Cũng khó trách Tiêu Phàm kinh ngạc như vậy. Huyền Hoàng Cửu Châm một châm liền có hiệu quả như thế, thì châm thứ hai sẽ như thế nào?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm lại lấy ra một cái long văn kim châm cắm vào vị trí Hồn Hải của Sở Khinh Cuồng.
Quả nhiên, dị biến lần nữa phát sinh, Hồn Lực trong thân thể Sở Khinh Cuồng chậm rãi dọc theo hai cây long văn châm ở giữa kinh mạch bắt đầu tuần hoàn.
Như tu sĩ lúc tu luyện, Hồn Lực dọc theo công pháp lộ tuyến định trước vờn quanh, không ngừng cọ rửa kinh mạch và thân thể.
– Nhanh, lấy ra một chút Hồn Thạch đặt ở bên cạnh hắn.
Tiêu Phàm đột nhiên quát.
Sở Yên Nhiên nào còn dám do dự, phụ thân Sở Tiêu Thiên chuẩn bị cho nàng không ít Hồn Thạch, bây giờ có thể cứu đại ca, căn bản không có bất kỳ cái gì không bỏ được.
Số lớn Hồn Thạch xuất hiện ở bốn phía Sở Khinh Cuồng, từng đạo nồng đậm hà vụ lan tràn ra bao phủ thân thể Sở Khinh Cuồng như là mộng ảo.
Y Vân cùng Sở Yên Nhiên sớm đã nhìn trợn mắt hốc mồm. Sở Khinh Cuồng rõ ràng đã bất tỉnh nhân sự lại còn có thể không ngừng hấp thu Hồn Lực bên trong Hồn Thạch, quá không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Tiêu Phàm càng không bình tĩnh, tiếp tục cắm bốn cái long văn kim châm vào tứ chi Sở Khinh Cuồng. Có thể rõ ràng nhìn thấy xung quanh bốn cái long văn kim châm lượn vòng lấy nguyên một vòng xoáy nhỏ Hồn Lực.
Bốn phía Hồn Lực dọc theo vòng xoáy kia ngưng tụ trên long văn kim châm, sau đó rót vào bên trong thân thể Sở Khinh Cuồng.
– Khôi phục kinh mạch thì sáu cái cũng đủ, đáng tiếc, vẫn là thực lực có hạn. Huyền Hoàng Cửu Châm chi thuật cảnh giới tối cao, một châm liền có thể giải quyết vấn đề.
Trong lòng Tiêu Phàm thầm thở dài nói.
Nếu để cho Y Vân cùng Sở Yên Nhiên biết ý nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Tiêu Phàm thở phào, khi hắn đứng dậy lại phát hiện trước mắt một trận biến thành màu đen, Y Vân vội vàng đỡ lấy Tiêu Phàm.
– Ta không sao, chỉ là Hồn Lực tiêu hao quá độ mà thôi.
Tiêu Phàm khoát khoát tay, nói đến cùng vẫn là thực lực không đủ.
– Tiêu công tử, như vậy cũng được?
Sở Yên Nhiên kích động nhìn Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm cười khổ nói:
– Ngươi thật coi ta là Thần Tiên à, đây chỉ là ổn định thương thế hắn mà thôi. Nếu không xảy ra việc ngoài ý muốn mà nói, nửa tháng kinh mạch hắn có thể phục hồi như cũ, sau khi những cái Hồn Thạch hao hết, ngươi nhớ kỹ phải kịp thời bổ sung.
– Được.
Sở Yên Nhiên có chút cô đơn, bất quá cũng không dám phản bác.
– Có thể để hắn khôi phục như lúc ban đầu hay không?
Y Vân hỏi. Sở Tiêu Thiên đối với Sở Khinh Cuồng ôm chờ mong rất lớn, nếu như Sở Khinh Cuồng trở thành một tên phế nhân, như vậy cùng chết có gì khác nhau?
– Nói nghe thì dễ.
Tiêu Phàm thán một hơi:
– Kinh mạch và Hồn Hải bị thương còn giải quyết được. Nhưng Chiến Hồn bị thương, ta tạm thời còn không có biện pháp, mặt khác, độc trong người hắn mới khó giải quyết nhất đấy.
Hồn Hải bị hao tổn còn giải quyết được? Y Vân và Sở Yên Nhiên cổ quái nhìn Tiêu Phàm, trong lòng có phần không bình tĩnh.
– Làm sao, ta trên mặt có gì à?
Tiêu Phàm sờ sờ khuôn mặt, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói.
– Không có.
Hai người lắc đầu. Y Vân cười nói:
– Tiêu tiểu hữu, ngươi không biết, Hồn Hải bị hao tổn kỳ thật so với Chiến Hồn còn nghiêm trọng hơn, dù sao Hồn Hải mới là cơ sở của Chiến Hồn.
Tiêu Phàm rốt cục biết hai người vì sao quái dị nhìn hắn, chỉ là sự tình hắn còn thực không biết.
– Đúng rồi, ngươi có biết đại ca ngươi trúng độc trước đó thường xuyên cùng người nào chung một chỗ không?
Tiêu Phàm đột nhiên nhìn Sở Yên Nhiên hỏi.
– Cùng người nào cùng một chỗ? Ngươi là nói thực sự có người cố ý để cho đại ca ta trúng độc?
Ánh mắt Sở Yên Nhiên vô cùng băng lãnh, như có một cỗ lệ khí ngập trời giấu trong người, trong nháy mắt nhớ tới mấy đạo thân ảnh.
– Không được bài trừ khả năng này.
Tiêu Phàm gật đầu:
– Mặc dù ta tạm thời không biết là độc gì, nhưng là loại độc này khuếch tán rất chậm, hẳn là kết quả trường kỳ.
– Sở Dịch Phong, Nhược Lưu Thường, nhất định là đôi cẩu nam nữ kia. Trước khi đại ca trúng độc, một mực ở cùng một chỗ với bọn chúng, hơn nữa cũng là do bọn chúng phát hiện cổ địa. Nhưng mang theo rất nhiều người đến dò xét, sau khi từ chỗ kia về đại ca bị trúng độc, Bát Phẩm Luyện Dược Sư đều không biết là độc gì.
Sở Yên Nhiên vô cùng phẫn nộ.
Chính bởi vì Sở Khinh Cuồng trúng độc mới phát sinh liên tiếp sự tình, nhìn thi thể Sở Ngọc Tranh, nước mắt Sở Yên Nhiên lại nhịn không được chảy ra.
– Xem ra trong này còn có một cái âm mưu không nhỏ.
Y Vân ngưng tiếng nói. Thân ở bên trong đại gia tộc, hắn tự nhiên cũng biết rõ quy tắc những trò chơi này, không chỉ dùng hai chữ tàn khốc liền có thể hình dung.
– Đại ca hắn cũng có hoài nghi, chỉ là trong lòng còn ôm một tia hy vọng.
Sở Yên Nhiên trừu khấp nói:
– Chỉ là không nghĩ tới Sở Dịch Phong không bằng heo chó, uổng phí đại ca bình thường đối với hắn tốt như vậy, liên thông ngoại nhân đến hại huynh đệ mình.
– Ngoại nhân sao? Nhược Lưu Thường gả cho Sở Dịch Phong, nhân gia là vợ chồng, đại ca ngươi mới là ngoại nhân.
Tiêu Phàm nhún vai nói.
Sở Yên Nhiên khẽ cắn môi, không biết làm sao phản bác Tiêu Phàm. Sở Dịch Phong cùng Nhược Lưu Thường đã sớm suy nghĩ mưu hại Sở Khinh Cuồng, chỉ là Sở Khinh Cuồng bị mơ mơ màng màng mà thôi.
– Xem ra về sau vẫn phải cẩn thận Sở Dịch Phong mới được, tên gia hỏa này công phu diễn kịch đều có thể cầm tới Tiểu Kim Nhân (đoạt giải oscar).
Tiêu Phàm lại bổ sung một câu.
– Tiểu Kim Nhân?
Y Vân hai người nghi hoặc nhìn Tiêu Phàm.
– A, không có gì.
Tiêu Phàm vội ho một tiếng:
– Đúng rồi, Sở Dịch Phong và Nhược Lưu Thường kia là thực lực gì?
– Mấy tháng trước, cả hai đều là Chiến Hoàng sơ kỳ, nên còn không có đột phá Chiến Hoàng trung kỳ. Bất quá bọn họ đều là học viên Thiên Phủ Nội Viện Chiến Hồn Học Viện.
Sở Yên Nhiên khẽ cắn môi:
– Hắn một mực bị đại ca áp chế, cho nên mới có thể mưu hại đại ca, nếu như cho chúng ta đầy đủ thời gian, tiểu muội ta đều có thể vượt qua hắn.
– A?
Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn.
– Chiến Hồn tiểu muội là Bát Phẩm Huyền Ngọc Mãng, không kém Bát Phẩm Chiến Hồn Đế Lân Kiếm của đại ca.
Sở Yên Nhiên hít sâu một hơi, bọn hắn nắm giữ Bát Phẩm Chiến Hồn, hai người rất có thể trở thành cường giả Chiến Đế.
– Chờ đã, ngươi nói cái gì?
Tiêu Phàm đột nhiên linh quang lóe lên, tựa như bắt lấy cái gì, nhưng lại có chút mơ hồ.
– Ta nói Chiến Hồn đại ca là Bát Phẩm Đế Lân Kiếm?
Sở Yên Nhiên không biết vì sao.
– Câu trước đó.
– Trước câu đó, Chiến Hồn tiểu muội là Bát Phẩm Huyền Ngọc Mãng.
Sở Yên Nhiên suy nghĩ một chút nói.
– Có rồi, ta biết chữa trị Chiến Hồn Sở Khinh Cuồng như thế nào rồi.
Tiêu Phàm đột nhiên cười lên, sau đó đến bên thi thể Sở Ngọc Tranh, nắm lấy cánh tay nàng, một tia Hồn Lực rót vào thân thể nàng.
Lúc này, Tiêu Phàm trên mặt lộ ra một tia tiếu dung:
– Quả nhiên là Bát Phẩm Chiến Hồn Huyền Ngọc Mãng, hơn nữa còn giữ lại thập phần hoàn chỉnh, may mà ngươi nói kịp thời, Chiến Hồn nàng vừa mới bắt đầu tiêu tán.
– Tiêu tiểu hữu, ngươi nghĩ đến phương pháp tu bổ Chiến Hồn?
Y Vân kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm.
Chiến Hồn thụ thương, một chút vết thương nhẹ mà nói còn có thể chậm rãi tĩnh dưỡng tốt, nhưng nếu trọng thương, cho dù Bát Phẩm Luyện Dược Sư cũng không nhất định có thể chữa trị khỏi.
– Sở Yên Nhiên, nếu như mạo phạm thi thể của muội muội ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Tiêu Phàm suy nghĩ một chút nói.
Mạo phạm? Trên mặt Sở Yên Nhiên lộ ra vẻ tức giận, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Tiêu Phàm cùng chuyển động trên thi thể Sở Ngọc Tranh, lúc này mới cắn răng nói:
– Chỉ cần ngươi không chà đạp tiểu muội, cái gì cũng được!
– Yên tâm, không phải như ngươi nghĩ đâu.
Tiêu Phàm không khỏi rùng mình. Nhìn qua Sở Yên Nhiên băng thanh ngọc khiết, làm sao tâm tư nàng bẩn thỉu như thế.
Lão Tử dù sao cũng là xử nam, cho dù như thế nào, cũng sẽ không đối với một cỗ thi thể làm cử động dị thường a.
Y Vân lộ ra vẻ xấu hổ, vội ho một tiếng nói:
– Tiêu tiểu hữu, ngươi muốn tu bổ Chiến Hồn như thế nào?
– Lấy hồn bổ hồn!
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, trong mắt lóe lên một vòng tinh quang.
MềuSiuBự – Lục Đạo –