Bích Vân Đào trên trán nổi gân xanh, cánh tay bị trảm, hắn cũng thống khổ tới cực điểm. Chính là loại thống khổ này khiến hắn hạ quyết tâm chém giết Trịnh Như Long.
Dám cắt một tay ta, ta liền muốn một mạng của ngươi!
Chu Linh cùng Tiếu Lập hai người vừa mới xuất thủ liền bị ngăn lại, về phần những người khác, một là không dám cản, thứ hai, cũng căn bản ngăn không được.
Bích Vân Đào phẫn nộ chém xuống một kiếm, trong mắt Trịnh Như Long đã lộ ra vẻ tuyệt vọng. Hắn lúc này mới ý thức được, mình cùng Bích Vân Đào chênh lệch như thế nào.
Bang!
Nhưng mà đúng lúc này, hư không truyền đến một tiếng vang giòn, chỉ thấy một chuôi huyết sắc liêm đao to lớn ngăn ở trước mặt Trịnh Như Long. Mặc cho Bích Vân Đào dùng lực như thế nào, huyết sắc liêm đao kia cũng không mảy may lay động.
Trước mặt Trịnh Như Long là một hắc bào nam tử, trong tay nam tử cầm huyết sắc liêm đao, lẳng lặng nhìn Bích Vân Đào.
Không ít người lộ ra vẻ kinh hãi, bởi vì bọn hắn không biết hắc bào nam tử là xuất hiện như thế nào. Tốc độ kia nhanh đến cực hạn, nếu như hắn muốn giết Bích Vân Đào, há không phải đã làm được rồi?
– Ngươi là ai? Ngươi muốn ngăn ta?
Bích Vân Đào nhe răng trợn mắt nhìn hắc bào nam tử.
– Linh Điện, Ảnh Phong!
Người áo đen ảm đạm mở miệng. Chính là Ảnh Phong không thể nghi ngờ, đầu vai hắn còn có Ám Dạ Minh Chuẩn Tiểu Minh, con ngươi nhìn người áo đen có một tia trêu tức.
Ầm!
Tử Thần Liêm Đao trong tay Ảnh Phong nhẹ nhàng vung lên, Bích Vân Đào lập tức bị một cỗ lực lượng cường đại áp chế, thân thể có chút đứng không vững, kém chút ngã đổ vào mặt đất.
Người Linh Điện đều là kinh ngạc, ngay sau đó nhảy cẫng hoan hô.
Mà tu sĩ Huyền Cung lại khó chịu như ăn chuột đồng chết. Bích Vân Đào là Phong Vương Chiến Vương đó, lại bị một kích tùy ý kia đánh bay?
– Linh Điện Ảnh Phong?
Đám người trong miệng lẩm bẩm cái tên này, nhưng vô luận như thế nào đều nhớ không nổi.
– Ngươi thực sự là Linh Điện?
Chu Linh kinh ngạc nhìn Ảnh Phong nói. Nàng thân làm đệ tử Linh Điện, chắc chắn Chiến Vương đỉnh phong chưa từng thấy qua cường giả Ảnh Phong như vậy.
– Ảnh Phong, ta biết, hắn như chúng ta, vừa mới gia nhập Linh Điện.
Một chút người lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Ảnh Phong tràn ngập vẻ sùng bái.
– Đúng rồi, còn có một người tên Tiêu Phàm, không biết mấy ngày nay chạy tới chỗ nào. Nếu là hắn ở chỗ này, ai dám phách lối?
Lại có người mở miệng.
Trước vòng thứ ba khảo hạch, Tiêu Phàm ngay trước mặt nhiều người như vậy đến người Vương Đạo Minh cùng Đế Minh đều dám giết, đủ để chứng Minh Tiêu bình thường cường đại như thế nào.
Rất nhiều người trước tiên nghĩ đến danh tự Tiêu Phàm, nếu như Tiêu Phàm ở đây, có lẽ bọn hắn cũng không dám phách lối như thế.
– Tiêu Phàm?
Trong đám người Tống Hào cau mày một cái, danh tự làm sao quen thuộc như vậy chứ?
Đột nhiên, trong lòng Tống Hào khẽ run lên, trong nháy mắt nhớ tới người giết chết Du Thắng, người kia không phải cũng gọi là Tiêu Phàm sao?
– Cái gì cẩu thí Ảnh Phong, chưa nghe nói qua, ngươi dám ngăn ta, ta liền giết ngươi!
Bích Vân Đào giờ phút này đang giận ngập trời, nào chú ý đến nhiều như vậy.
Ảnh Phong rất bình tĩnh, mặc cho Bích Vân Đào đánh tới, hắn đứng ở phía trước Trịnh Như Long ba mét, chậm rãi thu hồi Tử Thần Liêm Đao trong tay.
– Đoạt Mệnh!
Kiếm trong tay Bích Vân Đào cách Ảnh Phong chỉ có không đến hai thước, Ảnh Phong rốt cục động. Một đạo hắc sắc kiếm ảnh từ trên người Ảnh Phong quỷ dị bắn ra, hư không mang theo từng đạo hắc sắc gợn sóng.
Phốc!
Đầu Bích Vân Đào bay về phía không trung, máu tươi bắn ra ba bốn mét, thân thể vẫn nghiêng về phía trước, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Phù phù một tiếng, Bích Vân Đào bên trong vũng máu giãy dụa hai lần, rốt cuộc cũng không có bất kỳ âm thanh gì.
– Chết rồi?
Tất cả mọi người tim mật phát lạnh, đây chính là cao thủ Huyền Cung đấy, Phong Vương Chiến Vương lại bị một người mới làm thịt!
Dù là Bích Vân Đào bị trọng thương, nhưng như thế nào hắn cũng là Phong Vương Chiến Vương, vậy mà chết ở trong tay một người mới của Linh Điện.
Hơn nữa, người mới này có vẻ như chỉ là Chiến Vương cảnh hậu kỳ, ngay cả Phong Vương Chiến Vương đều không phải.
– Tam Trọng Kiếm Thế!
Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trên mặt lóe qua một nụ cười:
– Xem ra ba tháng này thực lực Ảnh Phong cũng có tinh tiến, vậy mà đột phá đến Chiến Vương hậu kỳ, khoảng cách đỉnh phong cũng chỉ có cách xa một bước, lại thêm Tam Trọng Phong Thế. Chiến Vương đỉnh phong cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, làm thịt tên Bích Vân Đào cũng không khó khăn gì.
Tiêu Phàm nguyên bản cũng muốn ngăn cản trận đấu này, chỉ là thấy Ảnh Phong xuất thủ cho nên hắn cũng không có hiện thân.
Nếu như Bích Vân Đào không muốn đưa Trịnh Như Long vào chỗ chết, Ảnh Phong cũng sẽ không giết hắn. Ai cũng không nghĩ Linh Điện cùng Huyền Cung luận bàn sẽ biến thành Sinh Tử Đấu.
Dù là Linh Điện tu sĩ biết đám người Huyền Cung là cố ý đến khiêu khích, bọn hắn cũng đành phải nuốt xuống cục tức này.
Dù sao, một khi chân chính chiến đấu, đám người Linh Điện căn bản không thể nào là đối thủ Huyền Cung. Bằng không mà nói, tu sĩ Linh Điện những năm này cũng sẽ không cụp cái đuôi mà đối nhân xử thế.
– Ngươi vậy mà giết Bích Vân Đào, ngươi đáng chết!
Đám người Tần Phong phẫn nộ quát, dứt lời, tầm mười đạo thân ảnh lập tức hướng về Ảnh Phong phóng đi.
– Hừ! Hắn xác thực đáng chết!
Ảnh Phong hừ lạnh một tiếng, Tử Thần Liêm Đao lại hiện ra, sát khí trùng thiên, một cỗ khí tức đáng sợ từ trên người hắn nở rộ mà mở.
– Giết bọn hắn!
– Linh Điện dám động thủ, đừng trách chúng ta cũng không khách khí!
Tu sĩ Huyền Cung giận tím mặt, lửa giận nhiều năm tựa như tại thời khắc này bạo đồng. Ở trong mắt Huyền Cung, người Linh Điện đều là một đám rác rưởi, căn bản không nên xuất hiện ở Chiến Hồn Học Viện.
Giờ phút này nắm lấy cơ hội, ai cũng không muốn bỏ qua.
– Oanh long long ~
Chỉ một thoáng, chiến kỹ chói lọi ở trên quảng trường nở rộ mà ra, Hồn Lực đáng sợ ba động một tầng chồng lên một tầng, giống như nước thủy triều mãnh liệt chảy tứ phương.
– Dừng tay cho ta!
– Dừng tay!
Đúng lúc này, hai tiếng gầm thét đột nhiên vang lên, bên trong quảng trường đột nhiên thêm tầm mười đạo thân ảnh. Hồn Lực đáng sợ từ trên người mười mấy người tản ra, học viên Huyền Cung cùng Linh Điện giống như thủy triều thối lui.
Một phe là Trưởng Lão Mộ Thần Phong cầm đầu Huyền Cung, một phe là Trưởng Lão Hướng Vinh cầm đầu Linh Điện. Từ trên người hai phe phát ra Hồn Lực ba động đều là Chiến Hoàng cường giả.
– Đại Trưởng Lão, bọn hắn giết Bích Vân Đào! Ngài phải thay chúng ta làm chủ!
Mở miệng nói chuyện là lam bào thanh niên Lam Trạch.
Mộ Thần Phong nhìn đầu một nơi thân một nẻo của Bích Vân Đào trên mặt đất, con ngươi vô cùng băng lãnh:
– Là ai làm, cút ra đây!
– Mộ Trưởng Lão, là Bích Vân Đào muốn giết ta trước.
Trịnh Như Long cảm kích liếc mắt nhìn Ảnh Phong, vội vàng mở miệng nói ra.
– Nhưng hiện tại ta nhìn thấy là thi thể Bích Vân Đào mà không phải ngươi.
Mộ Thần Phong lạnh lùng quét Trịnh Như Long liếc mắt, ngữ khí thập phần bá đạo.
– Theo ý tứ Mộ Trưởng Lão, tự vệ cũng là tội sao?
Trịnh Như Long sầm mặt lại, lấy dũng khí nói. Bình thường bị người khác cho là hắn tham sống sợ chết, nhưng chẳng ai ngờ rằng hắn cũng dám cùng Mộ Thần Phong nói chuyện như thế.
– Ai có thể chứng minh ngươi là tự vệ mới giết chết Bích Vân Đào?
Mộ Thần Phong trợn mắt quét ngang, một cỗ khí thế cường đại bức Trịnh Như Long.
– Mộ Thần Phong, ngươi chẳng lẽ muốn giết người diệt khẩu sao?
Hướng Vinh lách mình xuất hiện ở trước mặt Mộ Thần Phong:
– Ngươi cũng đừng quên, nơi này là Linh Điện, không phải nơi Huyền Cung giương oai!
Sắc mặt Mộ Thần Phong càng ngày càng âm trầm, nếu là bình thường Hướng Vinh dám nói chuyện như thế với hắn, hắn sẽ trực tiếp đánh. Nhưng là bây giờ, Hướng Vinh đã là cường giả không kém gì hắn, hơn nữa còn là Linh Điện Đại Trưởng Lão, hắn cũng không dám làm gì Hướng Vinh.
– Hôm nay, Linh Điện ngươi không cho Huyền Cung ta một cái công đạo, việc này sẽ không xong!
Mộ Thần Phong ngữ khí lạnh như băng nói, hận không thể đem Trịnh Như Long ăn sống nuốt tươi.
MềuSiuBự – Lục Đạo –