– Đến cùng người nào thắng?
Tu sĩ trên khán đài nóng vội, không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trên chiến đài, không, nói cho đúng là chiến đài trên không trung, bởi vì giờ phút này chiến đài đã bị hủy diệt sạch.
Trong vòng bảy ngày, Sinh Tử Chiến Đài liên tục bị hủy hai lần, đây là sự tình chưa bao giờ có.
Sưu sưu!
Đúng lúc này, vòng xoáy kiếm khí to lớn trong hư không biến mất, vô số kiếm khí màu xanh bắn về bốn phương tám hướng. Nếu như không phải Sinh Tử Đấu Trường bị người ngăn trở, đoán chừng sẽ không ít người tai bay vạ gió mà chết.
Sau một lát, hư không bình tĩnh lại, hai đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
Trong chớp nhoáng, ánh mắt mọi người trong nháy mắt ngốc trệ tại chỗ, trong miệng đủ để nhét quả trứng vịt.
Toàn trường một mảnh tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.
Trên bầu trời, Tiêu Phàm máu me khắp người, bước chân có chút phù phiếm, một chuôi huyết kiếm trong tay xuyên qua lồng ngực Thiên Tàn, máu tươi rơi xuống.
Phốc!
Thần sắc Tiêu Phàm cứng lại, rút Tu La Kiếm ra, mang theo thi thể Thiên Tàn rơi vào một khối trụ đá.
– Thiên Tàn chết?
Đám người tê cả da đầu, một màn này khiến bọn hắn quá rung động, trước đó Thiên Tàn một mực áp chế giờ lại bị U Linh giết chết!
Mọi người cảm giác tất cả những thứ này quá mộng ảo, chết nếu là U Linh bọn hắn sẽ không rung động như thế, dù sao thực lực U Linh chỉ là Chiến Vương hậu kỳ.
Mà Thiên Tàn lại là Chiến Vương đỉnh phong!
– Bách Thắng Chi Vương? Lại một Bách Thắng Chi Vương được sinh ra? Điều này có phải thực hay không, đánh ta một bàn tay thử xem!
– Ba!
– Con mẹ nó ngươi làm gì ra tay nặng như vậy!
Đám người từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, trong lòng lóe qua một loại rung động không hiểu.
– Đại ca!
Thần sắc Phong Lang khẩn trương tới cực điểm, mặc dù hắn tin tưởng Tiêu Phàm sẽ không để cho Thiên Tàn chết, nhưng vạn nhất, vạn nhất giết lầm thì sao?
Hít sâu một hơi, Phong Lang lặng yên rời khỏi chỗ đám người.
– Không đúng, Tiêu Phàm hẳn không có lợi hại như vậy, người này rốt cuộc là ai?
Huyết Yêu Nhiêu híp hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm.
– Kiếm ta còn có thể càng sắc bén hơn!
Trong lòng Lâu Ngạo Thiên trầm ngâm, đứng dậy, hướng bên ngoài rời đi.
Trong phòng họp, ánh mắt Tứ Đại Trưởng Lão gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, sau nửa ngày, Nhị Trưởng Lão run giọng nói:
– U Linh vậy mà thắng! Giết chết Thiên Tàn?
– Đều thấy rồi, chúng ta cũng không phải bị mù!
Đại Trưởng Lão ngũ vị tạp trần. Hắn một mực kéo dài thời gian không cho Thiên Tàn tiến hành trận thứ 100, nào sẽ nghĩ đến cuối cùng vậy mà lại tiện nghi cho U Linh.
– Ai!
Tam Trưởng Lão thở dài một hơi, vô luận là U Linh hay là Thiên Tàn chết, đối với hắn mà nói đều là tổn thất rất lớn.
– Tam Trưởng Lão, chúc mừng, còn không mau mời U Linh đến.
Tứ Trưởng Lão cười nói.
– Được.
Tam Trưởng Lão gật đầu, đứng dậy hướng về Sinh Tử Đấu Trường đi đến.
Bên trên Sinh Tử Chiến Đài, Tiêu Phàm mang theo thi thể Thiên Tàn rời đi, nữ thị giả Tiểu Linh vội vàng chào đón.
– Thi thể người chết xử trí như thế nào?
Tiêu Phàm thản nhiên nói, đem thi thể Thiên Tàn để dưới đất, hắn không có khả năng ngay trước mặt nhiều người như vậy mang đi thi thể Thiên Tàn, đến thời điểm đó Sinh Tử Đấu Trường nhất định sẽ hoài nghi.
– Sẽ có người chuyên môn xử lý.
Tiểu Linh nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Phàm, giờ phút này sát khí trên người Tiêu Phàm phát ra khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi.
– Ta hi vọng sẽ hậu táng cho hắn.
Âm thanh Tiêu Phàm lạnh lùng nói. Hắn không nghĩ ra kế hoạch nhiều như vậy, cuối cùng nếu là đem thi thể Thiên Tàn tách rời, vậy hắn coi như khó trừ tội lỗi.
– U Linh tiên sinh yên tâm, Sinh Tử Đấu Trường sẽ không ngược đãi một người chết.
Tiểu Linh gật đầu nói.
– U Linh, đi theo ta.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm hùng hậu vang lên, là Tam Trưởng Lão đi đến.
– Đem đồ vật đến cho ta.
Tiêu Phàm cau mày một cái, ngược lại nhìn Tiểu Linh nói, trực tiếp coi thường Tam Trưởng Lão, hắn rất khó chịu ngữ khí Tam Trưởng Lão.
– U Linh tiên sinh, vị này là Tam Trưởng Lão. Tam Trưởng Lão sẽ mang ngài đi lãnh thưởng.
Tiểu Linh vội vàng giải thích nói. Tiêu Phàm tuy mạnh, nhưng trước mặt Tam Trưởng Lão lại không phài là gì.
Đã từng có một Chiến Vương đỉnh phong bởi vì đắc tội Tam Trưởng Lão, trực tiếp bị Tam Trưởng Lão diệt, từ nay về sau về sau, rốt cuộc không ai dám khinh thường thực lực mấy Đại Trưởng Lão tại Sinh Tử Đấu Trường.
– Người trẻ tuổi có chút ngạo khí cũng nên, đi thôi.
Khiến Tiểu Linh rất ngạc nhiên là Tam Trưởng Lão không có tức giận, ngược lại nhẹ nhàng cười nói:
– Đi theo ta.
Tiêu Phàm do dự một cái, dư quang quét thi thể Thiên Tàn, liền cùng đi theo.
Xuyên qua hành lang, Tam Trưởng Lão đem Tiêu Phàm đưa đến phòng họp, thanh niên áo bào tím cùng ba Trưởng Lão lập tức quay người lại.
Bất quá, ánh mắt Tiêu Phàm lại rơi trên người thanh niên áo bào tím, người này tuổi không lớn lắm, nhưng khiến Tiêu Phàm căn bản nhìn không thấu, giống như một mảnh biển cả thâm thúy.
– Chiến Hoàng?
Trong lòng Tiêu Phàm giật mình. Hắn gặp qua Nam Cung Thiên Dật, Sở Khinh Cuồng, nhưng mà hắn cảm giác trước mặt thanh niên áo bào tím đều không đủ nhìn.
– Các ngươi ra ngoài đi.
Thanh niên áo bào tím thản nhiên nói. Trưởng Lão cực kỳ cung kính gật gật đầu, quay người rời đi. Đại Trưởng Lão dư quang quét mắt một vòng hiện ra một tia lãnh quang.
– Ngồi đi.
Tứ Đại Trưởng Lão rời đi, thanh niên áo bào tím thản nhiên nói.
– Cho ta đồ vật, cái khác ta đều không hứng thú.
Tiêu Phàm mị mị ánh mắt.
– Ngươi cảm thấy ngươi nên có cái gì?
Thanh niên áo bào tím cười cười, một cỗ khí thế bàng bạc xông thẳng đến Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cảm giác thân thể lâm vào một mảnh bùn trạch không thể động đậy.
Tâm thần dẫn ra U Linh Chiến Hồn, cỗ khí thế kia lặng yên biến mất.
– Lấy thế đè người sao? Tha thứ ta không muốn cùng ngươi lãng phí thời gian.
Con ngươi Tiêu Phàm cũng biến thành u lãnh, quay người liền hướng ngoài cửa phòng đi.
– Ngươi không muốn Nhập Trường Khoán?
Thanh niên áo bào tím hơi cau mày một cái, hắn không nghĩ tới Tiêu Phàm vậy mà kêu ngạo như vậy, chưa gì đã xoay người rời đi.
– Hiện tại ngươi không cho ta, một ngày nào đó ta sẽ tự mình tới lấy.
Mặc dù Nhập Trường Khoán hắn rất muốn, nhưng đối phương không muốn cho, hơn nữa thực lực cường đại, hắn cũng không thể làm gì.
– Nói đùa mà thôi.
Thanh niên áo bào tím đột nhiên xuất hiện ở phía trước Tiêu Phàm, duỗi ra một tay nói:
– Huyết Vô Tuyệt!
– Huyết Vô Tuyệt?
Trong lòng Tiêu Phàm hơi động một chút, kém chút lên tiếng kinh hô, cuối cùng vẫn duỗi ra một tay.
– Thế nào, ngươi nghe nói qua tên của ta?
Huyết Vô Tuyệt nhìn thấy thần sắc Tiêu Phàm hơi ngoài ý muốn.
– Không có.
Tiêu Phàm lắc đầu, nhưng trong lòng không bình tĩnh.
Huyết Vô Tuyệt, Huyết Yêu Nhiêu không phải đã từng nói qua ca ca của nàng gọi là Huyết Vô Tuyệt sao? Chẳng lẽ chính là tên này?
Cẩn thận dò xét Huyết Vô Tuyệt, Tiêu Phàm thật đúng là phát hiện, Huyết Vô Tuyệt cùng Huyết Yêu Nhiêu có chút rất giống, trong lòng hắn cũng có đáp án.
Huyết Vô Tuyệt cũng không thèm để ý, ngồi trên ghế, trong bàn tay đột nhiên xuất hiện một khối lệnh bài màu đỏ, tiện tay ném cho Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm tiếp nhận lệnh bài màu đỏ, quét mắt một vòng lại phát hiện chính diện khắc hai chữ Sát Vương, mặt sau lại là một chút đường vân quỷ dị.
– Đây là Sát Vương Thí Luyện Nhập Trường Khoán, ngươi hẳn nghe nói qua Sát Vương Thí Luyện rồi chứ?
Huyết Vô Tuyệt thản nhiên nói, nhìn thấy Tiêu Phàm gật đầu, lại nói:
– Nếu đã biết, vậy cũng không cần lãng phí thời gian, còn tám tháng, đến lúc đó ngươi lại tới tìm ta, ta sẽ dẫn ngươi đi.
– Ta mình ngươi?
Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái.
– Ngươi, còn có ta.
Huyết Vô Tuyệt chỉ chỉ Tiêu Phàm, lại chỉ chỉ bản thân:
– Mặt khác, Thất Phẩm Chiến Kỹ cùng Thất Phẩm Hồn Binh, Thất Phẩm Đan Dược cùng Thất Phẩm Công Pháp, ngươi cần gì?
– Thất Phẩm Công Pháp và Thất Phẩm Chiến Kỹ.
Tiêu Phàm không hề nghĩ ngợi, Thất Phẩm Đan Dược hắn không thiếu, mình hắn có thể luyện chế. Thất Phẩm Hồn Binh có Tu La Kiếm cùng Đồ Lục Đao, cái khác hắn cũng chướng mắt.
– Nơi này là hơn hai ngàn vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, ban thưởng cùng tiền đặt cược thắng của ngươi đều ở bên trong.
Huyết Vô Tuyệt gật đầu, tiện tay vung ra một mai Hồn Giới.
Tiêu Phàm quét mắt một vòng, hơi gật đầu nói:
– Cáo từ.
Nhìn Tiêu Phàm biến mất, Huyết Vô Tuyệt nghiền ngẫm cười nói:
– Đúng thật là một người thú vị.
MềuSiuBự – Lục Đạo –