– Rống rống!
Âm thanh phẫn nộ vang lên chân trời, Tinh Huyễn Phong triệt để phẫn nộ phát ra một trận tiếng gào thét như dã thú, từng đạo chùm sáng bảy màu phóng lên tận trời, đem toàn bộ biển hoa chiếu sáng.
– Ta nói bên trong mùi thơm vừa rồi kia làm sao có chút dị thường, nguyên lai là khí tức đặc thù của Hỏa Tinh Thạch, con mẹ thằng nào nghĩ ra được chủ ý này, vậy mà muốn diệt tất cả Tinh Huyễn Phong!
Tiêu Phàm giận mắng không thôi.
Hỏa Tinh Thạch là một loại vật liệu rèn đúc đặc biệt, có thể luyện chế một loại Hồn Binh Hỏa Tinh Lôi đặc biệt, Hỏa Tinh Lôi chính là một loại Hồn Binh đáng sợ chỉ dùng duy nhất một lần.
Một khi phát sinh va chạm mãnh liệt thì Hỏa Tinh Lôi sẽ nổ, nó nắm giữ uy lực đáng sợ, cho dù Hồn Thú Thất Giai cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Hơn nữa sau khi Hỏa Tinh Lôi bạo tạc còn sẽ bốc cháy hỏa diễm hừng hực, hỏa diễm cực kỳ hung mãnh, bá đạo vô cùng, chỉ cần Hồn Lực đầy đủ thì có thể thiêu đốt mãi.
Cũng khó trách Tiêu Phàm tức giận như thế, sử dụng Hỏa Tinh Lôi còn không bằng sử dụng độc dược nữa.
Chí ít, dùng độc dược hạ độc chết Tinh Huyễn Phong, Phong Vương Tương và Phong Hoàng Tương còn có thể bảo trì hoàn hảo, nhưng Hỏa Tinh Lôi bạo tạc lại chính là tổn thất hoàn toàn đó.
Đến thời điểm Tinh Huyễn Phong không bị nổ chết, mà phong tương bị nổ không con một mảnh thì những người nhận nhiệm vụ kia sẽ không còn chỗ để khóc luôn.
– Không tốt.
Đột nhiên Tiêu Phàm cảm giác như bị vài đôi mắt sắc bén tiếp cận, không đợi hắn tới kịp chạy trốn, mấy đạo tia chớp bỗng xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ lại Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa, quang mang kia vậy mà gây tê kinh mạch và thần kinh toàn thân của hắn, trong lúc nhất thời căn bản không thể động đậy được.
Thậm chí ngay cả Hồn Lực cũng giống như bị phong cấm, Tiêu Phàm đầu tựa như sét đánh, thiếu chút nữa thì nhắm hai mắt lại.
Dù là U Linh Chiến Hồn cũng chưa kịp ngăn cản, Tiêu Phàm đã trúng chiêu.
Bất quá, làm hắn cảm giác may mắn là U Linh Chiến Hồn ngăn cản quang mang ăn mòn đại não kia, Ý Thức hắn rất nhanh liền khôi phục thanh minh, chí ít, bản thân còn có thể nghĩ biện pháp đánh cược một lần.
Sau một khắc, Tiêu Phàm trực tiếp dẫn ra Vô Tận Chiến Hồn, kim sắc hỏa diễm cuồn cuộn lượn lờ toàn thân, hỏa khí hung mãnh xông thẳng bốn phương tám hướng, một đám Tinh Huyễn Phong bị dọa đến điên cuồng thối lui về phía sau.
– Bọn chúng sợ lửa!
Ánh mắt Tiêu Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, trong ý thức hắn, loại động vật họ ong đều sợ lửa, nguyên bản hắn chỉ muốn thử nghiệm một chút, không ngờ thật sự thành công.
Bất quá hắn rất nhanh thoải mái, những tên kia dùng Hỏa Tinh Lôi đánh lén Tinh Huyễn Phong, không phải là nghĩ đến Tinh Huyễn Phong sợ lửa sao?
Theo Vô Tận Chiến Hồn thiêu đốt, thân thể Tiêu Phàm cũng trong nháy mắt khôi phục thanh minh, hắn rất muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng mà Phệ Hồn Huyết Tằm đang đột phá đến thời khắc mấu chốt, nếu như không cho nó đủ Hồn Lực, rất có thể sẽ thuế biến thất bại.
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm hít sâu một hơi lấy ra mấy trăm vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, U Linh Chiến Hồn bắt đầu điên cuồng cắn nuốt, Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào bên trong Hồn Hải.
Phệ Hồn Huyết Tằm tựa như cũng cảm nhận được Hồn Lực tồn tại, quanh thân huyết sắc kim quang phát ra, hấp thụ Hồn Lực khổng lồ.
Theo Hồn Lực thôn phệ, quang mang Phệ Hồn Huyết Tằm càng ngày càng rực rỡ, đồng thời, vết nứt trên cái kén kia càng lúc càng nhiều.
Có Vô Tận Chiến Hồn và U Linh Chiến Hồn hộ thể, Tiêu Phàm nhất thời cũng không lo lắng Tinh Huyễn Phong công kích, xung quanh hắn có vô số Tinh Huyễn Phong nhưng chỉ có thể giương mắt mà nhìn.
Tiêu Phàm bị bọn chúng nhìn chằm chằm khiến toàn thân run lên, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Bên ngoài, thanh âm Hỏa Tinh Lôi bạo tạc thỉnh thoảng truyền đến, may mắn là nơi này là nơi sâu nhất bên trong biển hoa, đều là Tinh Huyễn Phong Thất Giai trở lên, những Hỏa Tinh Lôi đó không cách nào ném tới chỗ này.
Bằng không không chỉ Tinh Huyễn Phong phải xui xẻo, ngay cả Tiêu Phàm cũng phải ăn hành.
Sau nửa ngày, hỏa diễm đã trải rộng toàn bộ biển hoa, vô cùng vô tận đóa hoa bị hỏa diễm thiêu cháy, biến thành phế tích, trong không khí tràn ngập nồng đậm sát khí và huyết tinh.
Mặt khác, còn kèm theo mùi cháy khét nồng đậm, có không ít Tinh Huyễn Phong cấp thấp bị hỏa diễm Hỏa Tinh Lôi đốt cháy, tử thương thảm trọng.
Là quần thể Hồn Thú Thất Giai, nhưng Tinh Huyễn Phong đơn thể công kích cũng không phải rất mạnh, phòng ngự hết sức có hạn, bằng không thì Hồn Thú Sơn Mạch này sớm đã là thiên hạ của Tinh Huyễn Phong.
Cũng ngay tại lúc này, từng bóng người cấp tốc hướng về bên trong biển hoa vọt tới, thẳng đến những cái tổ ong, hiển nhiên là muốn cướp đoạt phong tương.
– Ong ong ~
Từng đạo quang mang màu sắc rực rỡ tại hư không phát ra, ngưng tụ thành một kết giới to lớn màu sắc rực rỡ, kết giới màu sắc rực rỡ chậm rãi hướng về bốn phía khuếch tán.
Tinh Huyễn Phong cũng tiến hành phản kích, một khi tu sĩ chạm đến kết giới màu sắc rực rỡ kia, rất dễ dàng lâm vào bên trong Huyễn Cảnh, đến thời điểm đó, chờ đợi bọn hắn chỉ có tử vong.
Tiêu Phàm có thể nghe được bên ngoài truyền đến từng đợt âm thanh chiến đấu kịch liệt, sắc mặt hắn nghiêm túc vô cùng, trong lòng sớm đã đem mười tám đời tổ tông những tên không kiêng nể gì đánh lén Tinh Huyễn Phong kia ân cần thăm hỏi một trăm lần.
Trễ không đánh lén, sớm không đánh lén, hết lần này tới lần khác chờ ta đi tới nơi đây mới bắt đầu, hơn nữa sào huyệt Phong Hoàng lại cách đây khong xa, nếu như không phải có Vô Tận Chiến Hồn, hắn có khả năng đã bị gặm đến cả cặn cũng không còn.
Cộng thêm Phệ Hồn Huyết Tằm thuế biến vào lúc này, hiện tại đột phá đối với hắn là vướng víu rất lớn.
Mấy trăm vạn Hồn Thạch trong nháy mắt hao hết, Tiêu Phàm lại lấy ra hơn ngàn vạn Thượng Phẩm Hồn Thạch, trong lòng kém chút thổ huyết, Hồn Lực Phệ Hồn Huyết Tằm đột phá cần vậy mà không hề ít hơn hắn, sau này mình làm sao nuôi nổi nó đây?
Thời gian nửa chén trà nhỏ sau, hơn ngàn vạn Hồn Thạch lần nữa hóa thành bột mịn, nhưng mà kén Phệ Hồn Huyết Tằm mới vỡ ra một nửa, lòng Tiêu Phàm đang rỉ máu.
– Mẹ kiếp, ngươi đột phá như thế, lần sau ta lấy gì đột phá đây?
Tiêu Phàm giận mắng không thôi, nếu như không phải trộm không bảo khố của Hoa Gia, thật đúng là không đủ cho Phệ Hồn Huyết Tằm tiêu xài.
Khẽ cắn môi, Tiêu Phàm lại lấy ra 3000 khối Cực Phẩm Hồn Thạch, lúc Hồn Lực bàng bạc tràn vào bên trong Hồn Hải, Phệ Hồn Huyết Tằm vậy mà bắt đầu kích động run rẩy lên.
Rất hiển nhiên, nồng độ Hồn Lực Thượng Phẩm Hồn Thạch cùng Cực Phẩm Hồn Thạch ẩn chứa căn bản không cùng một cái cấp độ.
Rốt cục, kén Phệ Hồn Huyết Tằm hoàn toàn phá toái ra, kén tằm kia sau đó lại bị Phệ Hồn Huyết Tàm thôn phệ xuống.
Bên trong Hồn Hải, toàn thân Phệ Hồn Huyết Tàm phóng ra huyết sắc kim quang hừng hực, giống như một mặt trời màu đỏ rực vậy.
Hình thể nó mặc dù rất nhỏ, nhưng khí tức phát ra lại vô cùng đáng sợ, làm Tiêu Phàm hãi hùng khiếp vía một trận.
Tiêu Phàm có thể rõ ràng cảm giác được Phệ Hồn Huyết Tàm mạnh lên, nhưng là mạnh lên chỗ nào thì Tiêu Phàm lại không biết.
– Cũng đã đột phá Bát Giai?
Tiêu Phàm nghĩ thầm, tâm thần hắn cùng Phệ Hồn Huyết Tằm tương liên, dù là Phệ Hồn Huyết Tằm đột phá Bát Giai, nhưng chỉ cần Tiêu Phàm muốn giết nó thì vẫn chỉ cần một cái ý niệm trong đầu mà thôi.
– Hỗn trướng, Phong Vương Tương là của ta!
– Ai cướp được là người đó, động thủ lần nữa, đừng trách ta xé ngươi!
– Đi mau, là La Sinh Môn Bại Vô Ngân, còn có Diêm La Phủ Vô Tâm.
Đột nhiên, từng tiếng tiếng hét phẫn nộ truyền đến, ngay sau đó đao quang kiếm ảnh lấp lóe, bọn sát thủ cướp đoạt đó phong tương rốt cục bắt đầu tự giết lẫn nhau.
Nhìn Tinh Huyễn Phong bốn phía lên cơn giận dữ, Tiêu Phàm cau mày.
Việc đã đến nước này, nếu như còn không chiếm được Phong Hoàng Tương, vậy thì về sau sẽ càng khó, Phệ Hồn Huyết Tằm và đám người âm thầm đánh lén Tinh Huyễn Phong đã triệt để làm xáo trộn kế hoạch của Tiêu Phàm.
– Có Vô Tận Chiến Hồn, bọn chúng chưa chắc có thể làm gì được ta, liều!
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, lách mình liền hướng về tổ ong phóng đi.