Vô Thượng Sát Thần

Chương 1702: Lôi Đình Sát Phạt



Bên trong vòng xoáy màu đen kia, hoàn toàn tĩnh mịch, một đám Huyết Thần Quân ra sức gào thét, nhưng mà thân thể của bọn hắn căn bản lại không thể đi ra.

Thậm chí, bọn hắn muốn cử động cũng không thể, tựa như thân thể bị một luồng sức mạnh vô địch trói buộc.

Thân thể Tiểu Phàm ở bên trong vòng xoáy thiên địa, dường như chúa tể của thiên địa, lạnh lùng nhìn tất cả bên trong, cánh tay của hắn vẫn duy trì động tác lúc trước.

Cùng lúc đó, Tiêu Phàm lại duỗi ra một ngón tay khác, trên ngón tay cũng xuất hiện một điểm sáng, có điều điểm sáng này lại xoay tròn thuận theo chiều kim đồng hồ, mà lại là màu trắng.

Nhìn kỹ, sẽ thấy bên trong thế giới bóng tối, có từng luồng sương mù tinh mịn theo phía thuận chiều kim đồng hồ bên trong vòng xoáy kích xạ mà đi.

“Hơn năm trăm người, thần tính nhiều như vậy, hẳn là đủ để Thí Thần bước vào cửu biến.” Trong lòng Tiêu Phàm âm thầm trầm ngâm nói.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hiển nhiên, thi triển thần thông nghịch, đối với hắn tiêu hao rất nhiều.

“Thần Thông Ngự, chủ sát phạt nghịch kim đồng hồ và sinh tử, đối với ta tiêu hao quá lớn, nếu như không phải có được tinh huyết Tu La Vương, đoán chừng cũng không chịu nổi được luồng sức mạnh này.” Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.

Ở trên người hắn, xuất hiện từng vết rách, chảy ra những tia máu tươi, thần thông này mặc dù uy lực lớn, nhưng tổn thương đối với hắn cũng cũng rất lớn.

“Có điều vòng xoáy thuận chiều kim đồng hồ lại có thể tước đoạt và cắn nuốt, chính là thứ ta bây giờ muốn, mà tiêu hao và tổn thương đối với ta cũng không đáng kể.” Tiêu Phàm lại nói, trong mắt lóe lên ánh sáng.

Mấy giây thời gian, tất cả những dây tóc dị sắc kia đều bị Tiêu Phàm cắn nuốt hầu như không còn, trên trán Tiêu Phàm đã rịn ra mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu, thân thể cũng lung lay sắp đổ.

Những dây tóc kia, là thần tính bên trong cơ thể tướng sĩ Huyết Thần Quân, cũng không phải là năng lượng, đối với Tiêu Phàm tới nói không có quá nhiều bổ sung, ngược lại đối với Thí Thần thì lại là vật đại bổ.

Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm thu cánh tay về, hai điểm sáng trên ngón tay trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, hắn cũng thở dài một hơi, vội vàng lấy ra một ít thần thạch nhanh chóng luyện hóa, bổ sung thần lực trong cơ thể.

Tham Khảo Thêm:  Chương 333

Lúc này, bên trong Thần cung, thể nội của Thí Thần truyền đến một tiếng gầm thét, trên mặt Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười, hắn biết lúc này Thí Thần đang đột phá.

Ngay sau đó, bóng tối trong hư không cũng chầm chậm khôi phục ánh sáng, lại lần nữa biến thành màu máu, chỉ thấy vô số thi thể từ trên cao rơi xuống phía dưới, tạo thành một cơn mưa thi thể.

Đám người ở đằng xa nhìn thấy cảnh này, tất cả đều hít một hơi lạnh, bọn hắn mới nhìn lướt qua thấy sơ sơ, đây chính là bốn năm trăm Huyết Thần Quân, vậy mà chết hết rồi?

Quỷ dị chính là, sinh cơ bên trong cơ thể của những thi thể này thể cũng không biến mất, tựa như tất cả đều ngủ thiếp đi, chết vô cùng quỷ dị.

“Chết hết rồi?” Có người kêu lên sợ hãi, không khỏi hít một hơi lạnh.

Đây chính là bốn năm trăm Huyết Thần Quân, lại bị lập tức giết chết rồi?

“Thần Thông, hắn vậy mà đã thức tỉnh Thần Thông!” Chiến Thiên Hạ hoảng sợ kêu to, hắn cảm thấy may mắn, may mắn vì vừa rồi mình chưa từng xuất hiện bên trong phạm vi ba mươi dặm kia, nếu không chết như thế nào cũng không biết.

Thần Thông, đây chính là sức mạnh mà cường giả thể tu tu luyện tới cực hạn mới có thể có, dù là hắn bây giờ đột phá đến Chiến Thần viên mãn, cũng không thể chạm tới một tý tẹo sức mạnh Thần Thông nào.

Nhưng mà, Tiêu Phàm chỉ là một tu sĩ lục biến Chiến Thần vậy mà đã có được Thần Thông của mình.

Giờ khắc này, tất cả mọi người bị Thần Thông của Tiêu Phàm gây kinh hãi, một kích lập tức giết chết mấy trăm cường giả Chiến Thần, phóng mắt khắp Chiến Hồn đại lục, có được mấy người?

Đoán chừng cũng chỉ có Dạ Cửu U cùng Chiến Luân Hồi có thể làm được, chiến lực thế này, quá mức đáng sợ rồi.

“Bây giờ hắn đã không còn thể lực nữa rồi, chính là cơ hội tốt để giết chết hắn, mọi người nhanh lên.” Chiến Thiên Hạ ra sức kêu to.

Nhìn thấy bộ dáng yếu ớt kia của Tiêu Phàm, thần sắc Chiến Thiên Hạ chấn động, dẫn đầu phóng về phía Tiêu Phàm.

Huyết Thần Quân nhìn thấy bộ dáng của Tiêu Phàm, bất chấp tất cả xông tới, thần sắc Tiêu Phàm tái nhợt, chắc chắn không thể nào lại thi triển lực Thần Thông được nữa, chính là cơ hội tốt để loại bỏ hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 230: Khuyên Sáo

“Hừ!” Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn không lùi mà tiến lên, cầm trong tay Tu La kiếm tiếp tục đi về phía trước, con ngươi băng lãnh tới cực điểm.

Lúc này, một thất biến Chiến Thần dẫn đầu vọt lên, một kiếm đánh thẳng tới Tiêu Phàm, tốc độ nhanh đến mức khó mà tin nổi.

Nhưng tốc độ của Tiêu Phàm càng nhanh, chân hắn sử dụng Thái Huyễn Thần Du Bộ, cả người bỗng nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã là sau lưng thất biến Chiến Thần kia.

Phụt!

Tiêu Phàm một kiếm hung hăng cắm vào sau lưng thất biến Chiến Thần kia, xuyên qua phía trước ngực, máu tươi nóng hổi rơi xuống.

Ục ục ~ Tu La kiếm nhanh chóng cắn nuốt lấy huyết khí cùng thần lực bên trong cơ thể của thất biến Chiến Thần kia, phát ra một hồi âm thanh uống nước ùng ục, huyết khí cùng thần lực thông qua Tu La kiếm, hóa thành sức mạnh to lớn tràn vào bên trong cơ thể Tiêu Phàm.

Có được Tu La kiếm, xưa nay Tiêu Phàm không bao giờ khiến cho thần lực trong cơ thể mình khô kiệt, những Huyết Thần Quân này chính là nguồn sức mạnh không ngừng cung cấp cho hắn.

Huyết Thần Quân chạy đến nghe được Tu La kiếm phát ra tiếng uống nước, không khỏi run rẩy một chút, bọn vây Tiêu Phàm vào giữa, nhưng mà không ai dám mảy may đến gần.

“Tiếp tục.” Tiêu Phàm lạnh lùng phun ra hai chữ, con ngươi đỏ ngầu quét mắt nhìn toàn trường, ở đây không có một người dám cùng hắn đối mặt.

Tiếp tục, ai còn dám tiếp tục?

Chỉ là Tu La kiếm quỷ dị, đã hoàn toàn làm bọn hắn kinh hãi.

Tiêu Phàm cầm trong tay Tu La kiếm xuyên qua thất biến Chiến Thần kia, từng bước một đi từ phía xa đến, nơi đó, đám người Huyết Vô Tuyệt, Chiến Hoàng Thiên tụ tập cùng một chỗ đối mặt với địch nhân bốn phía.

Nếu như không phải ba người Chiến Hoàng Thiên đủ cường đại, Huyết Vô Tuyệt đoán chừng cũng sớm đã chết rồi.

“Các ngươi đã không động thủ, vậy tới phiên ta.” Tu La kiếm trong tay Tiêu Phàm rung động, thất biến Chiến Thần trong tay bỗng nhiên bị đánh vỡ nát.

Hắn từng bước một đi lên phía trước, mỗi một bước đi, liền có một người chết dưới lưỡi kiếm của hắn.

Đại bộ phận cửu biến Chiến Thần cùng bát biến Chiến Thần đã bị hắn vừa rồi giết hết, một vài thất biến Chiến Thần, làm sao có thể ngăn cản bước chân của hắn chứ?

Tham Khảo Thêm:  Chương 121

Vong hồn dưới kiếm của Tiêu Phàm một mực gia tăng, hắn giống như sát thần giáng thế, thu gặt lấy từng đầu sinh mệnh.

Đối mặt với người của dị tộc, Tiêu Phàm căn bản không lưu tình chút nào, hắn lưu tình đối với bọn chúng là tàn nhẫn đối với Chiến Hồn đại lục.

Tất cả Huyết Thần Quân đều bắt đầu run rẩy, bọn hắn đã bị Tiêu Phàm đánh giết sợ vỡ mật, dọa đến run rẩy, chẳng ai ngờ rằng Tiêu Phàm vậy mà lôi đình sát phạt quả quyết như thế.

Sau nửa ngày, Tiêu Phàm rốt cục đi tới bên cạnh đám người Huyết Vô Cực, Huyết Thần Quân mặc dù không dám giết lên, nhưng vây đám người Tiêu Phàm vào giữa.

“Tiêu huynh, chúng ta bây giờ làm sao bây giờ?” Chiến Hoàng Thiên cũng bị sát khí đáng sợ trên người Tiêu Phàm gây kinh hãi, thở sâu hỏi.

Tiêu Phàm giết chết hơn năm trăm Huyết Thần Quân, nhưng chung quanh vẫn như cũ còn có bảy tám trăm tên, mà nhân số vẫn tăng lên rất nhiều, rất nhiều Huyết Thần Quân nghe được động tĩnh, từ bốn phương tám hướng chạy tới.

Bọn hắn sáu người, có thể kiên trì đến bây giờ đã không dễ.

Chiến Hoàng Thiên cũng biết, thủ đoạn vừa rồi của Tiêu Phàm, không có khả năng thi triển liên tục, hiện tại Huyết Thần Quân bị Tiêu Phàm làm kinh hãi, nhưng bây giờ có thể đi đâu?

Bọn hắn không dám đánh cược, thời gian đối với bọn hắn mà nói là quan trọng nhất, bây giờ nên lập tức rời khỏi nơi này, chỉ cần xóa bỏ sức mạnh phong tỏa thiên địa, bọn hắn sẽ có thể tùy ý rời khỏi Thần Kiếp Địa.

“Rời khỏi nơi này trước!” Tiêu Phàm hít sâu, nếu như chỉ một mình hắn, thì hắn rất muốn ở lại giết cho sảng khoái, nhưng bây giờ hắn không thể để cho mấy người Chiến Hoàng Thiên và Huyết Vô Tuyệt hi sinh vô ích.

“Người ở phía đông ít, phá vây từ phía đông nhé?” Chiến Hoàng Thiên thử hỏi nói.

“Được!” Tiêu Phàm gật gật đầu.

“Chúng ta đi phía trước mở đường.” Chiến Hoàng Thiên gật gật đầu, sau đó cùng Du Ảnh và Kiếm La đồng thời hành động, ba người đều có tu vi bát biến Chiến Thần trở lên, người bình thường thật đúng là khó mà ngăn cản được bước chân của bọn họ.

“Sư huynh, cẩn thận một chút!” Tiêu Phàm thở sâu nhìn về phía Huyết Vô Tuyệt nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.