Vô Thượng Sát Thần

Chương 1762: Sinh Tử Nhị Lão



Tiêu Phàm xưa nay không ỷ mạnh hiếp yếu, nhưng xưa nay cũng không chịu người khác hiếp đáp, một câu đã muốn ta quỳ xuống, thật sự cho rằng mình là Thiên Thần sao?

Cho dù là Thiên Thần, Tiêu Phàm cũng thà chết chứ không chịu khuất phục, huống chi là một vài Chiến Thần cảnh?

Có điều Tiêu Phàm lấy lại bình tĩnh rất nhanh, nhìn Thạch Đầu Nhân một chút, vốn dĩ hắn tưởng Thạch Đầu Nhân và bọn hắn là cùng phe, không ngờ rằng những người này lại là săn giết Thạch Đầu Nhân mà tới.

Đột nhiên, vừa nãy Tiêu Phàm cảm thấy may mắn, mình không quả quyết hạ sát thủ.

Cái gọi là địch nhân của địch nhân, đôi khi có thể làm bằng hữu, thực lực của Thạch Đầu Nhân không yếu, những người đối diện này muốn chiếm được nó đoán chừng cũng không dễ dàng.

“Này, to đầu, chúng ta hợp lực diệt bọn chúng, thế nào?” Tiêu Phàm đột nhiên nhìn Thạch Đầu Nhân cười nói.

Thạch Đầu Nhân cúi đầu xuống, nhìn Tiêu Phàm nghi ngờ, một giọng nói vang lên: “Ngươi và bọn hắn thật sự không phải cùng một phe?”

“Không phải? Ngươi không tin ta cũng chẳng sao, ta giết mấy người cho ngươi xem một chút.” Tiêu Phàm lắc đầu, hắn lúc này mới phát hiện, Thạch Đầu Nhân cũng hiểu lầm mình.

Nghe được lời nói của Tiêu Phàm, Thạch Đầu Nhân sững sờ, nhưng tu sĩ ở trên Thần Châu đối diện lại cười nhạt không thôi, nhìn Tiêu Phàm giống như nhìn kẻ ngốc.

Giết mấy người cho ngươi xem một chút?

Trên Thần Châu của chúng ta không thiếu cường giả bát biến Chiến Thần trở lên, tùy ý phái ra một người đã có thể nhẹ nhàng tiêu diệt ngươi, một thất biến Chiến Thần như ngươi, cũng dám nói khoác không biết ngượng?

“Giết hắn!” Nữ tử áo đen phẫn nộ nhìn Tiêu Phàm, rốt cục nhịn không được sát ý trong lòng, ra lệnh một tiếng.

Lời vừa dứt, lão giả áo bào đen sau lưng nàng đột nhiên nhìn phía sau một chút, ngay sau đó trên chiến thuyền đột nhiên có hai thân ảnh bay lên, hai người kia giống như hai tia chớp đánh tới phía Tiêu Phàm.

“Tiểu tử, bọn hắn là bát biến Chiến Thần, mau lui lại!” Thạch Đầu Nhân kêu to, nhìn thấy nữ tử áo đen xuất thủ đối phó với Tiêu Phàm, hắn hiển nhiên đã tin tưởng Tiêu Phàm không phải cùng phe với nữ tử áo đen.

“Đa tạ quan tâm, nhưng đã đồng ý với ngươi phải giết mấy tên, hiển nhiên là phải làm!” Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, dáng điệu hiên ngang.

Tham Khảo Thêm:  Chương 83

Cũng tại lúc này, hai bát biến Chiến Thần kia đã đến trước mặt, nhìn thấy Tiêu Phàm còn đang cùng Thạch Đầu Nhân nói chuyện phiếm, hai người lửa giận đánh tới.

Nhe răng cười một tiếng, hai người một người một kiếm chém ra, một người khác một quyền hung bạo ập xuống, kiếm khí lăng lệ, quyền cương dũng mãnh, xông tới Tiêu Phàm.

“Quá yếu.” Tiêu Phàm lắc đầu, bàn tay hắn mở ra, đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm bình thường.

Vút một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm mang lóe lên, Tiêu Phàm tựa như động, lại tựa như chưa nhúc nhích, thật sự là tốc độ của hắn quá nhanh.

Phực phực hai tiếng, đồng tử hai bát biến Chiến Thần kia đột nhiên co lại, một đạo huyết kiếm từ ấn đường bắn ra, sau đó thân thể hai người bỗng nhiên nứt ra, bị vô số kiếm khí quẫy đảo đến vỡ nát.

Chết rồi?

Đồng tử của mấy người nữ tử áo đen bên trên Thần Châu co lại, đây là hai bát biến Chiến Thần, lại bị sát hại rồi sao?

Có điều rất nhanh sự kinh hãi của bọn chúng liền biến thành tức giận, sắc mặt nữ tử áo đen như sương buốt, lạnh giọng nói: “Dám giết người của Thương Sinh thần quốc ta, ngươi biết chữ “chết” viết như thế nào không?”

“Thương Sinh thần quốc?” Tiêu Phàm nhíu mày, hắn còn chưa từng nghe nói đến thế lực này.

Có điều nghĩ một hồi cũng bình thường trở lại, Thiên Địa Lao Ngục tồn tại vô số năm tháng, sinh ra một chút thế lực cũng là rất bình thường, hắn cũng không cảm thấy hứng thú đối với mấy cái thế lực này, chỉ muốn sớm tìm ra trụ sở Tu La điện, và bia mộ của Tiêu Thần Võ một chút.

Nhìn thấy Tiêu Phàm trầm mặc, nữ tử áo đen kia còn tưởng rằng Tiêu Phàm sợ hãi, có chút đắc ý nói: “Hiện tại biết sợ hãi đã muộn rồi, xin hai vị bá bá xuất thủ, giết hắn!”

“Vâng, công chúa.” Lão giả mặc áo bào đen trong đó từ từ khom người, sau đó tiến lên một bước, nhanh chóng đánh giết về phía Tiêu Phàm.

Cách xa mấy trăm trượng, cũng có thể cảm nhận được trên thân lão giả kia toát ra tử khí, hắn tựa như bò ra từ trong mộ địa vậy, u sâm, quỷ dị.

“Tiểu tử, đó là Sinh Tử Nhị Lão, đều là cường giả cửu biến Chiến Thần, ngươi cẩn thận một chút.” Thạch Đầu Nhân kinh hãi hô lên một tiếng, thân thể đột nhiên mềm nhũn, vô số tảng đá lăn xuống, mặt đất rung động, linh hồn chi hỏa của Thạch Đầu Nhân cũng đã không thấy đâu nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1769

Chạy rồi sao?

Khóe miệng Tiêu Phàm giật một cái, Thạch Đầu Nhân này nhìn qua chất phác đàng hoàng, không ngờ rằng đến thời điểm then chốt, hắn lại tìm đường chạy trốn rồi.

Có điều tên này coi như có chút lương tâm, trước khi đi còn nhớ nhắc nhở mình.

Nhìn thấy lão giả áo bào đen kia đánh tới, Tiêu Phàm nhíu mày, khí tức tử vong trên người đối phương cho người ta một loại cảm giác tim đập chân run.

“Cái hắn lĩnh ngộ là Tử Vong Áo Nghĩa thuần túy?” Trong lòng Tiêu Phàm hơi kinh hãi, hắn lĩnh ngộ Sinh Tử Áo Nghĩa một mực dừng lại ở sáu thành, muốn lĩnh ngộ thành thứ bảy nhưng vẫn không có manh mối gì.

Nếu như cùng Sinh Tử Nhị Lão này đối chiến một phen, có lẽ có thể xác minh được Sinh Tử Áo Nghĩa lĩnh ngộ trong mình cũng nên?

“Chết!”

Lão giả mang áo bào đen khẽ quát một tiếng, áo bào hất lên, sương mù màu đen cuồn cuộn tỏa ra, gầm lên trong thiên địa, Tiêu Phàm trong nháy mắt bị bao phủ ở bên trong.

Tiêu Phàm thoắt cái đã nhận ra hắc khí này là gì, đây chính là tử vong chi khí trong truyền thuyết, người bình thường chạm vào chắc chắn chết.

Dù cái Tiêu Phàm lĩnh ngộ vốn là Sinh Tử Áo Nghĩa, nhưng hiển nhiên cũng không phải đối thủ của lão giả áo bào đen, Tử Vong Áo Nghĩa của đối phương đã lĩnh ngộ chín thành, có thể thực chất hóa.

Tiêu Phàm nhanh chóng lùi về phía sau, không dám tùy tiện chạm trán với lão giả áo bào đen, nhưng mà vẫn bị tử vong chi khí đánh trúng, sương mù màu đen xuyên thấu qua da thịt của hắn, xuyên thẳng vào thân thể.

Dù là Tiêu Phàm dùng thần lực ngăn cản cũng không có tác dụng gì, trong lúc bối rối, Tiêu Phàm vội vàng vận chuyển Tử Vong Áo Nghĩa ngăn cản, nhưng vẫn không có bất kỳ tác dụng nào.

Tiêu Phàm chỉ cảm thấy sinh lực trong cơ thể mình nhanh chóng xói mòn, cái Tử Vong Áo Nghĩa này cực kì quỷ dị, cũng quá mức bá đạo, Tiêu Phàm vậy mà không có sức hoàn thủ.

Dưới sự áp chế về sức mạnh, ngay cả Tiêu Phàm cũng không thể làm gì, điều này khiến Tiêu Phàm cho mình một lời cảnh tỉnh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 22: 22: Tâm Tư Khó Tả

Dù lĩnh ngộ nhiều loại Áo Nghĩa, cũng đồng nghĩa sẽ có nhược điểm của nó.

“Tiểu tử, ngươi đã không còn chiêu gì nữa?” Lão giả áo bào đen xuất hiện ở trước mặt Tiêu Phàm, nhìn Tiêu Phàm nói.

Nếu là người khác, cho dù bất tử, nhưng sinh lực chắc chắn bị xói mòn, tiều tụy vô cùng, nhưng Tiêu Phàm chỉ là có vẻ tái nhợt mà thôi.

“Sinh Tử Luân Hồi!”

Tiêu Phàm khẽ nói một tiếng, trường kiếm trong tay rung động, một đường kiếm khí vút ra, thời khắc chạm đến sương mù màu đen, đã hấp thu sức mạnh của nó, tốc độ nhanh hơn mấy phần.

Phực một tiếng, đầu vai lão giả áo bào đen bị xuyên thủng, máu tươi chảy ra, một nguồn sức mạnh màu trắng từng bước xâm chiếm lấy khí tức trên người hắn.

“Sinh Tử Áo Nghĩa? Ngươi đã đồng thời lĩnh ngộ hoàn toàn hai loại Áo Nghĩa tương phản, còn dung hợp nữa?” Lão giả áo bào đen kinh hãi vô cùng.

Một kiếm vừa rồi, nếu như không phải hắn cũng lĩnh ngộ Tử Vong Áo Nghĩa, biết được uy lực của đường kiếm kia, đoán chừng bây giờ đã chết rồi.

Tiêu Phàm dựa vào Tử Vong Áo Nghĩa, có lẽ không bằng lão giả áo bào đen, nhưng Sinh Tử Áo Nghĩa dung hợp, lại là dị biến Áo Nghĩa cực kì hiếm có, uy lực không kém gì Sinh Tử Áo Nghĩa.

“Ngươi nói xem?” Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, ở trong cơ thể hắn, Sinh Tử Áo Nghĩa đồng thời vận chuyển, đã có thể ngăn cản Tử Vong Áo Nghĩa của lão giả áo bào đen.

“Nói thật, ta thực sự không nỡ giết ngươi, đáng tiếc ngươi đắc tội tiểu công chúa!” Lão giả áo bào đen hừ lạnh một tiếng, tử vong chi khí đáng sợ kia càng phát ra liên tục, sống chết bám tới Tiêu Phàm.

“Có lẽ kẻ phải chết là các ngươi cũng khó nói.” Thần sắc Tiêu Phàm lạnh nhạt.

Vừa rồi không có cách nào ngăn cản tử vong chi khí, hắn còn bị dọa một trận, nhưng hiện tại hắn lại không có bất kỳ lo lắng nào.

Hắn cũng rốt cuộc hiểu ra vì sao hai lão giả kia gọi là Sinh Tử Nhị Lão, lão giả áo bào đen này lĩnh ngộ là Tử Vong Áo Nghĩa, còn lão giả áo bào trắng thì chắc chắn đã lĩnh ngộ được Sinh Mệnh Áo Nghĩa rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.