Người Đại Long Đế Triều rời đi, Nam Cung Thiên Dật cũng không giữ lại, chuyện hôm nay quả thực vượt qua dự liệu của hắn, Tiêu Phàm cùng Bắc Thần Phong, hắn đã liệt tên hai người này vào danh sách trọng điểm.
Về phần đám tu sĩ Đại Ly, Nam Cung Thiên Dật chỉ quan tâm vào Sở Khinh Cuồng, còn những người khác không đáng để Nam Cung Thiên Dật hắn quan tâm.
Cho dù Y Phi Mạch thực lực cũng mạnh hơn so với người khác rất nhiều, nhưng cũng không lọt vào mắt Nam Cung Thiên Dật.
– Sở huynh, chúc mừng.
Nam Cung Thiên Dật giơ chén rượu trong tay lên, cười nói.
– Ngươi đang chúc mừng việc ta sắp bị Sở gia truy sát sao?
Sở Khinh Cuồng thản nhiên nói. Trong mắt người khác, y giết Sở Dịch Phong, Sở Trung Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho y.
Vào cái thời điểm này chúc mừng Sở Khinh Cuồng y, trong lòng y sảng khoái mới là lạ.
Cũng chỉ có bản thân Sở Khinh Cuồng biết rõ, Sở Dịch Phong chết, Sở gia chưa hẳn sẽ đuổi giết y.
Thần sắc Nam Cung Thiên Dật hơi trầm xuống, đáy mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm, bất quá rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, nói:
– Sở huynh cứ nói giỡn.
Nam Cung Thiên Dật cũng không quan tâm, tự uống hết chén, hắn thấy Sở Khinh Cuồng đã là một người chết, chỉ là hắn không biết Sở Khinh Cuồng rốt cuộc dựa vào cái gì mà còn dám ở lại đây.
Chẳng lẽ hắn còn đang chờ người Sở gia đến?
Nam Cung Thiên Dật nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, quay đầu nhìn về phía đám tu sĩ của Chiến Hồn Học Viện, nói:
– Hiện tại còn lại 28 suất, mọi người xem chia thế nào, mọi người tự định ra một quy củ.
– Đại Đế Tử, số suất còn lại, các đại gia tộc còn tham gia cạnh tranh nữa không?
Có tu sĩ cả gan mở miệng.
Nam Cung Thiên Dật ngẫm lại, lắc đầu nói:
– Sẽ không, gia tộc Bá Tước trở lên của Đại Ly sẽ không tham dự nữa.
– Đa tạ Đại Đế Tử!
Đám người nghe vậy, lập tức đều lộ ra vẻ mặt kích động vui mừng.
Cạnh tranh với những gia tộc Bá Tước trở lên đó, bọn họ chắc chắn không phải đối thủ, phần thắng cũng không lớn, nếu như chỉ cạnh tranh với những Đại Hoàng Triều và tu sĩ Vương Triều vậy thì vẫn có hy vọng.
– Dù sao cũng còn một tháng, theo ta thấy, cứ tổ chức thi đấu, 28 người thắng cuối cùng sẽ được chọn.
Y Phi Mạch vẫn luôn trầm mặc nhàn nhạt nhấp một hớp rượu cười nói.
Những người khác nhao nhao gật đầu, xem như tán thành ý tưởng này.
– Có thể.
Nam Cung Thiên Dật gật đầu nói:
– Đã như vậy, vậy thì tổ chức ngay tại Chiến Hồn Học Viện đi, hôm nay bắt đầu báo danh, hôm nay yến hội kết thúc tại đây, mọi người giải tán.
– Cung tiễn Đại Đế Tử.
Không ít tu sĩ cung kính nói, lúc bọn họ lấy lại tinh thần, Nam Cung Thiên Dật đã biến mất trên chỗ ngồi, chỗ đó chỉ còn lại một cái bàn trống.
Nói đến Tiêu Phàm và Bàn Tử, sau khi rời khỏi Đông Cung, rất nhanh liền đi tới tòa cung điện tương đối vắng vẻ phía ngoài, cung điện cực kỳ rách nát, đâu giống là chỗ ở của Chiến Hoàng cảnh, cũng chỉ tốt hơn một chút so những xóm nghèo đó thôi.
– Lão Nhị, ngươi ở đây?
Tiêu Phàm cau mày, Bàn Tử dù sao cũng là Đế Tử, chỗ ở sao lại rách nát như vậy.
– Chẳng phải chỉ là một chỗ ngủ thôi sao, có thể che mưa tránh gió là được.
Bàn Tử nhếch miệng cười một tiếng, một bộ dáng lơ đễnh:
– Đi, theo ta đi vào, hôm nay không say không về.
Nhưng Tiêu Phàm lại đứng đó không nhúc nhích, sắc mặt có chút âm trầm.
– Lão Tam, làm sao vậy?
Bàn Tử nghi hoặc nhìn xem Tiêu Phàm nói.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, mắt nhìn chằm chằm Bàn Tử, trầm giọng nói:
– Lão Nhị, ngươi có coi ta là huynh đệ hay không?
– Tất nhiên, còn thân hơn cả huynh đệ ruột.
Bàn Tử không chút do dự vỗ lồng ngực nói.
– Nếu coi ta là huynh đệ, vậy không nên gạt ta! Nếu huynh không nói, chỗ như này ta cũng không vào, coi như ta chưa bao giờ xuất hiện.
Tiêu Phàm cau mày.
Bàn Tử mặt cứng lại, trong mắt lóe lên một tia phức tạp, hắn cố ý duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh, không ngờ vẫn là bị Tiêu Phàm nhìn ra.
– Lão Tam, việc này đệ vẫn không nên nhúng tay thì hơn, ta có thể tự mình giải quyết.
Bàn Tử ngẫm lại, hít sâu một hơi nói, thần sắc có chút phân vân.
– Ngươi có thể tự mình giải quyết?
Tiêu Phàm rõ ràng không tin, thiếu chút nữa thì muốn phát giận, trầm giọng nói:
– Có phải là chuyện của Tuyết Lung Giác hay không?
– Sao ngươi lại biết?
Bàn Tử không nghĩ ngợi gì nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó liền vội vàng lắc đầu nói:
– Không phải không phải.
– Lão Nhị, ngươi không nói dối được.
Tiêu Phàm lắc đầu, đối với cách sống của Bàn Tử làm, hắn nắm rất rõ. Nói dối trước mặt người khác, hắn ấy có thể lộ ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, nhưng nói dối trước mặt mình thì hắn sẽ rất không tự nhiên.
Đương nhiên, việc này cũng không phải là do Bàn Tử không đủ khôn khéo, ngược lại Bàn Tử thật sự rất khôn khéo, chỉ là không thích lừa gạt người khác mà thôi.
– Tuyết Lung Giác bị làm sao? Hai người nghĩ cách dù sao cũng tốt hơn một người, huống chi chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của ta.
Tiêu Phàm vỗ bả vai Bàn Tử, thần sắc cực kỳ kiên định.
Toàn thân Bàn Tử khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm lóe lên một tia chờ mong, bờ môi rung động nhè nhẹ, con ngươi cũng chầm chậm đỏ bừng.
– Lão Tam, đúng rồi, đệ là Luyện Dược Sư đúng không?
Bàn Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói:
– Ngươi nhất định có thể giải trừ độc trong người Lung Giác đúng không!
– Độc?
Trán Tiêu Phàm nhăn thành chữ Xuyên:
– Tuyết Lung Giác trúng độc? Là do Nam Cung Thiên Dật?
– Ân.
Bàn Tử khẽ cắn môi, trong mắt y lóe lên sát khí ngút trời, nói:
– Không sai, Lung Giác từ sau khi theo ta trở lại Ly Hỏa Đế Đô được ba bốn tháng liền hôn mê, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, ta lặng lẽ tìm mấy tên Lục Phẩm Luyện Dược Sư và Thất Phẩm đến kiểm tra, nhưng là không có người nào có thể kiểm tra ra độc nàng trúng. Trước đó, Nam Cung Thiên Dật ám chỉ ta, chuyện Lung Giác là do y gây ra.
Nói đến đây, sát khí Bàn Tử từ từ thu liễm lại, bất quá con ngươi lại băng lãnh tới cực điểm.
Nếu như không phải Tuyết Lung Giác xảy ra chuyện, Bàn Tử lại sao có thể một mực ở lại Đế Cung. Mấy tháng trước hắn nghe được tin tức về Tiêu Phàm, thiếu chút nữa thì đi tìm Tiêu Phàm.
Nhưng hắn nghĩ tới sự chênh lệch giữa mình và Nam Cung Thiên Dật, vì không muốn âm mưu của Nam Cung Thiên Dật đạt được, mấy tháng nay Bàn Tử một mực bế quan, rốt cục đã đột phá Chiến Hoàng cảnh.
– Điều này chứng tỏ Nam Cung Thiên Dật sợ ngươi, không phải sao?
Tiêu Phàm không những không giận mà còn cười:
– Chỉ cần ngươi là Nam Cung Tiêu Tiêu, Tuyết Lung Giác sẽ không mất mạng, bởi vì đây là con cờ cuối cùng hắn dùng để ngăn ngươi.
– Không, Nam Cung Thiên Dật không đơn giản như vậy, với thực lực của hắn, ta tạm thời còn không phải đối thủ, Lão Tam, ngươi cũng không nên khinh thường Nam Cung Thiên Dật.
Bàn Tử cực kỳ trịnh trọng nói.
– Nam Cung Thiên Dật mạnh như vậy sao?
Trong lòng Tiêu Phàm kinh ngạc, nghĩ đến chính mình vẫn quá khinh thường Nam Cung Thiên Dật, suy nghĩ một chút nói:
– Đi thôi, đi xem Tuyết Lung Giác, tốt xấu gì ta cũng là một tên Luyện Dược Sư.
– Được.
Bàn Tử gật đầu, cuối cùng vẫn đưa Tiêu Phàm vào trong.
Tiêu Phàm mặt ngoài mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như vậy, Bàn Tử đường đường là Đế Tử Đại Ly, vậy mà lại ở tại cung điện rách nát như vậy, điều đó cũng đủ chứng minh rất nhiều sự tình.
Đế Chủ Đại Ly mặc dù thừa nhận Bàn Tử là người thừa kế vương vị thứ hai của Đại Ly Đế Triều, nhưng trong đáy lòng, có lẽ vẫn không hề hoàn toàn thừa nhận Bàn Tử.
Đổi lại một cách nói khác, chính là Bàn Tử vẫn bị gia tộc Nam Cung vứt bỏ.
Với thiên phú của Bàn Tử mà vẫn bị gia tộc Nam Cung vứt bỏ, vậy chứng tỏ thực lực của người thừa kế hợp pháp thứ nhất của gia tộc Nam Cung Nam Cung Thiên Dật phải cường đại thế nào đây?
– Xem ra chuyến đi Cổ Địa Bí Cảnh là lúc ta và Lão Nhị nguy hiểm nhất, tới đó, Nam Cung Thiên Dật mới có thể trực tiếp ra tay với chúng ta.
Trong lòng Tiêu Phàm đã có dự định.
Khi hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện đã bị Bàn Tử đưa đến chỗ sâu trong cung điện.
MinhLâm – Lục Đạo –