Vô Thượng Sát Thần

Chương 1757: Các Ngươi Mạnh Lắm Phải Không?



Bọn Chiến Thiên Hạ nhìn thấy Tiêu Phàm đứng tại chỗ không nhúc nhích, càng cười không ngậm mồm lại được, hắn thấy Tiêu Phàm đang mở lối vào Thiên Địa Lao Ngục, hoàn toàn không động đậy được rồi.

Nghĩ đến điều này, trong lòng hắn càng thêm kích động, Tiêu Phàm đúng là mệnh kiếp của hắn, nếu như Tiêu Phàm không chết thì cuối cùng người chết chính là hắn.

Cũng ngay lúc này, Chiến Thiên Hạ nhìn thấy mấy người Diệp Thi Vũ, Nam Cung Tiêu Tiêu cùng nhau tiến lên, trong mắt hiện lên thái độ coi thường.

Không chỉ mình hắn, những cường giả khác của Chiến Thần điện cũng cười nhạt, bốn tu sĩ Chiến Thần cảnh hậu kỳ lại muốn ngăn nhóm người bọn họ lại?

Thật đúng là chuyện nực cười!

Đối diện với bốn người Diệp Thi Vũ, khí thế của bọn hắn không giảm, ngược lại mạnh thêm mấy phần, như bọn hắn thấy, đây chỉ toàn là cành khô củi mục, thế như chẻ tre.

“Ầm ầm ầm ầm!”

Ý nghĩ vừa dứt, bỗng nhiên đã xảy ra điều kì dị, tại trên mình Diệp Thi Vũ, Nam Cung Tiêu Tiêu, Lăng Phong và Quan Tiểu Thất, đột nhiên dấy lên một luồng uy áp đáng sợ.

Cảm nhận được luồng uy áp đó, con ngươi Tiêu Phàm thu lại, lạnh giọng thầm nói: “Thi Vũ và lão đại, bọn họ quả nhiên bị theo dõi rồi!”

Cũng ngay lúc đó, toàn thân bốn người Diệp Thi Vũ bỗng nhiên hiện lên một cái bóng mờ, tuy chỉ là một bóng mờ bao quanh, nhưng Tiêu Phàm vẫn nhanh chóng nhận ra được, ngoại trừ Tiêu Thần Võ, còn có thể là ai khác chứ!

Trước đó hắn vẫn ôm một tia hy vọng đối với Tiêu Thần Võ, hy vọng lời của Tô Họa là nói dối, nhưng tới giờ hắn mới biết, mình vẫn còn quá non nớt.

Nếu như không phải Tô Họa xuất hiện, mình lại thật sự bị Tiêu Thần Võ đùa bỡn lòng vòng, thậm chí hắn có hoài nghi Tiêu Thần Võ, cũng sẽ không nhằm vào Tiêu Thần Võ.

Nhưng bây giờ, kính ý của Tiêu Phàm đối với Tiêu Thần Võ đều đã biến mất, thay vào đó là một loại sát ý.

Trong đầu Tiêu Phàm bỗng nhiên nghĩ đến lúc trước tàn niệm của Luyện Tâm tháp đã nói cho hắn một câu, Tu La nhất mạch, xác định là cô độc, chẳng thể tin ai khác ngoài mình.

Vốn dĩ Tiêu Phàm đã xem Tiêu Thần Võ là người có thể tin tưởng, bây giờ xem ra là hắn đã quá ảo tưởng rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 762

Nếu như bên cạnh mình vẫn còn người có thể tin được, cũng chỉ có một đám các huynh đệ này đi cùng mình tới đây.

“Ấn ký của Tiêu Thần Võ?” Không chỉ Tiêu Phàm nhận ra Tiêu Thần Võ, Chiến Thiên Hạ cũng đã nhận ra, con ngươi run rẩy một chút, trở nên có hơi sợ hãi.

“Chỉ là một đạo ấn ký mà thôi, diệt là xong!” Một tên tu sĩ Chiến thần cảnh lạnh lùng nói, khóe miệng tỏ ra khinh thường rõ rệt.

Chiến Thiên Hạ lấy lại tinh thần, ổn định tâm trí, cắn răng nghiến lợi đánh xuống một chưởng.

Toàn bộ sự việc nối tiếp xảy ra trong một hơi thở, tiếp theo đó, một tiếng nổ ầm vang, ấn ký trên thân mấy người Diệp Thi Vũ đồng loạt phát nổ.

Nhưng mà, sự công kích của thập đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong vẫn như cũ không ngừng nghỉ, chỉ là tốc độ có giảng chậm lại một chút.

Tiêu Phàm thấy thế, khóe miệng hiện lên một nụ cười, thầm nghĩ trong lòng: “Nếu không phải thập đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong hợp lực xuất thủ, đoán chừng vẫn chưa bức ấn ký của Tiêu Thần Võ trên người bọn họ ra ngoài được!”

Rất hiển nhiên, đây chính là cơ hội Tô Họa từng nói, mười người này hợp lực xuất thủ, cũng như có thể xóa bỏ ấn ký Tiêu Thần Võ trên người Tiêu Phàm.

Nhưng hắn không có lựa chọn bản thân, mà chọn giải trừ ấn ký trên người bọn Diệp Thi Vũ, bởi vì bốn người bọn họ khả năng đủ để làm được thêm nhiều chuyện hơn.

Với lại, Tiêu Thần Võ chắc chắn vẫn có cánh khác theo dõi Tiêu Phàm, Tiêu Phàm hắn không thể không vào Thiên Địa Lao Ngục.

Chỉ cần Tiêu Phàm còn chưa từ Thiên Địa Lao Ngục ra, coi như Tiêu Thần Võ biết bốn người Diệp Thi Vũ không vào Thiên Địa Lao Ngục, cũng chắc chắn sẽ không đối phó bọn họ.

Rốt cuộc, Tiêu Thần Võ vẫn cần Tiêu Phàm lấy “mộ bia” ra cho hắn!

Cũng liền sau khi ấn ký Tiêu Thần Võ trên thân bốn người Diệp Thi Vũ bị phá vỡ, một luồng sức mạnh quỷ dị bao trùm bốn người Diệp Thi Vũ, bóng hình bốn người bỗng nhiên phát nổ, tạo thành một trận mưa máu tan biến trong không trung.

“Tộc trưởng!” Chiến La kêu to, nhanh chóng nhào về phía hình bóng Nam Cung Tiêu Tiêu, nhưng mà lại nhào vào khoảng trống.

Bọn Chiến La nhìn thấy, toàn bộ bốn người Nam Cung Tiêu Tiêu đều bị sức mạnh của thập đại cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong Chiến Thiên Hạ nghiền cho nát, chẳng còn lại gì rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

Không chỉ bọn Chiến La nghĩ như vậy, Chiến Thiên Hạ cũng nghĩ giống như thế.

Nhìn thấy bọn Nam Cung Tiêu Tiêu bị quét sạch, một cường giả Chiến Thần cảnh khinh thường nói: “Đồ không tự lượng sức mình!”

“Vào nhanh hết đi!” Tiêu Phàm lấy lại tinh thần, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột, nếu bọn Chiến Thiên Hạ thật sự đánh tới, dựa vào mấy người Trọc Thiên Hồng chưa hẳn đã có thể ngăn lại.

Hắn thật vẫn sợ Chiến La muốn vì Nam Cung Tiêu Tiêu báo thù, cùng bọn Chiến Thiên Hạ liều mạng!

Quang trọng nhất là, Tiêu Phàm lại không thể đem mọi chuyện nói cho bọn bọn họ, sau đó chỉ có thể truyền âm cho Trọc Thiên Hồng nói: “Mang Chiến La vào đi!”

Trọc Thiên Hồng phản ứng rất nhanh, xuất hai tay ra cuốn lấy Chiến La, liền nhanh chóng chạy về phía trong thông đạo màu đen. Kiếm La và Võ Nhược Phong cũng nhanh chóng đi theo.

Vẻn vẹn một sát na, bốn người Trọc Thiên Hồng đã không thấy đâu nữa, bọn Chiến Thiên Hạ đánh hụt, công kích hung mãnh cũng xông vào thông đạo màu đen.

“Tiêu Phàm, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi thôi, xem ngươi chết như thế nào!” Chiến Thiên Hạ lạnh lùng âm hiểm nhìn Tiêu Phàm, khí thế cuồng bạo nhằm thẳng Tiêu Phàm mà xông tới.

“Một đám bất tài vô dụng, thật chẳng biết điện chủ nghĩ thế nào, thế mà vẫn để mười người bọn ta cùng nhau đi tới!” Một lão già áo đen khác khinh thường nhìn Tiêu Phàm một cái, sát cơ lấp lóe.

“Các vị, đầu của Tu La điện chủ nhường cho ta được không?” Lại một tên cường giả Chiến Thần cảnh đỉnh phong thốt lên, hắn gần như không thể đợi để chém đầu Tiêu Phàm xuống.

“Chỉ cần các vị đồng ý để ta chém đầu Tu La điện chủ xuống, điểm cống hiến ở chiến trường Bắc vực kia sẽ nhường lại cho các vị.” Một nam tử khôi ngô cười cười nói.

“Giá trị của cái đầu hắn ở đây, có thể lớn hơn nhiều so với điểm cống hiến của chiến trường Bắc vực rồi.” Lão già áo đen lạnh lùng nói.

Mấy tên trò chuyện vui vẻ, trong mắt bọn chúng, Tiêu Phàm đã là một người chết rồi, chỉ là bọn hắn đều muốn tự tay chặt đầu Tiêu Phàm xuống.

Nên biết, nhiều đời Tu La điện chủ như vậy, còn chưa hề có đầu ai bị mấy tu sĩ Chiến thần cảnh đỉnh phong bọn chúng đây chém rơi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 289

Các đời Tu La điện chủ, đều là chết trong tay hai vị kia của Huyết Ma bộ lạc với Chiến Thần điện.

“Các ngươi có một câu nói không sai.” Lúc này, tiếng nói của Tiêu Phàm bỗng nhiên vang lên, chỉ thấy chàng chậm rãi cười nói: “Một bọn bất tài vô dụng, đồ chẳng tự lượng sức mình!”

“Hả?” Bọn chúng nhanh chóng đứng thành một vòng, đằng đằng sát khí nhìn Tiêu Phàm.

“Lúc này ngươi vẫn còn cười được sao? Ta không thể không bội phục dũng khí của ngươi.” Nam tử khôi ngô bất ngờ nhìn Tiêu Phàm, sau đó từng bước đi tới.

“Các ngươi luôn mồm muốn giết ta, chẳng lẽ các ngươi cho rằng, mười tên Chiến Thần đỉnh phong rất mạnh phải không?” Tiêu Phàm cũng khinh bỉ nhìn bọn chúng.

Bọn nam tử khôi ngô nghe thấy lời này thật là chói tai làm sao.

Mười Chiến thần đỉnh phong, vậy là đủ có thể quét sạch Chiến Thần đại lục rồi đó, trừ khi Thiên Thần ra tay, tuyệt đối không người nào là đối thủ của bọn chúng, một chút tự tin này bọn chúng hẳn là vẫn có.

Tiêu Phàm vậy mà dám lớn tiếng không sợ, xem thường mười đại Chiến Thần đỉnh phong bọn chúng, vậy khiến bọn chúng không giận sao được?

“Để ta giết hết các ngươi, vào hết đây cho ta!” Tiêu Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay kết ấn, trong không trung đột nhiên xuất hiện từng đạo phù văn.

Ngay lúc đó, một luồng sức mạnh khổng lồ từ đầu bên kia thông đạo màu đen sinh ra, ở dưới luồng sức mạnh này, sợ rằng Chiến Thần cảnh đỉnh phong cũng không chống đỡ nổi.

Mấy người Chiến Thiên Hạ đột ngột chẳng kịp đề phòng, toàn bộ bị luồng lực hút kia nuốt vào bên trong.

“Không!” có kẻ sợ hãi hét lên, trong giọng điệu thể hiện hết sức sợ hãi, sự sợ hãi này chẳng phải là với Tiêu Phàm, mà là sợ hãi đối với Thiên Địa Lao Ngục.

Thiên Địa Lao Ngục đáng sợ, đúng là mọi người đều biết, phàm người đi vào Thiên Địa Lao Ngục, đến nay chưa ai có thể sống sót đi ra.

Đáng tiếc, sợ hãi vẫn là sợ hãi, Tiêu Phàm vốn dĩ chẳng thể buông tha bọn chúng, một lát sau, đã chẳng thấy tung tích bọn hắn nữa.

“Bước đầu coi như thành công rồi.” Lúc đó, bên cạnh Tiêu Phàm bỗng nhiên vang lên một câu nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.