Vô Thượng Sát Thần

Chương 1684: Bá Đạo Vô Song Chiến Hoàng Thiên



Lông mày Diệp Khuynh Thành nhíu lại, bây giờ hắn còn chưa hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra, tại sao mình lại bị người ta chặn giết?

Nhưng, đối với kẻ muốn giết mình, xưa nay Diệp Khuynh Thành cũng sẽ không nhân từ nương tay, so với Tiêu Phàm, Diệp Khuynh Thành càng là một kẻ có thù tất báo.

Bằng không mà nói, vừa rồi ở vào tình huống không biết thế cục ra sao hắn cũng sẽ không dùng hết sức chém giết cửu biến Chiến Thần kia.

Không để hắn lấy lại tinh thần, lại có hai kẻ mặc huyết bào đến giết hắn, căn bản giống như không muốn nói nhảm với hắn.

Con ngươi của Diệp Khuynh Thành cũng biến đổi càng phát ra vẻ lạnh lẽo, nhích cái mũi, bỗng nhiên hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm, nhưng hiện tại cũng không có thời gian bận tâm nhiều như vậy, mà phải xem đối mặt với hai tu sĩ mặc huyết bào này thế nào và Yêu Huyết Long Báo của chúng ra sao.

Đạp chân xuống, Diệp Khuynh Thành bay lên phía không trung, mặc dù hắn vô tâm trong việc cứu những người khác, nhưng đi ra với hắn, vẫn có không ít đệ tử Diệp gia.

“Giết!”

Tu sĩ cầm đầu đám người mặc huyết bào lại phun ra một tiếng, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định động thủ, mục tiêu của hắn chỉ là người ở bên trong truyền tống thông đạo.

Một người cưỡi Yêu Huyết Long Báo trong đó bay lên, lại xuất hiện ở trước cửa truyền tống thông đạo, đánh tới phía tu sĩ cổ tộc khác.

“Cút!”

Không đợi tu sĩ mặc huyết bào xuất thủ, một giọng nói bá đạo từ trong truyền tống thông đạo truyền đến, ngay sau đó, một đạo kiếm vàng dường như chém nát sự vững chắc, từ trong truyền tống thông đạo gầm thét tới, gắt gao khóa chặt tu sĩ mặc huyết bào.

Tu sĩ mặc huyết bào vung ra một đao, thân hình tránh sang một bên, con ngươi khát máu hiện ra phát sáng lạnh lùng.

Ngay sau đó, một nam tử mặc bào trắng đầu đeo ngọc quan xông ra, khí thế quanh thân bùng phát, bá khí hung mãnh, hai tay cầm kiếm một kiếm chém tới.

“Hoàng Thiên, dừng tay!” Chiến Thiên hạ thấy thế, vội vàng hét lớn.

Không sai, người lúc này xuất hiện chính là Chiến Hoàng Thiên, dựa vào khí thế mà thấy, hắn không hề yếu hơn Diệp Khuynh Thành, mà còn cho người ta thấy một loại cảm giác càng bá đạo hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 296: Thế giới 7: Ngủ chung

Nghe thấy lời Chiến Thiên hạ, Chiến Hoàng Thiên dường như căn bản không để tâm, tiếp tục oanh sát tu sĩ huyết bào kia, hai kiếm liên tiếp, tu sĩ mặc huyết bào cầm loan đao lại có chút run rẩy, có thể thấy sức mạnh khủng bố của Chiến Hoàng Thiên.

Trừ khi bị Nam Cung Tiêu Tiêu khắc chế ra, bằng vào sức mạnh, trong các tu sĩ cùng cấp đúng là không có mấy người là đối thủ của Chiến Hoàng Thiên.

“Hoàng Thiên, dừng tay!” Chiến Thiên Hạ lại hét lớn lần nữa, sắc mặt cũng trở nên trầm lặng, hắn cũng không muốn kế hoạch của Chiến Luân Hồi bị đánh loạn, dù Chiến Hoàng Thiên được Chiến Luân Hồi ưu ái cũng không được.

Lúc này, một thân ảnh từ nơi xa bay tới, đi đến bên người Chiến Thiên Hạ, thấp giọng nói với hắn vài câu, sát ý trên người Chiến Thiên Hạ lặng yên sinh ra.

“Chiến Hoàng Thiên, còn không qua đây chịu đòn nhận tội, lẽ nào ngươi muốn phản bội Chiến tộc hay sao? Hậu quả thế nào ngươi biết đó.” Chiến Thiên Hạ đột nhiên thay đổi ngữ khí, sát khí nặng nề nói.

Bùm!

Một tiếng nổ vang, tu sĩ mặc huyết bào kia cùng Yêu Huyết Long Báo bị một kiếm của Chiến Hoàng Thiên đánh lui, cả người nặng nề rơi trên mặt đất, bụi bặm văng lên vô số.

Đám người thấy thế, không khỏi hít một hơi lạnh, đây chính là cường giả cửu biến Chiến Thần, không ngờ lại bị Chiến Hoàng Thiên đánh bay.

Nếu như Tiêu Phàm cùng Nam Cung Tiêu Tiêu thấy thế, nhất định cũng sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì giờ khắc Chiến Hoàng thiên Phát huy ra chiến lực, tuyệt đối không có bất kỳ cái gì áp chế được.

“Ngươi đang uy hiếp ta sao?” Thần sắc Chiến Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn về phía Chiến Thiên Hạ, sát ý không cần che giấu.

“Phải thì như thế nào, nếu như ngươi phản bội Chiến tộc, phen này các ngươi chắc chắn bị xoá tên vĩnh viễn!” Chiến Thiên Hạ híp hai mắt lại, mặc dù hắn vừa mới biết Chiến Hoàng Thiên đã thoát ly khỏi sự khống chế của Chiến Luân Hồi.

Chỉ là hắn không ngờ, thực lực của Chiến Hoàng Thiên lại mạnh mẽ như vậy, chẳng lẽ trước kia hắn còn cố ý ẩn giấu tu vi hay sao?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Chiến Thiên Hạ nhìn về phía Chiến Hoàng Thiên cũng thay đổi, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu quả thật như ta nghĩ, vậy tiểu tử này cũng nhẫn nhịn quá, hắn sợ điện chủ khống chế hắn, cố ý ẩn giấu tu vi, áp chế thực lực?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: C27: Lục xuyên thật sự

Chiến Thiên Hạ đoán không sai, Chiến Hoàng Thiên đúng thật là làm như vậy, bằng không mà nói, năm đó Tiêu Phàm muốn đánh bại Chiến Hoàng Thiên, không thể nào nhẹ nhàng như vậy.

Còn về hiện tại, nếu như hai người chém giết thật sự, đoán chừng bên nào thắng cũng là thắng thảm!

“Người nhà của ta mà chết, tất cả những người khác của Chiến tộc đều phải chôn cùng!” Chiến Hoàng Thiên đằng đằng sát khí nói, căn bản không có ý e ngại bất kỳ cái gì.

Lần trước sở dĩ hắn ngăn cản Tiêu Phàm giết chết Minh La, cũng là sợ Chiến Thần điện đối xử bất lợi với người nhà hắn, nhưng những ngày qua trải qua tu luyện sinh tử, Chiến Hoàng Thiên đã nghĩ thông rất nhiều.

Nhà của mình chỉ là gia đình nhỏ mà thôi, toàn bộ Chiến Hồn đại lục mới là gia đình lớn, gia đình lớn không còn nữa, gia đình nhỏ làm sao có thể tiếp tục tồn tại?

Nếu như mỗi người đều vì ích kỷ tư lợi như hắn, cuối cùng phải dựa vào ai để cứu vớt Chiến Hồn đại lục.

Bây giờ hắn đã nghĩ thông rồi, bất luận như thế nào, hắn đều muốn ra sức đánh cược một lần, thế giới này, không phải chỉ một mình hắn đang chiến đấu, sở dĩ đây cũng là nguyên nhân khiến cho Chiến Hoàng Thiên dám khiêu chiến Chiến Thiên Hạ.

“Ha ha, đại ca trở về rồi!” Đột nhiên, một tràng cười ngông cuồng vang lên, chỉ thấy hai thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện phía sau Chiến Hoàng Thiên, hai người không phải ai khác, chính là Dạ Cô U và Phong Thiên Khê.

Ở phía sau hai người, từng thân ảnh lại lần lượt xuất hiện, đám người Dạ Cô Ảnh đều ở trong đó, hơn nữa còn có tu sĩ khác lần lượt xuất hiện.

“Nhị đệ, tam muội, đại ca sai rồi, xin lỗi các ngươi.” Chiến Hoàng Thiên hít sâu, khom lưng nói với Dạ Cô U.

“Đại ca, chuyện đã qua hãy để cho qua đi, hôm nay, chúng ta rốt cục lại có thể kề vai chiến đấu rồi.” Dạ Cô U thoải mái cười một tiếng.

Trải qua chuyện lần trước, Dạ Cô U cuối cùng cũng biết, mình hoàn toàn không có gì không bỏ xuống được, tình cảm đối với Phong Thiên Khê cũng chỉ là mong muốn đơn phương mà thôi, đối đãi với nàng như muội muội, cũng rất tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Còn có ta.” Phong Thiên Khê cũng gật đầu, không còn cố tình gây sự như trước, xem ra trải qua một năm này, cô cũng không phải là không thu hoạch được gì.

“Tốt, tốt! Các ngươi từng người, đều phải chết!” Chiến Thiên Hạ nhe răng trợn mắt nhìn ba người Chiến Hoàng Thiên, hoàn toàn tức giận rồi.

“Ta không sợ ngươi uy hiếp, bởi vì ta vốn là cô nhi.” Dạ Cô U cười to sảng khoái nói, sau đó lại truyền âm cho Dạ Cô Ảnh sau lưng nói: “Tiểu đệ, mang theo bọn họ rời khỏi nơi này!”

Dạ Cô Ảnh hít sâu, cuối cùng vẫn gật đầu, hắn biết, những người bọn hắn ở lại đây, ngược lại sẽ gây cản trở.

“Chiến Thiên Hạ, rất lâu từ trước ta đã muốn thử ngươi một chút, ta ngược lại muốn xem xem tên chó săn của Chiến Luân Hồi nhà ngươi là cái thứ gì.” Trường kiếm trong tay Chiến Hoàng Thiên chỉ vào Chiến Thiên Hạ nói, trong giọng nói tràn đầy tự tin và bá đạo.

“Phù ~” Đám người nghe vậy, không khỏi hít một hơi lạnh, mọi người đều biết Chiến Thiên Hạ là Chiến Thần đỉnh phong, ngươi mới đột phá Chiến Thần cảnh chưa bao lâu, liền dám khiêu chiến Chiến Thần đỉnh phong rồi?

Là mù quáng vô tri, hay là bá đạo vô song?

“Đây mới ra dáng là Chiến Hoàng Thiên.” Trên không trung, Diệp Khuynh Thành híp hai mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, sau đó rất nhanh tập trung tinh thần, đối mặt hai đại cửu biến Chiến Thần và hai con bát biến Yêu Huyết Long Báo, hắn cũng không dám phân tâm đến việc khác.

“Các vị, người này giao cho lão phu, các vị thấy thế nào?” Thần sắc Chiến Thiên Hạ lạnh lùng tới cực điểm, nhìn về phía Huyết Đồ Thập Bát Kỵ nói.

Người cầm đầu Huyết Đồ Thập Bát Kỵ kia nhẹ gật đầu, sau đó phía sau hắn lại bay ra một kỵ, hiển nhiên là chuẩn bị ngăn chặn cửa vào truyền tống thông đạo lần nữa.

“Ầm ầm ~”

Cũng chính vào lúc này, một luông khí tức vô cùng cuồng bạo từ bên trong truyền tống thông đạo truyền đến, giống như vô số luồng khí chồng chất lên nhau, tựa như vạn mã phi lên, uy thế chấn thiên.

“Chuyện gì xảy ra?” Đám người nhíu mày, ánh mắt không hẹn mà cùng hướng đến lối ra của truyền tống thông đạo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.