Tiêu Phàm đứng sừng sững trong không trung, quan sát bốn phía, hắn phát hiện, có mấy cỗ khí tức cường đại đang thăm dò hắn, bất quá Tiêu Phàm lơ đễnh.
Hắn đã Lĩnh ngộ Tam Trọng Sát Ý, sớm đã không chỉ là một sát thủ, giết hay không giết đều chỉ như ở giữa nhất niệm.
Những người này không uy hiếp được lợi ích và sinh mệnh của hắn, Tiêu Phàm cũng không tất yếu đuổi tận giết tuyệt.
Hít sâu một cái, Tiêu Phàm lách mình biến mất tại chỗ, hướng về phương xa lao nhanh đi.
– Nhìn tất cả mọi người ban đêm đều không nghỉ ngơi, là ta quá xem thường vòng thứ hai.
Tiêu Phàm ở không trung trong rừng nhanh chóng xuyên toa, trong lòng nghĩ thầm:
– Ta xác thực đã quên, ban đêm không chỉ là thiên hạ Hồn Thú, cũng là thiên hạ sát thủ. Tám điểm tích lũy tới tay, còn hai nhiệm vụ, ta cũng phải mau chóng tìm nhiệm vụ mới được.
Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến, Nhiệm Vụ Tam Tinh thứ nhất vậy mà tuỳ tiện hoàn thành như thế, việc này còn một ngày cũng chưa tới, vượt qua tưởng tượng của hắn.
Bất quá, Tiêu Phàm lại không có quá nhiều kinh hỉ, hắn hoàn thành một nhiệm vụ lại giết chết bốn người, mà dạng sự tình này khắp nơi đều đang phát sinh.
Bọn hắn chỉ có chừng một trăm người tiến vào vòng thứ hai, đào thải 50%, có 5% người có thể tiến vào vòng thứ ba, tiếp tục 5% người bị đào thải thì còn lại bao nhiêu người có thể sống sót đây.
Cho dù tiến vào vòng thứ ba thì sẽ có mấy người có thể sống.
Tiêu Phàm đều không thể không thừa nhận, Sát Vương Thí Luyện thật đúng là tàn khốc, phải biết những kẻ này đều là cường giả Chiến Hoàng cảnh.
Những Chiến Vương cảnh đỉnh phong một khi thông qua vòng thứ hai, đều sẽ đột phá đến Chiến Hoàng cảnh.
May mắn là Tiêu Phàm không cố ý ẩn tàng khí tức, trực tiếp ở trên không hoành hành, dù sao hắn tin tưởng lấy thực lực bản thân, người bình thường muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng như vậy.
Chỉ cần ở trên không mới có thể mau chóng tìm ra hai bức sơn mạch trong địa đồ còn lại, nếu trong rừng, ai biết sẽ tìm tới năm nào tháng nào.
Vào lúc Tiêu Phàm tham gia Sát Vương Thí Luyện vòng thứ hai, Đại Long Đế Triều lại phát sinh đại sự.
Tại vị trí Đại Long Đế Cung, bên trong hư không hắc ám bóng người thướt tha, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức khắc nghiệt, cực kỳ áp bức, khiến cho người ta hô hấp đều có chút khó khăn.
– Hoa Thiên Bảo, ngươi thật đúng là thật lớn mật, dám ngỗ nghịch Long gia!
Một đạo thanh âm băng lãnh đột nhiên vang lên.
Trên quảng trường, hai đạo thân ảnh đứng đấy, nếu như Tiêu Phàm nhìn thấy tự nhiên sẽ nhận ra một người trong đó, chính là Hoa gia Gia Chủ Hoa Thiên Bảo, mà một người khác lại là Đại Long Đế Chủ.
Mở miệng nói chuyện chính là Đại Long Đế Chủ, sau lưng Đại Long Đế Chủ lại là một đám cường giả Long gia, Long Vũ, Long Thần, Long Tiêu dù vừa mới phục hồi như cũ cũng nghiễm nhiên xuất hiện, lạnh lùng nhìn chăm chú đối diện.
– Đế Chủ, không phải Hoa gia ta ngỗ nghịch Long gia ngươi, mà là Hoa mỗ tìm Đế Chủ đòi lại một cái công đạo.
Hoa Thiên Bảo không có bất kỳ cái gì e ngại.
Xem như Đại Long Đế Triều gia tộc cự phách, Hoa gia tự nhiên có nội tình cũng không e ngại Long gia, chỉ là không muốn liều ngươi chết ta sống mà thôi.
– Cái gì công đạo? Ngươi muốn trẫm đem Công Chúa giao cho ngươi, đây chính là cái gọi là công đạo trong miệng ngươi?
Đại Long Đế Chủ mặt coi thường nói, giọng nói vô cùng uy nghiêm, trong lúc vô hình phát ra một cỗ khí thế cường đại.
– Long Vũ liên thủ Huyền Hoàng hãm hại con ta, giết Long gia Trưởng Lão, ta muốn nàng chôn cùng có cái gì không được? Chẳng lẽ chỉ cho Đế Tộc ngươi bao trùm phía trên vạn dân Đại Long Đế Triều, không cho phép dân chúng chúng ta lấy lại công đạo?
Hoa Thiên Bảo nói năng khí phách.
Giống đại gia tộc bọn hắn, bình thường đều không bên trong triều làm quan, hơn nữa, phía sau cũng không phải không có chỗ dựa, cho nên căn bản sẽ không cho Long gia mặt mũi.
Nghe được Hoa Thiên Bảo nói, Đại Long Đế Chủ nhất thời không biết trả lời như thế nào, bởi vì hắn cũng không muốn đem sự tình huyên náo quá căng, nhưng Hoa gia cũng dám bức thoái vị, cái này đã xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn.
– Hoa gia chủ, ngươi nói ta hãm hại con trai của ngươi, ngươi có cái gì làm chứng cứ? Có bản sự để con trai của ngươi đến cùng ta đối chất a.
Long Vũ đột nhiên mở miệng nói, thần sắc không có mảy may e ngại.
– Ngươi!
Hoa Thiên Bảo kém chút tức giận phun ra mấy ngụm lão huyết, nhi tử hắn cũng đã chết, thế nào còn cùng ngươi đối chất?
Hắn trong lòng phẫn nộ tới cực điểm, Long Vũ tuyệt đối là cố ý chọc giận bản thân, trong lòng hắn cũng càng thêm khẳng định, Long Vũ cùng Huyền Hoàng thông đồng.
– Làm sao, ngươi không dám đúng không, vậy ngươi dựa vào cái gì nói ta hãm hại nhi tử ngươi?
Long Vũ nói năng khí phách.
– Cửu Muội, Hoa Thiếu Phi đã chết, hắn làm sao cùng ngươi đối chất.
Sắc mặt Long Thần tối đen, nhẹ giọng nhắc nhở một câu.
– A, nguyên lai là chết rồi, chính là không có chứng cứ.
Long Vũ lơ đễnh nói, sau đó lại nói:
– Ngươi nói là Huyền Hoàng hại nhi tử ngươi, có bản sự, ngươi đi đem Huyền Hoàng đến cùng ta đối chất, không sợ nói cho ngươi biết, ta cùng Huyền Hoàng căn bản không có giao tình gì.
– Không có giao tình gì, ngươi ngày đó cố ý đến Hoa gia ta đem hắn mang đi?
Hoa Thiên Bảo thiếu chút nữa thì không nhịn xuống một cái tát chết Long Vũ, nhưng không tới vạn bất đắc dĩ hắn vẫn không muốn cùng Long gia vạch mặt.
– Đó là bởi vì Huyền Hoàng chữa bệnh cho Đại Ca, lần trước Đại Ca tỉnh lại, cố ý để ta đi tìm hắn, nhưng ta cũng không nghĩ đến hắn đột nhiên liền chạy.
Long Vũ giả bộ như cái gì đều biết.
Hoa Thiên Bảo tức giận sắc mặt tái nhợt, muốn xuất ra chứng cớ, hắn thật đúng là không lấy ra được.
– Đúng rồi, còn có Tiêu Phàm, việc này ngươi dù sao cũng nên biết đi, lần trước chữa bệnh cho ngươi, nhưng hắn lại giết trên trăm Chiến Hoàng cảnh Hoa gia ta, ngươi còn có gì để nói?
Hoa Thiên Bảo biết rõ vấn đề Huyền Hoàng không có khả năng làm khó Long Vũ.
Nhưng trong lòng hắn thập phần khẳng định, Long Vũ cùng Huyền Hoàng nhất định quen biết. Hoa Thiên Bảo tự nhiên cũng không có khả năng liền từ bỏ như vậy, cho nên đành phải tìm mặt khác lấy cớ.
– Tiêu Phàm ta không biết, hắn cứu ta cũng là bởi vì hắn tham gia Sát Vương Thí Luyện xâm nhập cung điện, nói đến cùng hắn vẫn là địch nhân chúng ta. Tiêu Phàm gây trọng thương cho Đại Ca ta, tất cả mọi người đều biết, ta hiện tại cũng hận không thể giết hắn, làm sao có thể biết hắn.
Long Vũ thản nhiên nói.
– Ngươi!
Hoa Thiên Bảo nhất thời không biết mở miệng như thế nào, bởi vì Long Vũ nói hoàn toàn là thật, Tiêu Phàm là địch nhân Long gia, tại sao có thể là bằng hữu Long gia.
– Hoa gia chủ, ngươi yên tâm, lần sau gặp được Tiêu Phàm, ta thay Hoa gia ngươi báo thù.
Long Tiêu hết sức trịnh trọng nói.
Long Vũ kém chút trợn mắt một cái, trong lòng thầm mắng không thôi, Long Thần một bên tựa như phát hiện cái gì, trong lòng chậm chạp nói:
– Cửu Muội ngay từ đầu nhìn thấy Huyền Hoàng thái độ liền không giống bình thường, sẽ không thực sự là nàng và Huyền Hoàng thông đồng hãm hại Hoa Thiếu Phi?
Trên mặt Long Thần lộ ra vẻ cổ quái, đột nhiên ánh mắt sáng lên, trong lòng cả kinh kêu lên:
– Chờ đã, Tiêu Phàm chính là U Linh đây là sự thật, hơn nữa còn là một Thất Phẩm Luyện Dược Sư. Huyền Hoàng lúc đầu nhìn thấy nữ sát thủ không chút do dự xuất thủ cứu giúp, bọn hắn quen biết, hơn nữa Huyền Hoàng cũng là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, nếu như là như vậy mà nói, cái kia…
– Tiêu Phàm chính là Huyền Hoàng!
Long Thần kém chút sợ hãi kêu ra, mặc dù hắn không biết Tiêu Phàm vì sao biến dạng, nhưng hắn tin tưởng Tiêu Phàm có rất nhiều thủ đoạn kỳ lạ, có lẽ thật đúng là khả năng làm đến bước này.
Không thể không nói, IQ Long Thần vô cùng cao, một cái liền đoán được.
– Thay Hoa gia ta báo thù?
Hoa Thiên Bảo rốt cục mặt lộ vẻ vẻ dữ tợn, phất ống tay áo một cái, quát lạnh nói:
– Không cần, hôm nay, Long Vũ ngươi giao cũng phải giao, không giao cũng phải giao.
MinhLâm – Lục Đạo –