Tiêu Phàm nghe vậy liền ngây ra, mặt không hiểu nhìn Ngọc Diện Vô Tình.
– Nhìn cái giề, bảo ngươi đó, ngươi cũng thử xem.
Mặt Ngọc Diện Vô Tình không biểu cảm nhìn Tiêu Phàm. Ánh mắt của Tiêu Phàm khiến hắn vô cùng khó chịu, thiếu chút nữa nhịn không được mà xuất thủ.
– Ngọc Diện Vô Tình, hắn hình như là người của ta, lúc nào đến phiên ngươi khoa tay múa chân?
Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Lưu Ly trong nháy mắt xuất hiện trước người Tiêu Phàm.
Coi như Tiêu Phàm là người bị nàng nô dịch, thì Ngọc Diện Vô Tình cũng dựa vào cái gì để quát lớn người của Lưu Ly nàng chứ?
Tiêu Phàm trợn mắt há mồm nhìn Lưu Ly. Lão tử ta lúc nào là người của cô, đồ có thể ăn linh tinh, lời nói thì không thể nói lung tung nha.
Lưu Ly cũng cảm giác được lời nói vừa rồi có chút không đúng, sắc mặt hơi ngưng lại, rất nhanh lại khôi phục vẻ lạnh lùng nhìn Ngọc Diện Vô Tình phía đối diện.
Ngọc Diện Vô Tình không nghĩ tới Lưu Ly phản ứng mạnh như vậy, có điều, nếu lời đã ra khỏi miệng, hắn cũng không có ý định thu trở về, liền nói: – Lưu Ly, không cần thiết vì một người sắp chết mà đối địch với ta.
Người sắp chết?
Nghe được mấy chữ này, sắc mặt Tiêu Phàm cũng biến thành băng lạnh, Ngọc Diện Vô Tình cho rằng mình hẳn phải chết?
Tiêu Phàm biết Ngọc Diện Vô Tình vừa rồi chỉ là không cam lòng, muốn cho hắn cũng thử phá tảng đá. Nhưng mà hiện tại Lưu Ly lại vì hắn mà quát lại Ngọc Diện Vô Tình, Ngọc Diện Vô Tình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.
Tu sĩ ở giữa sinh tử chiến, có thời điểm chính là đơn giản như vậy, đơn giản đến chỉ là vấn đề một câu nói.
– Người sắp chết? Ngươi tại sao không bảo hai người kia thử?
Lưu Ly quát lạnh nói, nhưng trong lòng thì cực kỳ khinh thường, ngươi muốn tính mạng của U Linh? Hắn đã không muốn mạng ngươi thì ngươi nên thắp nhang cầu nguyện tổ tiên.
– Bởi vì hai người bọn hắn sớm đã thử qua.
Thanh âm Tiêu Phàm đột nhiên vang lên, hắn đi đến phía bên Lưu Ly, nhìn thẳng Ngọc Diện Vô Tình nói:
– Không biết ta nói đúng hay không?
– Không biết ngươi đang nói cái gì.
Ánh mắt Ngọc Diện Vô Tình lóe lên, lạnh như băng nhìn Tiêu Phàm nói:
– Ta cho ngươi thử một chút, vậy mà ngươi đi cũng không đi.
– Ngọc Diện Vô Tình, ngươi thế này không phải hung hăng càn quấy sao? Chúng ta đều mở không ra, hắn làm sao mở ra được?
Lưu Ly quát lạnh nói, nàng cũng không biết, bản thân vì sao lại đứng ở lập trường của Tiêu Phàm để nói chuyện.
Nội tâm có một thanh âm nói cho nàng, lệnh bài tích điểm của bản thân ở trong tay hắn, nếu như không che chở hắn, hắn rất có thể không trả lại cho nàng.
– Có một vài bảo bối, không phải dựa vào thực lực, mà vận khí cũng rất quan trọng, bằng không sao hai chữ “cơ duyên” lại được nhắc đến?
Ngọc Diện Vô Tình híp hai mắt nói.
Trong lòng hắn cũng không hiểu, mặc dù hắn không phải rất quen biết Lưu Ly, nhưng mà cũng đại khái biết rõ tính cách của nàng. Lưu Ly bình thường là một núi băng vạn năm, hôm nay thật đúng là kỳ lạ, nàng vậy mà nói giúp một người xa lạ.
Quan trọng là hắn phát hiện Tiêu Phàm cũng không hề e ngại đối với hắn, ngược lại lộ ra một tia đăm chiêu.
– Ngươi nói không sai, kỳ ngộ có lúc không phải dựa vào thực lực, điều này cũng từ khía cạnh nói rõ, coi như nơi này có kỳ ngộ, nó cũng không thuộc về ngươi.
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
– Nơi này có tư cách cho ngươi nói chuyện sao?
Nhìn thấy Tiêu Phàm liên tiếp khiêu khích bản thân, Ngọc Diện Vô Tình cũng không còn bình tĩnh, gầm thét một tiếng, sát khí nặng nề nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, một cỗ Sát Phạt Chi Khí đáng sợ xông thẳng về phía Tiêu Phàm.
Nói không lại ta, liền chuẩn bị động thủ sao?
Con ngươi Tiêu Phàm hơi lạnh lẽo, từ trước tới nay hắn không cho rằng bản thân muốn nói chuyện thì phải có tư cách gì gì. Huống chi, Ngọc Diện Vô Tình ngươi bây giờ đang làm khó ta, chẳng lẽ ta phản bác còn không được sao?
Ngươi nếu là cường giả Chiến Đế, có lẽ còn dám khinh thường ta như thế, một Chiến Hoàng cảnh, có mạnh hơn thì cũng mạnh đến cỡ nào?
Nghĩ vậy, Tiêu Phàm từng bước một đi về phía Ngọc Diện Vô Tình, rất có tư thế xuất thủ để đánh một trận lớn.
– Giết hắn!
Ngọc Diện Vô Tình không nghĩ tới Tiêu Phàm cũng dám khiêu khích uy nghiêm của bản thân, liền liếc nhìn hai người tùy tùng phẫn nộ quát.
Hai người kia nghe vậy, cau mày một cái nhìn nhau, sau đó không chút do dự xuất thủ. Lệnh bài tích điểm của bọn hắn ở trên người Ngọc Diện Vô Tình, căn bản không dám chống lại lệnh hắn.
Ngọc Diện Vô Tình thấy, hắn chỉ cần ngăn Lưu Ly lại là được, còn hai người kia dù sao cũng là thực lực Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cùng hậu kỳ, chẳng lẽ vẫn không giết được một Tiêu Phàm sao?
– Cút!
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm gầm lên một tiếng, trong miệng thốt ra một đạo Sát Phạt Chi Kiếm, kiếm khí đáng sợ nở rộ ra, xông thẳng đến hai người kia.
Phốc phốc!
Hai đạo huyết kiếm từ hư không bắn ra, hai người kia vội vàng che cổ mình, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng mà, bọn hắn bất luận che như thế nào, cũng không bưng bít được máu tươi dâng trào trên cổ, nơi đó còn có từng đạo kiếm khí đang điên cuồng tàn phá.
Phù phù hai tiếng, thân thể hai người kia ngã xuống đất không dậy nổi, trong mắt đều là vẻ sợ hãi.
Con ngươi Ngọc Diện Vô Tình bỗng nhiên co rụt lại, hắn nào nghĩ đến Tiêu Phàm mạnh mẽ và bá đạo như vậy, đến cả tay còn không động, liền miểu sát một Chiến Hoàng cảnh trung kỳ cùng một Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ.
Thủ đoạn dạng này, đến hắn cũng chưa chắc làm được.
– Dám giết người của ta, ngươi tự tìm cái chết.
Ngọc Diện Vô Tình mắt lộ ra hung quang, hắn dù sao cũng đường đường là một trong Thập Đại Sát Thủ, làm sao có thể bị một vô danh tiểu bối qua mặt chứ?
Lời còn chưa dứt, Ngọc Diện Vô Tình đưa tay đánh ra một chưởng về phía Tiêu Phàm, hắn cho rằng, vừa rồi Tiêu Phàm biểu hiện thực lực mặc dù rất mạnh, nhưng cũng chỉ là vận dụng thủ đoạn đặc thù mà thôi.
Bản thân hắn chính là Chiến Hoàng cảnh đỉnh phong, đã đến gần vô hạn Tuyệt Thế Chiến Hoàng, trừ mấy đại sát thủ khác, hắn không cho rằng còn có người là đối thủ của hắn.
Huống chi là một tên Tiêu Phàm đến diện mạo thực sự còn không dám lộ?
– Ngọc Diện Vô Tình, đối thủ của ngươi là ta.
Lưu Ly mặc dù rất muốn Ngọc Diện Vô Tình giết chết Tiêu Phàm, nhưng mà nàng lại không dám cược. Ngộ nhỡ trước khi Tiêu Phàm chết, lại làm vỡ vụ lệnh bài tích điểm của nàng, nàng hẳn sẽ phải chết không nghi ngờ.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, từng giọt nước to lớn phiêu đãng tại hư không, thoáng cái liền ngưng tụ thành một đạo Thủy Chi Thiên Mạc.
Ngọc Diện Vô Tình biết rất rõ thực lực của Lưu Ly, hắn không dám chính diện giao phong, cấp tốc thối lui về nơi xa.
– Lưu Ly, chúng ta tốt xấu gì cũng cùng là người Diêm La Phủ, ngươi lại vì một người ngoài đối địch với ta?
Sắc mặt Ngọc Diện Vô Tình lạnh lùng, một cỗ chi khí lăng lệ phát ra, nhìn Tiêu Phàm, đến hiện tại, hắn vẫn cảm thấy mình nhìn không thấu Tiêu Phàm.
– Để ta xử lý.
Lưu Ly vừa chuẩn bị mở miệng, Tiêu Phàm đã chậm rãi tiến lên, nhìn chăm chú Ngọc Diện Vô Tình trên không nói:
– Ngọc Diện Vô Tình, một trong Thập Đại Sát Thủ? Thực không biết ngươi rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, há miệng một câu là nói ta tự tìm cái chết, ngậm miệng một câu lại nói ta là một người chết. Ngươi cho rằng ngươi đứng trên cao liền có thể cao cao tại thượng?
– Hiện tại, dùng thực lực của ngươi, đến nói cho ta biết.
Lời nói Tiêu Phàm vang vọng thật lâu tại hư không, một cỗ khí tức càng thêm cường đại lăng lệ nghịch thiên mà lên, khủng bố tới cực điểm, Hồn Lực cuồn cuộn gào thét, ép về Ngọc Diện Vô Tình trên không.
Thân thể Ngọc Diện Vô Tình rung động nhẹ một cái, có điều rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, đứng trên không trung, ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tiêu Phàm giống như một Đế Giả đang quan sát một con giun con dế.
– Ngươi đã tự tìm cái chết, ta thành toàn ngươi, miễn cho ngươi không biết trời cao đất dày.
Ngọc Diện Vô Tình gầm thét một tiếng, một cỗ Hồn Lực đáng sợ tản ra toàn thân, thực lực Hoàng Phủ Chiến Hoàng hiển lộ không chút nghi ngờ.