Tiêu Phàm sở dĩ đem Vô Tận Chiến Hồn hiển lộ ra, tự nhiên có chủ ý, đây là thứ Chiến Tộc biết rõ.
Chiến Thần Điện và Tu La Điện đều từng là một trong tam đại Chí Cao Thần Điện của Chiến Hồn Đại Lục, mặc dù chế ước lẫn nhau, nhưng vẫn đồng khí liên chi.
Chiến Tộc Huyết Mạch cực kỳ đặc thù, có lẽ là đã từng đánh xuống một ít ấn ký, không có khả năng luyện hóa Vô Tận Chiến Hồn. Hơn nữa, giờ phút này Chiến La hẳn là ở vào trạng thái băng phong, trong thời gian ngắn không có khả năng ra ngoài.
Mặt khác, một điểm chính yếu nhất chính là truyền thừa Chiến Hồn căn bản không có khả năng bị người Chiến Tộc luyện hóa. Một khi Tiêu Phàm tử vong, Vô Tận Chiến Hồn cũng sẽ độn không mà đi.
– Chiến La mạo phạm.
Ánh mắt Chiến La lộ ra vẻ xấu hổ, nghĩ đến bản thân vậy mà lại hoài nghi Tu La Điện Chủ, trong lòng có chút run rẩy.
– Tiền bối nghiêm trọng, không biết tiền bối vì sao bị phong ấn ở chỗ này?
Tiêu Phàm lơ đễnh, đem Vô Tận Chiến Hồn thu nhập vào trong đan điền.
Nghe được Tiêu Phàm nói, trong mắt Chiến La lóe lên một vòng lệ khí ngập trời, Tiêu Phàm bị dọa đến lui ra phía sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch vô cùng, mồ hôi lớn chừng hạt đậu lăn xuống.
Cũng may Chiến La phát hiện ra biến đổi của Tiêu Phàm liền vội vàng thu liễm khí tức, bằng không mà nói, Tiêu Phàm đoán chừng sẽ ngạt thở mà chết.
Mạnh, thật mạnh! Đây là ý nghĩ của Tiêu Phàm đối với Chiến La.
Cho đến tận giờ này, Chiến La tuyệt đối là người mạnh nhất mà hắn từng gặp qua!
– Tu La Điện Chủ, vì sao thực lực ngươi?
Chiến La lại hỏi vấn đề không liên quan.
Tiêu Phàm cũng là nhân tinh, biết Chiến La đang suy nghĩ gì, vội vàng nói:
– Ai, không nói gạt ngươi, Tu La Điện cũng đã trở thành lịch sử trong lớp bụi thời gian.
– Cái gì?
Con ngươi Chiến La một trận rung động, không thể tin được nói:
– Làm sao có thể, làm sao có thể!
– Tiền bối, Chiến Thần Điện và Tu La Điện bị diệt như thế nào, ngươi biết rõ đúng không?
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, trong đầu hắn có rất nhiều nghi hoặc, vừa vặn tìm đến Chiến La hỏi rõ ràng.
Vô luận là Chiến Thần Điện hay là Tu La Điện đều từng đứng ở đỉnh phong thế giới, vì sao lại bị diệt?
Là nội loạn, hay là ngoại địch?
– Ngươi được Tu La Điện truyền thừa, bên trong có ghi chép rất rõ ràng. Nếu như ngươi còn không biết hẳn là do truyền thừa bị phong ấn, chỉ cần ngươi đạt tới thực lực nhất định, tự nhiên sẽ rõ ràng.
Chiến La hiển nhiên là không muốn nói cho Tiêu Phàm.
Trong lòng Tiêu Phàm có chút thất lạc, bất quá hắn cũng đã sớm đoán được, đạt tới cấp độ gì thì mới có thể biết rõ sự tình.
Tràng điện một trận yên tĩnh, hồi lâu sau Chiến La nói ra:
– Tu La Điện Chủ, Chiến La có một yêu cầu quá đáng.
– Nếu là yêu cầu quá đáng, vậy cũng đừng nói.
Trong lòng Tiêu Phàm rất muốn nói thế, bất quá khi hắn nghĩ tới lúc Bạch Thạch phát ra quang mang, vẫn là nhịn xuống, nói:
– Tiền bối mời nói, nếu vãn bối có thể làm được, nguyện dùng hết khả năng.
– Chiến Tộc mặc dù thất lạc trong lịch sử, nhưng Chiến Tộc truyền thừa không thể ngừng. Chiến La muốn mời Tu La Điện Chủ có thể thay ta tìm Chiến Tộc truyền thừa, cũng thay Chiến Tộc ta tìm một người để truyền thừa.
Chiến La thập phần khẩn thiết nói.
Nguyên bản Tiêu Phàm còn tưởng rằng Chiến La muốn mình tìm người Chiến Tộc thừa kế cho hắn, trong lòng vô cùng kích động, lại là không ngờ tới là muốn tìm truyền thừa của Chiến Tộc, hắn lập tức lại thất lạc mấy phần.
– Tiền bối cứ gọi ta là Tiêu Phàm, ta nghĩ lấy thực lực tiền bối, chắc hẳn tìm kiếm truyền thừa Chiến Tộc dễ như trở bàn tay mới đúng.
Tiêu Phàm ngẫm lại, bản thân đối với Chiến Tộc cũng không phải biết rõ, lấy cái gì đi tìm?
Hơn nữa, Chiến Tộc và mình không có chút nào liên quan, mình lại dựa vào cái gì đi tranh đoạt vũng nước đục này?
– Vậy liền gọi Tiêu Điện Chủ đi:
Chiến La giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, vội vàng nói:
– Tiêu Điện Chủ chớ nóng vội, Chiến La tìm ngươi hỗ trợ, tự nhiên sẽ không ăn nói lung tung.
– Tiền bối hiểu lầm ý tứ của ta rồi. Ta là nói, Chiến Tộc truyền thừa nên giao cho nhân tài trong Chiến Tộc, tìm kiếm người khác, cái này?
Tiêu Phàm cắt ngang lời nói của Chiến La.
Chiến La nghe vậy, hồi lâu không nói lời nào, ánh mắt bên trong lộ ra vẻ bi thương. Lúc này mới nói:
– Thật ra là thế nhân hiểu lầm, Chiến Tộc cổ xưa nhất, kỳ thật cũng không phải là một tộc nhân chân chính. Có thể thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, một khi thức tỉnh, thực lực ít nhất là Chiến Hoàng cảnh giới, thậm chí khả năng cao hơn.
– Thì ra là thế.
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn, trong lòng không khỏi bổ sung một câu:
– Kể từ đó, thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, há không phải biến thành cự nhân?
– Chiến Tộc truyền thừa tổng cộng chia làm ba bộ phận, Chiến Thiên Bí Điển, Thiên Lôi Chiến Hồn và Chiến Thiên Kích!
Chiến La đột nhiên nói ra.
– Ơi ơi, ta còn chưa có đáp ứng ngươi mà.
Trong lòng Tiêu Phàm kêu to, nhưng lời đến khóe miệng lại bị Chiến Thiên Kích chắn trở về.
– Tiêu Điện Chủ thấy sao? Cái kia chính là Chiến Thiên Kích.
Chiến La nhìn về phía đỉnh đầu Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không chút do dự ngẩng đầu nhìn lại, tại phía trên không trung lơ lửng chiến kích dài một trượng. Thân chiến kích được điêu khắc một chút như đường vân thiểm điện, lộ ra một loại khí tức bá đạo.
– Đồ vật tốt!
Tiêu Phàm kinh hô. Chiến kích này đoán chừng phẩm chất không kém hơn Tu La Kiếm, không hổ là thần vật Chiến Tộc truyền thừa.
– Đáng tiếc, ta đã nắm giữ Tu La Kiếm, còn có Đồ Lục Đao, nếu như lại tu luyện chiến kích này, đoán chừng sẽ không tinh. Về sau đường càng thêm khó đi.
Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ thầm, lập tức khẽ lắc đầu.
Đột nhiên, Tiêu Phàm ánh mắt lóe lên, nhìn về phía Chiến La nói:
– Tiền bối, ta ngược lại nghĩ có một người, có lẽ hắn có tư cách có được Chiến Tộc truyền thừa.
– Ai?
Trong mắt Chiến La sáng lên.
– Vừa mới đi vào kia là Bàn Tử, Chiến Hồn của hắn là Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu, có lẽ nắm giữ Chiến Tộc Huyết Mạch.
Tiêu Phàm vội vàng nói. Phù sa không lưu ruộng người ngoài, dạng sự tình tốt này làm sao cũng phải nghĩ đến huynh đệ mình đầu tiên chứ.
– Có thể cho hắn thử xem.
Chiến La ngược lại là không có cự tuyệt:
– Bất quá có thể cầm động Chiến Thiên Kích hay không, liền xem bản thân hắn.
– Làm sao, chiến kích rất nặng sao?
Tiêu Phàm nghi ngờ nói.
– Cũng không tính là nặng, 10 vạn cân mà thôi.
Chiến La lơ đễnh nói.
– Cũng không tính là nặng, 10 vạn cân mà thôi?
Trong lòng Tiêu Phàm lặp lại câu nói của Chiến La. Xúc động muốn chửi thề, đ* m*, 10 vạn cân còn không nặng sao?
Mình là Chiến Tông cảnh, trước đó dùng Vô Phong Trọng Kiếm cũng chỉ có 999 cân, gần nửa tháng mới thích ứng được.
10 vạn cân! Tiêu Phàm không cách nào tưởng tượng đây là phân lượng như thế nào.
Bàn Tử mặc dù dáng người khôi ngô, nhưng cùng đồ vật 10 vạn cân liên tưởng cùng một chỗ vẫn còn có chút không được cân đối. Chiến Thiên Kích này quả nhiên không hổ là vật của Chiến Tộc.
Chiến Tộc nhân cao mã đại, dáng người khôi ngô, 10 vạn cân đồ vật quơ múa cũng không tính là gì.
– Khụ khụ, qua bảo hắn thử xem, thử xem.
Tiêu Phàm một mặt xấu hổ, thầm nghĩ trong lòng:
– Lão Nhị, phúc lợi ta thay ngươi mưu cầu, được hay không liền xem ngươi như thế nào.
Chiến La cười không nói, hắn sống vô số tuế nguyệt, như thế nào không biết ý nghĩ trong lòng Tiêu Phàm.
– Đúng rồi, tiền bối, ngươi bị ai giam cầm ở chỗ này?
Nhìn thấy cái dây sắt tráng kiện kia, Tiêu Phàm đột nhiên lại hỏi vấn đề trước đó.
– Bản thân ta!
Chiến La thản nhiên nói, không có khiếp sợ và phẫn nộ:
– Năm đó bản thân bị trọng thương, tính mệnh khó giữ, đành phải đem bản thân băng phong ở đây, không thể xuất thế, chỉ là Chiến Tộc truyền thừa chưa tìm tới, ta chết không cam tâm.
Tiêu Phàm có thể nhìn ra, Chiến La không phải làm bộ, ánh mắt bên trong thật thê lương, khiến cho người ta một trận chua xót trong lòng.
Chiến La rất nhanh từ trong bi thương lấy lại tinh thần, nói:
– Tiêu Điện Chủ, vì để đền đáp ngươi, Chiến La đưa ngươi một chút tạo hóa nhỏ.
– Được, được.
Trong lòng Tiêu Phàm kích động vô cùng. Đây mới là trọng điểm a, cái gì đại ân, tạm thời để qua một bên, tạo hóa gì mới khiến cho người ta hưng phấn.