Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã qua hơn hai tháng.
Vấn đề của Mộ Dung Tuyết đối với Tiêu Phàm mà nói hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Qua mấy ngày, kinh mạch Mộ Dung Tuyết đã khôi phục như lúc ban đầu, độc trong cơ thể cũng bị loại trừ không còn chút nào.
Một tháng trước, Mộ Dung Tuyết rời khỏi Tiêu gia, mấy người Tiêu Phàm không có ngăn cản.
Một người trong lòng kìm nén cừu hận sâu sắc thì không thể níu họ ở lại, có giữ lại cũng vô dụng, chấp niệm kia mỗi ngày sẽ càng dằn vặt.
Tựa như bản thân Tiêu Phàm hắn, gần đây mỗi ngày trong mộng đều sẽ mơ tới Tiểu Ma Nữ, mơ tới bản thân đi đến Thánh Thành, muốn tới gần Tiểu Ma Nữ nhưng bị muôn ngàn cách trở.
Mỗi đêm bừng tỉnh từ trong mộng nhiều lần, mồ hôi đầm đìa, trong lòng thậm chí có chút sợ hãi. Ngược lại chuyện Thí Luyện Sát Vương, hắn một lần cũng không mơ tới.
Có điều, sau khi Tiêu Phàm thanh tỉnh lại, mục tiêu lại vô cùng kiên định.
Hắn từng nói với Tiểu Ma Nữ, ai muốn cưỡng ép mang Tiểu Ma Nữ từ bên cạnh hắn đi, phải bước qua xác hắn. Lần trước Tiểu Ma Nữ bị Diệp Lâm Trần mang đi, Tiêu Phàm vô cùng tự trách.
Hắn âm thầm thề, sự tình như thế này tuyệt đối không có lần tiếp theo, dù đối mặt với Chiến Đế, Chiến Thánh, thì đã sao?
Khoảng cách tới thời gian Thí Luyện Sát Vương ngày càng gần, Tiêu Phàm cũng chậm rãi đem trạng thái bản thân điều tiết đến mức tốt nhất.
Một tháng trước, Mạc Thiên Nhai từ trong không gian Tiêu Gia Bí Cảnh đi ra, cả người tựa như trẻ ra nhiều tuổi, mặc dù tạm thời chưa khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, nhưng mà hắn tràn ngập hi vọng đối với tương lai.
Bởi vì Chiến Hồn hắn đã không chỉ cực hạn ở Bát Phẩm mà là Cửu Phẩm, điều này chứng minh hắn có khả năng cùng hi vọng trùng kích Chiến Thánh.
Mạc Thiên Nhai hiểu rõ, đây là công lao của Tiêu Phàm, hắn cũng rất thức thời không hỏi thăm Tiêu Phàm cái gì, dù sao có thể làm cho Chiến Hồn biến dị, thủ đoạn này tại Chiến Hồn Đại Lục hoàn toàn là nghịch thiên.
Nếu để cho người khác phát hiện năng lực Tiêu Phàm, Tiêu Phàm tuyệt đối bị truy lùng đến chết.
Mạc Thiên Nhai vô cùng rõ ràng sự lợi hại trong đó, cho nên coi như không hề phát sinh chuyện gì, mỗi ngày đợi tại Chiến Kỹ Các, đọc sách, dạy đệ tử Tiêu gia, thời gian trôi qua như thường ngày.
Về phần Phong Lang cùng Ảnh Phong, hai người bọn hắn một mực đắm chìm trong lĩnh ngộ chiến kỹ. Tiêu Phàm truyền lại cho hai người Đạp Tuyết Vô Ngân cùng Lưu Quang Trích Tinh Bộ.
Hai người thiên phú mặc dù không tệ, nhưng mà trong lĩnh ngộ chiến kỹ lại thua xa Tiêu Phàm, thường xuyên đi thỉnh giáo Tiêu Phàm, cảnh giới mặc dù không tăng lên nhưng thực lực hai người cũng tiến bộ không ít.
Hơn hai tháng trôi qua, Tiêu Phàm ngày qua ngày lặp lại một lộ trình, giảng bài, điêu khắc, lĩnh ngộ Ý cảnh.
Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc Tiêu Phàm tu luyện đến nay, trên ba tháng mà cảnh giới không có tiến bộ lớn.
Đương nhiên, cảnh giới của hắn mặc dù dừng lại ở Chiến Hoàng cảnh trung kỳ, nhưng mà hắn lúc nào cũng có thể bước vào Chiến Hoàng hậu kỳ, chỉ là do tham gia Thí Luyện Sát Vương một mực muốn áp chế tu vi mà thôi, cho nên hắn cũng không có suy nghĩ đột phá.
Người khác có lẽ không biết Tiêu Phàm đáng sợ, nhưng hai người Phong Lang cùng Ảnh Phong đều vô cùng rõ ràng, dù Tiêu Phàm là Chiến Hoàng trung kỳ, nhưng nếu quả thật muốn động thủ, hai người cộng lại cũng chưa hẳn là đối thủ của Tiêu Phàm.
– Hô.
Tiêu Phàm nhẹ thở phào, nhìn một hình gỗ khắc trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười yêu chiều, mộc điêu này điêu khắc ra chính là Tiểu Ma Nữ.
Mộc điêu Tiểu Ma Nữ xinh đẹp nho nhã tuyệt tục, cặp mắt thanh tuyền, lúc nhìn quanh tự nhiên có một khí thế nhẹ nhàng hoạt bát, xinh đẹp vô cùng. Tâm tư Tiêu Phàm hoàn toàn đắm chìm trong đó.
Đây là dung nhan hoàn mỹ của Tiểu Ma Nữ trong mắt hắn hồi hơn nửa năm trước. Nếu để cho hắn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của Tiểu Ma Nữ, đoán chừng Tiêu Phàm đã sớm nổi giận vì hồng nhan.
– Sắp rồi, còn thời gian hơn nửa năm, huynh nhất định đón muội trở về.
Tiêu Phàm nhìn mộc điêu trong tay, nhu tình cười nói.
– Công tử.
Đột nhiên, thanh âm Phong Lang vang lên ở ngoài cửa, gọi vài câu Tiêu Phàm mới hồi phục lại tinh thần.
Tiêu Phàm vội vàng thu hồi mộc điêu trong tay, đẩy cửa phòng đi ra. Tiểu Kim, Tiểu Minh, Phong Lang cùng Ảnh Phong đang chờ trong sân, Tiêu Hàn cũng mang theo một đám Trưởng Lão Tiêu gia đứng ở một bên.
Thậm chí đến cả Mạc Thiên Nhai cũng xuất hiện ở nơi này, trên người hắn phát ra khí tức ngày càng thâm sâu khó lường, điều này cũng giúp cho Tiêu Phàm đối với an nguy của Tiêu gia cùng Bàn Tử yên tâm không ít.
Ở ngoài viện còn hai sư tử kim sắc uy lực đang đứng, nhìn qua bề ngoài cũng không khác Tiểu Kim lắm, chỉ là hình thể lớn một chút.
Lông tóc như tản ra hào quang màu vàng óng, đây là hai huynh đệ của Tiểu Kim, từ Tuyết Sư biến dị thành Thất Phẩm Lưu Vân Kim Sư, bây giờ cũng đã đột phá đến Ngũ Giai.
Điều này cũng xác minh ý nghĩ trong lòng Tiêu Phàm, Tiểu Kim ngay từ đầu có lẽ cũng biến dị thành Lưu Vân Kim Sư, chỉ là thời gian dài ở bên cạnh hắn, cho nên mới có thể biến dị thành Cửu Phẩm Hoàng Kim Thánh Sư, điều này cũng làm cho Tiêu Phàm càng thấy lạ về năng lực Bạch Thạch.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, mấy người Tiêu Phàm chuẩn bị rời khỏi Tiêu gia, tiến tới tham gia Thí Luyện Sát Vương.
– Đại Trưởng Lão, Nhị Ca, mọi người bảo trọng.
Tiêu Phàm không nói thêm cái gì, hơi hơi chắp tay với đám người nói.
Nơi này rất nhiều người là trưởng bối của hắn, mặc dù trong mắt bọn họ Tiêu Phàm đã từng là một phế vật, nhưng hiện tại, tất cả mọi người đều kiêu ngạo vì hắn, Tiêu Phàm cũng vứt bỏ hiềm khích lúc trước.
Vừa dứt lời, Tiểu Minh trong nháy mắt biến thành bản thể, mấy người Tiêu Phàm đạp lên trên lưng Tiểu Minh, lao đi về hướng chân trời.
– Cửu Phẩm Hồn Thú Ám Dạ Minh Chuẩn, Tiêu Phàm, không biết lần sau các ngươi trở về sẽ đạt tới cấp độ như thế nào?
Mạc Thiên Nhai tự lẩm bẩm, đột nhiên biến mất tại chỗ, trong sân lại khôi phục yên tĩnh.
Trên không trung, mây mù bay lượn bên tai bọn Tiêu Phàm. Tiêu Phàm nhìn Phong Lang cùng Ảnh Phong nói:
– Chuẩn bị tốt chưa?
– Tốt.
Hai người không chút do dự nói.
Tiêu Phàm gật đầu, sau đó sờ đầu Tiểu Kim, cười nói:
– Tiểu Kim, Tiểu Minh, Thí Luyện Sát Vương lần này không thể mang theo các ngươi, đến lúc đó các ngươi ở tại Thần Châm Các nhé.
– Rống.
Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng, bộ dáng không thích, Tiểu Minh cũng quay đầu kêu nhỏ một tiếng.
Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, hắn đã từng nghĩ đến việc dẫn Tiểu Kim cùng Tiểu Lang đi, dù sao Huyết Yêu Nhiêu cũng biết rõ thân phận bản thân. Nhưng nghĩ lại, Huyết Yêu Nhiêu biết nhưng người khác lại không biết.
Nếu như ngang nhiên lấy thân phận Tiêu Phàm tham gia Thí Luyện Sát Vương, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức. Hơn nữa, cũng chưa chắc cho mang theo Hồn Thú, cho nên Tiêu Phàm quyết định dứt khoát để bọn nó lại Ly Hỏa Đế Đô.
– Được rồi, đừng tức giận nữa, đến lúc đi Vô Song Thánh Thành nhất định mang theo các ngươi.
Tiêu Phàm giọng điệu chắc chắn, sau đó nhìn về phía Phong Lang cùng Ảnh Phong, tiện tay ném cho hai người một vật:
– Mặt nạ, các ngươi đeo lên.
– Rõ, công tử.
Hai người cung kính gật đầu, tham gia Thí Luyện Sát Vương tốt nhất đừng bại lộ thân phận.
Mấy ngày sau.
Tại Ly Hỏa Đế Đô, Sinh Tử Đấu Trường, trong một phòng hội nghị bí ẩn rộng lớn, giờ phút này tu sĩ đứng đầy, mỗi người đều đeo mặt nạ, hơn nữa tản ra sát khí cường đại.
Trong đó một nữ tử váy đỏ đeo mặt nạ Huyết Sắc Mân Côi, con ngươi thỉnh thoảng liếc nhìn tứ phương, trong mắt là vẻ lo lắng.
Bên cạnh nàng là một nam tử áo bào tím huyết phát, đầu đeo một cái mặt nạ màu trắng. Trên mặt nạ màu trắng có vô số hình tinh thể tiểu lăng tạo thành, nhìn qua lít nha lít nhít.
– Ca ca, bọn hắn sao còn chưa tới?
Nữ tử Huyết Sắc Mân Côi mở miệng nói, hiển nhiên nàng chính là Huyết Yêu Nhiêu, người bên cạnh nàng kia dĩ nhiên chính là Huyết Vô Tuyệt.
– Hắn sẽ đến.
Huyết Vô Tuyệt thản nhiên nói.
– Tất cả mọi người tới bên này đăng ký tên, một lúc sau lên đường, không tới đăng ký, xem làm chủ động bỏ quyền.
Đúng lúc này, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên.
MinhLâm – Lục Đạo –