Vô Thượng Sát Thần

Chương 1697: Giao Phong Huyết Thần Quân



Nghe được tiếng kiêu kia, lông mày Tiêu Phàm nhíu lại, theo tiếng kêu nhìn lại, lập tức thấy được một bóng người quen thuộc, người kia không phải ai khác, chính là Mộ Dung Minh Nguyệt.

Lúc này toàn thân Mộ Dung Minh Nguyệt đều là vết kiếm, máu tươi thấm lên trường bào màu đỏ ngòm, nhìn qua hết sức yêu diễm.

Khí tức trên người hắn rất yếu, bây giờ chỉ là đang khổ cực chống đỡ, cứ tiếp tục như thế, đoán chừng cũng không kiên trì được bao lâu nữa.

Trước đó hắn đi theo cường giả của Mộ Dung gia tộc rời đi, không đợi bọn hắn đi tới Thần Kiếp Địa, Huyết Ma bộ lạc liền bắt đầu phong tỏa thiên địa, cho dù là cường giả của gia tộc bọn họ cũng không có cách nào rời đi.

Không thể không nói bọn họ thật không may, chưa từng rời đi thì cũng thôi đi, vậy mà gặp ngay phải Huyết Thần Quân của Huyết Ma bộ lạc.

Phần lớn cường giả của Mộ Dung gia tộc cuốn lấy Huyết Thần Quân, để cho các tử đệ khác của Mộ Dung gia tộc đi trước, những toàn bộ người khác tản ra chạy trốn, mà Mộ Dung Minh Nguyệt cùng mấy người nữa vừa lúc chạy trốn về phía này.

Nguyên bản mấy người Mộ Dung Minh Nguyệt đã không còn chút tâm tư phản kháng nào, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Tiêu Phàm.

Giờ khắc này, Mộ Dung Minh Nguyệt dường như lại thấy được hi vọng, không chút do dự cầu cứ Tiêu Phàm.

“Xuất thủ!” Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu sâu, để lại một câu nói rồi không chút do dự hóa thành một luồng ánh sáng xông ra ngoài.

“Người này không phải Mộ Dung Minh Nguyệt sao? Ta nghe nói trước kia hắn nhiều lần châm chọc lão tam, cũng nhiều lần khiến lão tam khó xử.” Nam Cung Tiêu Tiêu có chút không muốn ra tay.

“Bây giờ không phải là lúc để ý đến những ân oán này, địch nhân của Chiến Hồn đại lục, chỉ có Huyết Ma bộ lạc!” Lăng Phong lắc đầu, không chút do dự đánh giết ra ngoài.

Mà giờ khắc này, Tiêu Phàm đã xuất hiện không xa Mộ Dung Minh Nguyệt, trường kiếm trong tay rung động, từng đạo kiếm khí vung ra, chẳng mấy chốc lại mấy người bị kiếm khí chém giết.

“Đại bộ phận đều có thực lực ngũ biến Chiến Thần.” Tiêu Phàm híp hai mắt, liếc mắt nhìn ra tu vi của khoảng mười người đối diện, những người này hắn không thèm để ở trong mắt.

Lấy thực lực bây giờ của hắn, giải quyết mấy tên ngũ biến Chiến Thần cùng lục biến Chiến Thần, cũng chỉ là chuyện mấy hơi thở mà thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Cám ơn ngươi, Tiêu Phàm.” Mộ Dung Minh Nguyệt từ đáy lòng nói lời cảm tạ, với dáng vẻ còn chưa hoàn hồn, có thể trở về từ cõi chết, hắn đã cảm thấy vô cùng may mắn.

“Lão tổ đưa các ngươi về gia tộc đâu?” Tiêu Phàm nhíu mày hỏi.

“Lão tổ ngăn cản những người khác, đám người đuổi giết chúng ta chỉ là đám người yếu nhất mà thôi, bọn hắn có chừng một trăm người, tất cả đều có tu vi Chiến Thần cảnh trung kỳ trở lên.” Mộ Dung Minh Nguyệt vừa trả lời vừa thở hồng hộc.

Ngoài ra còn có ba người còn sống, sắc mặt cũng khó coi vô cùng, có một loại cảm giác sống lại sau khi chết.

“Vừa mới chém giết tầm mười người, nói cách khác, bọn hắn còn khoảng tám mươi, chín mươi người?” Tiêu phàm nghe vậy, sắc mặt có chút trầm xuống.

Yếu nhất cũng là ngũ biến Chiến Thần, vậy thì mạnh mẽ tới đâu?

Không đợi hắn suy nghĩ nhiều, nơi xa lại có từng bóng người nhanh chóng kích xạ mà đến, cả mảnh thương khung đều bị nhuộm thành màu máu, mấy người Tiêu Phàm dường như thấy được một mảnh mây máu đang lao nhanh tới.

“Điện chủ, nơi đó cũng không ít người bị Huyết Thần Quân truy sát.” Kiếm La thân là cửu biến Chiến Thần, dù là cách xa nhau hơn mười dặm cũng nhìn thấy rất rõ ràng.

“Thần Kiếp Địa lớn như thế, vì sao bọn họ đều chạy trốn tới đây?” Quan Tiểu Thất kinh ngạc nói.

“Bọn họ không phải chạy trốn về phía này, mà là chạy trốn về phía Vọng Cổ Thiên Đô!” Sắc mặt Tiêu Phàm âm trầm vô cùng, ánh mắt lộ ra một tia cười lạnh.

“Cũng đúng, bây giờ phong tỏa thiên địa, cũng chỉ có truyền tống trận ở Vọng Cổ Thiên Đô mới có thể rời khỏi Thần Kiếp Địa, nơi này chính là phía bắc của Vọng Cổ Thiên Đô, dường như là khu vực cần phải đi qua.” Quan Tiểu Thất trong nháy mắt hiểu rõ.

“Chạy trốn về Vọng Cổ Thiên Đô thì có ý nghĩa gì chứ, chẳng lẽ Chiến Thần điện sẽ để cho bọn họ mượn truyền tống trận để rời đi sao?” Tiêu Phàm lắc lắc đầu nói.

Vọng Cổ Thiên Đô hiện giờ nằm trong tay của Chiến Thần điện, Chiến Thần điện lại coi như đã phản bội Chiến Hồn đại lục, biết rõ Huyết Ma bộ lạc muốn huyết tẩy Thần Kiếp Địa, bọn hắn làm sao có thể để cho mọi người rời đi chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 675

Đừng nói rời đi, không giết bọn họ, bọn hắn cũng nên thắp hương cầu nguyện rồi.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ra tay hay là không?” Lăng Phong hỏi.

“Đương nhiên là ra tay, bọn chúng khi nào tới gần chúng ta, cũng sẽ giết chúng ta, không bằng tiên hạ thủ vi cường!” Nam Cung Tiêu Tiêu trầm giọng nói.

Lấy tay vung lên, trên trăm Tử Tinh Lôi thú bỗng nhiên xuất hiện, Nam Cung Tiêu Tiêu lại nói: “Phướng đông bắc giao cho ta.”

“Theo ta giết!” Cũng không đợi mấy người trả lời, Nam Cung Tiêu Tiêu hét lớn một tiếng, liền dẫn Tử Tinh Lôi Thú xông lên.

Tiêu Phàm nhíu mày, nguyên bản hắn còn không muốn cùng với Huyết Thần Quân đối cứng, dù sao thực lực của bọn họ cũng có hạn, hiện tại đối mặt với mấy trăm Huyết Thần Quân vẫn có thể đánh một trận, nhưng tiếp theo chắc chắn sẽ càng ngày càng nhiều.

Đây chính là tám ngàn Huyết Thần Quân, chắc chắn có không ít Chiến Thần hậu kỳ, thậm chí không thiếu cường giả Chiến Thần viên mãn, nếu như bị Huyết Thần Quân vây quanh, bọn họ sẽ gặp phiền toái rồi.

Nghĩ đến việc này, Tiêu Phàm lấy tay vung lên, lần lượt từng thân ảnh xuất hiện tại cách đó không xa, hai người cầm đầu chính là Hình Thánh và Du Ảnh.

“Huyết Thần Quân?” Hai người nhìn thấy thân ảnh xa xa, thần sắc không khỏi nhíu lại.

“Hình Thánh, Du Ảnh, các ngươi đi sang hướng tây bắc, tốc chiến tốc thắng, cần phải trong thời gian uống cạn nửa chén trà giải quyết bọn hắn.” Ngữ khí Tiêu Phàm không cho phép từ chối.

“Rõ, điện chủ!” Hình Thánh nghe vậy, chẳng những không sợ hãi gì, ngược lại nhiệt huyết sôi trào, dường như quay trở về ngàn năm trước đó. “Tất cả mọi người, theo ta giết, không nên làm yếu đi uy phong của Tu La điện chúng ta!”

“Giết!”

Hơn một trăm người bộ hạ cũ của Tu La điện đằng đằng sát khí xông tới, bọn hắn có một số ít người mặc dù muốn rời xa giết chóc, chuẩn bị rời khỏi Tu La điện.

Mà bây giờ xem ra là không thể nào, còn chưa đuổi hết dị tộc ra khỏi Chiến Hồn đại lục, trong thiên hạ sẽ không có một chỗ an bình.

“Lão đại, tiểu ngũ, Long huynh, Kiếm La, Trọc Thiên Hồng, các ngươi đi cùng với ta, có thể giết càng nhiều càng tốt.” Tiêu Phàm để lại một câu nói, hóa thành một đạo lưu quang phi thân về phía phương xa.

Hắn nguyên bản không muốn bại lộ bộ hạ cũ của Tu La điện, nhưng bây giờ hắn cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, chỉ dựa vào những người này bọn họ, là không thể nào đối phó với nhiều Huyết Thần Quân như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 240: Tháp đá trấn giếng

Đến lúc đó, người của các đại cổ tộc tất nhiên sẽ bị diệt toàn bộ, đối với Chiến Hồn đại lục mà nói, tuyệt đối là một tổn thất rất lớn.

Mặt khác, Ảnh Phong cùng Phong Lang đang chạy về phía bên này, Tiêu Phàm nhất định phải tranh thủ cho bọn họ đủ thời gian.

“Giết!”

Lăng Phong từ trong khiếp sợ giật mình tỉnh lại, nhìn thấy hơn một trăm Chiến Thần cảnh là bộ hạ cũ của Tu La điện, trong lòng của hắn cũng cực kì không bình tĩnh, có điều bây giờ cũng không phải lúc suy nghĩ những việc này.

Một khi toàn bộ Huyết Thần Quân tới gần, đến lúc đó sẽ càng thêm phiền toái.

Trọc Thiên Hồng, Quan Tiêu Thất đợi tất cả mọi người rồi cùng xông tới, trên thân bọ họ nở rộ khí thế đáng sợ.

“Công tử, chúng ta, chúng ta làm sao bây giờ?” Một người ở trong Mộ Dung gia tộc nhìn về phía đám Huyết Thần Quân lít nha lít nhít, sớm đã bị dọa cho vỡ mật gần chết.

Mộ Dung Minh Nguyệt nhìn thật sâu nơi xa một chút, sau đó cắn răng nói: “Đi, cùng ta đi vào Vọng Cổ Thiên Đô, tìm cơ hội rời đi từ Vọng Cổ Thiên Đô.”

“Vâng, công tử.” Mấy người không chút do dự gật đầu, bọn họ hiện tại đã không còn dũng khí đối mặt với Huyết Thần Quân.

Dứt lời, mấy người quay người bỏ chạy về phía Vọng Cổ Thiên Đô, mấy người vừa mới chạy được không đến ba dặm, đột nhiên mấy đạo cầu vồng từ phía Vọng Cổ Thiên Đô bay thắng tới, tập trung vào mấy người Mộ Dung Minh Nguyệt.

“Không ~” Mộ Dung Minh Nguyệt rống to, hai mắt trợn trừng, trong mắt đều là vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.

Phụt phụt ~

Nhưng mà, mấy đạo cầu vồng kia căn bản không để ý đến bọn hắn, trực tiếp chui vào mi tâm mấy người, thân thể Mộ Dung Minh Nguyệt cứng ngắc tại chỗ, sau đó ngã xuống đất không dậy nổi.

Xa xa Tiêu Phàm chém chét một tướng sĩ Huyết Thần Quân, vừa hay ánh mắt nhìn thấy một màn đó từ phía hậu phương, trong mắt lóe lên một vòng u quang, khinh thường nói: “Muốn từ Vọng Cổ Thiên Đô rời đi? Nơi đó đã bày thiên la địa võng, chờ lấy tất các ngươi tự chui đầu vào lưới đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.