Vô Thượng Sát Thần

Chương 269: Phong Thế



Tiêu Phàm lẳng lặng đứng ở trong sân, mặc cho gió nhẹ lay động thân ảnh. Hắn không nhúc nhích, thời điểm này chính là thời điểm tốt nhất.

Mặt trời chiều ngả về tây, đem thân ảnh hắn kéo ra rất dài, bóng lưng có chút tiêu điều, làm cho không người nào có thể tưởng tượng chủ nhân bóng lưng này chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.

– Lôi điện và tốc độ ánh sáng rất nhanh, đó là bởi vì không có lực cản của gió, nhưng người lại khác, bất luận là Chiến Vương hay là Chiến Hoàng, chỉ cần di chuyển, gió liền cản trở, nếu như không có sức cản này, có phải sẽ có thể đạt tới tốc độ ánh sáng?

Tiêu Phàm lâm vào trầm tư, tinh thần tiến vào một trạng thái linh động trống không. Cả trời đất vào thời khắc này đều yên lặng đi.

Ô ô ô!!!

Bên tai hắn chỉ có một trận gió thổi qua, ý lạnh tràn ngâp cơ thể.

Đêm rất yên tĩnh, Tiêu Phàm cứ như thế lẳng lặng đứng ở trong gió mát, tinh tế lĩnh ngộ biến động của gió.

Tục ngữ nói, nước vô hình dạng, nhưng gió không giống như thế sao? Hơn nữa gió cũng không hình thù, mắt nhìn căn bản không thấy được.

– Đạt tới như tốc độ ánh sáng có lẽ không có khả năng, nhưng có thể khiến lực cản biến thành động lực của gió, tốc độ có thể sẽ mạnh mẽ tăng lên.

Tinh thần Tiêu Phàm trong nháy mắt sáng ra, có cảm giác hiểu ra nhiều thứ.

Loại cảm giác này, so với việc hắn tu luyện Lục Phẩm Chiến Kỹ tới đỉnh phong còn khiến người ta hưng phấn hơn, làm cho người ta nhiệt huyết dâng trào.

Kiếm Thế, Đao Thế, Quyền Thế, đều là tồn tại vô hình, Kiếm Thế lăng lệ, Đao Thế bá đạo, Quyền Thế cuồng mãnh, Phong Thế kia thì như thế nào?

Giờ phút này, Tiêu Phàm đã hoàn toàn đắm chìm trong lĩnh ngộ Phong Thế, lẳng lặng cảm thụ được khí tức của gió, mặc cho từng tia từng tia gió mát đánh vào trên người.

Ngoài thân hắn tràn ngập một cỗ khí tức như có như không, cùng gió phảng phất ngoài không trung hòa làm một thể.

Trong thế giới của Tiêu Phàm, chỉ còn lại gió.

Tựa hồ qua hồi lâu, lại dường như chỉ trong nháy mắt, Tiêu Phàm đột nhiên hơi rung động một cái, tại hư không lưu lại một đạo tàn ảnh, lúc xuất hiện lần nữa đã cách hơn mười mét, tốc độ cực nhanh.

– Đây chính là Phong Thế! Giống như Kiếm Thế, Kiếm Thế là bản thân tinh thần khí hoà vào kiếm, còn gió lại đem bản thân tinh thần khí hoà vào vô ngần hư không, chỉ là Phong Thế càng khó nắm chắc, cũng càng khó bắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77

Trong lòng Tiêu Phàm hơi động một chút, nghĩ rõ ràng mấu chốt trong đó.

Bất luận loại Thế nào, đều là trăm sông đổ về một biển, có thể hỗ trợ lẫn nhau.

– Mới chỉ chạm tới cọng lông của Phong Thế, tốc độ ta cũng không dưới cảnh giới Thần Tung. Hơn nữa Hồn Lực cơ hồ không hề tiêu hao, khó trách thế nhân đều muốn lĩnh ngộ.

Tiêu Phàm hít sâu một hơi.

Sau đó không ngừng thi triển Phiêu Miểu Thần Tung Bộ, Đạp Tuyết Vô Ngân và Thế Vân Tung để xác minh suy nghĩ trong lòng, hắn mỗi một động tác đều rất rất nhỏ, phân tích khác biệt trong đó.

Cuối cùng, Tiêu Phàm khẳng định một điểm, đó chính là tất cả Thân Pháp Chiến Kỹ đều là mượn nhờ Hồn Lực để giảm nhỏ lực cản của gió, tăng tốc độ bản thân.

Đương nhiên, Phiêu Miểu Thần Tung Bộ lại có chút khác biệt, bộ pháp quỷ dị cũng không phải chỉ lĩnh ngộ Phong Thế là có thể đạt tới.

Tiêu Phàm cũng rốt cục hiểu rõ, Thân Pháp Chiến Kỹ quả thật có ưu thế của Thân Pháp Chiến Kỹ, điểm này là không thể thay thế.

– Nếu như đem Thân Pháp Chiến Kỹ cùng Phong Thế hòa làm một thể thì sao?

Tiêu Phàm đột nhiên sáng mắt lên.

Luận thiên phú, người yêu nghiệt như Tiêu Phàm nhiều vô số kể, tốc độ tu luyện nhanh hơn hắn cũng không ít.

Luận gia cảnh, sau Tiêu Phàm chỉ có Tiêu gia, căn bản không có bất kỳ ưu thế gì đáng nói, cùng những Hoàng Tộc, Đế Tộc so sánh, cơ hồ có thể không cần tính.

Đồng thời con đường phía trước của hắn cũng cơ hồ không ai chỉ điểm, nếu như vẻn vẹn dựa vào bản thân, có lẽ Tiêu Phàm sớm đã bị rất nhiều người bỏ rơi.

Nhưng mà!

Tiêu Phàm cũng có ưu thế tuyệt đối của bản thân, đó chính là ngộ tính. Ngộ tính không chỉ là Tiên Thiên quyết định, cũng còn có quan hệ tới Hậu Thiên mưa dầm thấm đất.

Chỉ bằng vào lực lĩnh ngộ chiến kỹ, Tiêu Phàm liền có thể đánh thắng phần lớn người, cho dù cường giả Chiến Hoàng cũng chưa chắc có thể so với hắn.

Thời gian trôi qua, Tiêu Phàm lại dùng ba loại Thân Pháp Chiến Kỹ, quả thực vừa mới chạm đến Phong Thế, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, người bình thường căn bản bắt không được thân hình hắn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1361: Cảng tránh gió an toàn

Cho dù Chiến Vương cảnh đỉnh phong cũng chưa chắc có thể theo kịp tốc độ Tiêu Phàm.

– Không hổ là Phong Thế, vẻn vẹn lĩnh ngộ Đệ Nhất Trọng, lực cản liền giảm bớt hơn phân nửa, nếu như lĩnh ngộ Đệ Nhị Trọng, cũng có thể hoàn toàn đem lực cản hóa thành hư ảo, Đệ Tam Trọng thậm chí có thể đem ngược gió biến thành xuôi gió.

Tiêu Phàm âm thầm suy nghĩ.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một tia sáng từ phía Đông bắn ra, trải xuống mảnh đất mênh mông, Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, bất tri bất giác trời đã hừng đông.

– Oanh!

Đột nhiên một tiếng nổ vang từ đằng xa truyền đến, có âm thanh đao kiếm va chạm. Tiêu Phàm nhíu mày lại, thời điểm này vẫn còn có người chạy đến Đại Yến quấy rối, chẳng lẽ không sợ chết sao?

Nghĩ vậy, thần sắc Tiêu Phàm lạnh lẽo, thân thể đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ngoài Vân Thành, Bàn Tử cầm Chiến Thiên Kích trong tay nộ sát tứ phương, đối diện hắn là bốn cường giả Chiến Vương, mỗi người trên thân phát ra khí tức đều mạnh hơn Bàn Tử rất nhiều.

Nơi xa còn có tầm mười thân ảnh đứng lơ lửng trên không, trong đó có một người, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy khẳng định sẽ nhận ra được, chính là nữ tử váy tím yêu mị trước đó chạy trốn tại Thiên Tài Trà Hội.

Rất hiển nhiên, những người này đều là người Đại Ly Đế Triều!

– Trảm!

Bàn Tử không mảy may e ngại, gầm lên giận dữ, Chiến Thiên Kích bổ xuống trảm tại đỉnh đầu một Chiến Vương, người kia sắc mặt biến đổi, trường đao trong tay nghịch thiên mà lên.

Răng rắc!

Trường đao bị phá, Chiến Thiên Kích thế công không giảm, trực tiếp phân người kia thành hai, máu tươi phiêu tán rơi rụng trời cao, lục phủ ngũ tạng, tay rời, chân cụt rơi xuống đất.

– Hay cho một Cửu Đế Tử, vẫn cường thế như vậy!

– Đại Đế Tử cho mời, Cửu Đế Tử vẫn nên đi cùng chúng ta một chuyến.

Ba cường giả Chiến Vương khác con ngươi co rụt lại, sắc mặt biến hóa mấy lần, bọn hắn ba người đều là Chiến Vương hậu kỳ, nhưng mà giờ phút này cũng không dám khinh thường Bàn Tử.

Mới vừa rồi Chiến Vương bị Bàn Tử giết chết cũng là Chiến Vương hậu kỳ. Nếu như khinh thường Bàn Tử, người kia tuyệt đối chính là tấm gương cho bọn hắn.

– Giễu võ giương oai, hắn muốn tới tìm ta, tự mình tới là được.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3: Xử Lí Liên Thị

Bàn Tử không mảy may có ý dừng tay, chiến ý trùng thiên, Cửu Phẩm Chiến Hồn Kim Cương Đại Lực Thần Ngưu lơ lửng lên đỉnh đầu, một cỗ Hồn Lực bành trướng khuấy động mở ra.

– Cửu Đế Tử, ngươi không nên ép chúng ta!

Trong đó một người ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt sát khí lấp lóe nói.

– Bức các ngươi thì thế nào, có giỏi thì đến giết ta.

Bàn Tử nhe răng cười một tiếng, bá khí vênh váo, cho dù đối mặt ba Chiến Vương hậu kỳ cũng không chút mảy may sợ hãi.

Ba cường giả Chiến Vương kia khóe miệng giật một cái, bọn hắn ngược lại rất muốn giết Bàn Tử, nhưng mấu chốt là không dám.

Nếu để cho Đế Chủ biết Bàn Tử chết tại trong tay bọn họ, cho dù chân trời góc biển, bọn hắn cũng không có chỗ dung thân, thậm chí cửu tộc của bọn hắn đều sẽ gặp nạn.

Lần trước Nam Cung Thiên Dật có thể giết Bàn Tử, nhưng mà hiện tại lại không được, bởi vì tin tức Bàn Tử không chết sớm đã truyền đến tai không ít người.

– Đã như vậy, vậy cũng đừng trách chúng ta đắc tội!

Ba người cho nhau một ánh mắt, sau đó chiến kỹ bay múa, một cỗ khí thế khủng bố hướng về Bàn Tử phóng đi.

– Đắc tội, không sợ các ngươi đắc tội!

Bàn Tử chiến ý tăng vọt, sát khí bắn ra bốn phía, hắn biết những người này là chó săn của ai, tất nhiên không có chút lưu tình nào.

– Hừ, ngươi cho rằng ngươi chính là Man Vương trước kia sao?

Một người trong đó cười lạnh, một kiếm trảm ở trên Chiến Thiên Kích, bị Bàn Tử trực tiếp đẩy lui.

– A, còn nhắc chuyện trước kia với ta? Trước kia những cẩu nô tài các ngươi lúc nhìn thấy ta có dám đánh cái rắm?

Bàn Tử mặt coi thường, Chiến Thiên Kích bay múa trực tiếp đánh bay hai người khác.

Sắc mặt ba người bọn hắn cực kỳ khó coi, bọn hắn trước kia đừng nói dám đánh rắm trước mặt Bàn Tử, cho dù đến hô hấp cũng không dám thở mạnh.

– Các ngươi còn ở đấy lo lắng cái gì, cùng lên!

Một người khác quát lạnh, hướng về phía mười người nơi xa hét lớn.

– Dám đụng đến huynh đệ ta, chết!

Cũng đúng lúc này, một đạo thanh âm cuồng bá vang vọng trên không, ngay sau đó một đạo tàn ảnh xẹt qua không trung, giống như một trận gió thổi qua.

MềuSiuBự – VạnYênChiSào –


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.