào một trăm người đứng sau lưng bọn Minh La kia.

“Không phải người thì là thứ gì?” Độc Cô Tương Đình ngạc nhiên nói, cẩn thận quan sát thì hắn ta kinh ngạc phát hiện ra vậy mà trên người những kẻ đó không hề có linh hồn ba động.

“Lẽ nào là Hồn điêu?” Tô Vân Nhiên cũng vô cùng không nghĩ tới, có điều không hề có bất kỳ ý tứ sợ hãi nào, chỉ riêng phần tâm tính này thì đã khiến cho Tiêu Phàm nhìn với cặp mắt khác rồi.

“Không phải Hồn điêu, mà là những hoạt tử nhân.” Tiêu Phàm lắc đầu, nếu là hồn điêu thì tất nhiên hắn chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra, nhưng bề ngoài những người này không khác gì con người, hơn nữa lại không có bất kỳ hồn văn nào.

“Hoạt tử nhân?” Mọi người hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ là Thần thi?

Mọi người vẫn luôn có một loại sợ hãi theo bản năng đối với Thần thi, suy cho cùng thì thứ kia gần như là không giết không diệt được.

“Không phải Thần thi, hẳn là dùng một loại thủ đoạn đặc biệt luyện người sống thành một loại quái vật, bọn họ đã không còn ý thức của chính mình, các ngươi nhìn xem, ánh mắt của bọn họ cực kỳ đờ đẫn, đây chính là bằng chứng tốt nhất.” Tiêu Phàm nhìn ra trong lòng mọi người đều nghi ngờ liền giải thích.

“Không có ý thức, vậy thì cũng không có gì đáng sợ, cùng lắm thì cũng chỉ tương đương với Thần thi mà thôi.” Lăng Phong nói ra, những người khác cũng gật đầu.

Bọn họ có ưu thế tự nhiên khi ở trên cột đá lôi vân này, đó chính là dù đối phương có nhân số nhiều hơn nữa thì tất cả cũng không thể đến gần bọn họ, người có thể công kích có hạn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Vụ án bí ẩn ở trường Thập Ngũ (3)

Bọn họ chỉ cần tử thủ ở ngọc đài này thì cho dù có nhiều người đánh giết hơn nữa, bọn họ cũng chỉ cần ngăn cản tất cả công kích ở bên ngoài thì đối phương chưa chắc đã có thể lại gần thêm chút nào.

“Đừng coi thường bọn chúng, bọn chúng đã không phải là người nữa mà chỉ là một loại máy móc giết chóc, thậm chí bọn chúng cũng không hề sợ hãi lực hư vô.” Tiêu Phàm lắc đầu nói.

Những người này có thể đi qua biển lôi vân màu xám thì chứng tỏ bọn họ không sợ lực hư vô, người khác cần phải nhờ vào cột đá lôi vân mới có thể di chuyển nhưng bọn họ không hề sử dụng.

Nghe được lời nói của Tiêu Phàm thì vẻ mặt mọi người cứng lại, có vẻ như mọi chuyện không hề lạc quan như bọn họ tưởng tượng, cho dù đối phương không tiến lên cùng một lúc thì chỉ trên mặt số lượng cũng đã có thể nghiền chết bọn họ rồi.

“Mọi người cũng không cần lo lắng quá, bọn họ vẫn còn chưa thể uy hiếp đến tính mạng của chúng ta được, lát nữa ra tay, người phía sau giao cho các ngươi, Tiểu Thất, ngươi đối phó với những người phía trước cùng với ta, mọi người phải bảo vệ bản thân thật tốt.” Tiêu Phàm nói.

“Ha ha, không cần lo lắng? Lần này ta muốn nhìn xem ngươi chết như thế nào!” Minh La cười gằn nhìn Tiêu Phàm, lộ ra một tia dữ tợn.

“Đây chính là sức mạnh của các ngươi? Vẫn chưa đủ!” Tiêu Phàm lắc đầu, vẻ mặt tự tin nói.

“Giết!”

Minh La không thèm nói nhảm với Tiêu Phàm, đưa tay vung lên, người áo đen sau lưng nhào đến phía bọn Tiêu Phàm với tốc độ cực nhanh, điều kỳ lạ là bọn họ căn bản không cần sử dụng cột đá lôi vân mà trực tiếp bay qua biển lôi vân màu xám.

Khí thế đáng sợ quét tới, cột đá lôi vân đều bắt đầu rung động mãnh liệt.

Cùng lúc đó hơn một trăm người phía sau lưng bọn họ cũng ào ào bay vụt tới, tuy những người này không thể không để ý tới lực hư vô nhưng bọn họ cũng không sợ chết, bởi vì bọn họ đã bị khống chế.

“So nhiều người sao?” Tiêu Phàm híp mắt cười lạnh nói.

Tiếng nói vừa hạ xuống thì trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một viên đá nhỏ, nâng lòng bàn tay lên thì vô số viên đá nhỏ bắn ra đầy trời, xông thẳng đến phía những người áo đen trong biển lôi vân màu xám.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.