Thế giới bên ngoài, thân thể Tiêu Phàm co rúc tại chỗ, không ngừng co quắp, sắc mặt trắng bệch vô cùng. Trong Huyễn Cảnh, mặc dù hắn có thể không chết, nhưng mà hao tổn tâm thần lại cực kỳ to lớn.
Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình đứng ở trên bình đài thứ sáu, sắc mặt tái nhợt vô cùng, toàn thân máu me đầm đìa, hai người tựa như hư thoát.
– Tên biến thái U Linh kia vậy mà đang vượt qua Lục Trọng?
Lưu Ly nổi giận mắng, trong lòng vô cùng không phục.
– Ta nhiều nhất chỉ có thể kiên trì một lần, Huyễn Cảnh Lục Trọng này khẳng định vô cùng đáng sợ.
Ngọc Diện Vô Tình cũng mặt như đưa đám, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hai người bọn hắn mới vừa tỉnh lại từ trong Huyễn Cảnh Ngũ Trọng, thần sắc còn tương đối tiều tụy, vốn cho là có thể thấy được Tiêu Phàm, nhưng mà khiến bọn hắn thất vọng là, căn bản không nhìn thấy thân ảnh Tiêu Phàm đâu.
Bọn hắn không biết là, bảy màn nước huyết sắc đầu tiên, đối với Tiêu Phàm căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng nào, chỉ có Bát Trọng Tiêu Phàm mới dừng lại một khắc.
Nếu bọn hắn biết Tiêu Phàm biến thái như thế, đoán chừng đã sớm quỳ lạy, đâu còn dám phản kháng Tiêu Phàm.
– Tiếp tục đi, đi đến đây, dù sao đã không còn đường thối lui. Những Huyễn Cảnh này mặc dù đáng sợ, nhưng ta phát hiện Ý Chí bản thân đang tăng cường.
Lưu Ly do dự một chút, vẫn nhảy qua màn nước huyết sắc Lục Trọng.
Trong không gian quỷ dị kia, Tiêu Phàm vẫn chém giết Dục Huyết Tu La, hắn không biết bản thân đã chết bao nhiêu lần, chắc phải đến mấy ngàn lần.
Nếu đổi lại là một người khác, đoán chừng sớm đã tâm lực khô kiệt, chí ít, không có khả năng càng chiến càng hăng như vậy.
Bị người giết mấy ngàn lần, loại cảm giác này vẫn rất thật, ai chịu đựng được?
Cho dù không chết, đoán chừng cũng sẽ hoàn toàn phát điên.
Nhưng Tiêu Phàm, vẫn không có bất kỳ ý nghĩ khuất phục nào, chỉ cần ta không chết, một ngày nào đó có thể diệt ngươi.
Mỗi một lần tử vong, không những không khiến Tiêu Phàm tuyệt vọng, ngược lại khiến hắn tràn ngập chờ mong cùng khát vọng đối với sự sống.
Hắn không biết là, thân thể hắn hắn ở thế giới bên ngoài, quanh thân lưu chuyển lên từng đạo ba động huyền diệu. Ba động kia có khi như Đao như Kiếm, có khi nhu tình như nước, cho người ta một loại ý chí sinh sôi không ngừng.
Nếu như Kiếm Hoàng cùng Hỏa Hoàng nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi, cái này không phải là Bất Hủ Kiếm Ý mà Kiếm Hoàng một mực chưa từng lĩnh ngộ sao?
Không phải, nói cho đúng, cái này không chỉ là Bất Hủ Kiếm Ý, mà là Bất Hủ Chi Ý.
Ý cảnh vô cùng huyền diệu, vốn không thật mà nắm bắt, nhưng lại chân thực tồn tại, giờ phút này quanh thân Tiêu Phàm phát ra Bất Hủ Chi Ý, đã đột phá đến cấp độ Tam Trọng, hơn nữa còn không có xu thế ngừng lại.
Bất Hủ, đại biểu cho sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không dứt.
Tiêu Phàm vốn sắp khô kiệt tâm lực, rốt cuộc lại có cảm giác hạn hán lâu ngày gặp mưa, sinh cơ bên trong cơ thể cũng dồi dào dần lên.
– Cút mẹ mày đi Tu La.
Tiêu Phàm nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể bộc phát, Tu La Kiếm chém ra.
Bang một tiếng, lần này Tiêu Phàm cũng không bị một đao chém giết, chỉ bị Tu La đẩy lui.
Khóe miệng Tiêu Phàm rốt cục cong lên một nét cười, cái này với hắn mà nói, là một chuyện tốt. Cũng đúng lúc này, Tu La Kiếm huyết quang hừng hực, tựa như kích động giống Tiêu Phàm.
Thực lực của Dục Huyết Tu La không thay đổi, mà thực lực Tiêu Phàm lại đang tăng lên, Tiêu Phàm tin tưởng, sẽ có một ngày chém giết được Dục Huyết Tu La.
Theo thời gian đưa đẩy, Tiêu Phàm tử vong hết lần này tới lần khác, lại chém giết lần này tới lần khác, đây dường như là một vòng luân hồi, vĩnh viễn cũng không thoát được ra ngoài.
Cũng không biết qua bao lâu, thế giới bên ngoài, Lưu Ly dừng lại ở trước bình đài thứ tám, cũng không dám lại tiếp tục đi lên, xuyên qua màn nước huyết sắc Thất Trọng đã cơ hồ khiến tâm lực của nàng trở nên cô quạnh.
Nếu như tiếp tục tiến lên, nàng rất có thể không còn cách nào tỉnh lại từ trong Huyễn Cảnh, cho nên nàng cũng không dám tùy tiện thử.
Về phần Ngọc Diện Vô Tình, lại là xuyên qua màn nước Lục Trọng, đứng ở trên bình đài thứ bảy, cũng không dám tiếp tục tiến lên.
Cũng không phải là thực lực hắn không đủ mạnh, ngược lại, có thể xuyên qua Lục Trọng đã đủ chứng minh Ngọc Diện Vô Tình không đơn giản.
Bởi vì màn nước này khảo nghiệm Ý Chí một người, Ý Chí không phải trong thời gian ngắn có thể đột phá, hắn vẫn chỉ là Chiến Hoàng mà thôi, Ý Chí có mạnh hơn nữa thì thế nào.
Về phần Lưu Ly, bản thân nàng am hiểu Huyễn Cảnh, ở phương diện này, tự nhiên cường đại hơn mấy phần.
Đương nhiên, so cùng tên biến thái Tiêu Phàm này, hoàn toàn không thể so sánh.
Hai người bất đắc dĩ, tiến cũng không được, lui cũng không xong, chỉ có thể tại chỗ chờ, bởi vì bọn hắn cũng không biết phía trước còn bao nhiêu cửa.
Tiếp tục tiến lên, bọn hắn không tiến được, nếu lại lui trở về, lại không có bất kỳ đường ra nào, hơn nữa còn phải trải qua Huyễn Cảnh một lần nữa, vì thế dứt khoát liền bất động ở đây.
Có lẽ, nếu Tiêu Phàm vượt qua, liền có thể khiến màn nước huyết sắc này biến mất cũng chưa biết chừng.
Đáng tiếc, bọn hắn ngồi chờ, khả năng không phải chờ một hai canh giờ.
Không biết qua bao lâu, trong Tu La Huyễn Cảnh, thực lực Tiêu Phàm càng ngày càng mạnh, hắn cảm giác thực lực bản thân, hoàn toàn vượt qua hắn khống chế.
Mạnh! Quá mạnh!
Dù là đột phá Chiến Đế cảnh, cũng không có khả năng mạnh như vậy.
– Đáng tiếc, chỉ là trong Huyễn Cảnh.
Tiêu Phàm thở dài một hơi, con ngươi hắn vô cùng sáng, huyết sắc lúc đầu cũng chầm chậm biến mất không thấy gì nữa.
Có điều, nghĩ lại hắn cũng liền thấy thoải mái, nếu như không phải ở trong Huyễn Cảnh, hắn không biết đã chết bao nhiêu lần.
Mặc dù không cần lo lắng kết cục tử vong, nhưng mà sự đau đớn của cái chết lại cực kỳ chân thực, Tiêu Phàm đã trải qua sự thống khổ của vô số lần tử vong.
Tựa như tử vong đối với hắn mà nói, đã trơ rồi, rốt cuộc không còn bất kỳ sợ hãi nào nữa.
Giờ phút này, toàn thân hắn có hơn mười vết kiếm, máu tươi dâng trào. Nhưng mà, thần sắc Tiêu Phàm cực kỳ bình tĩnh, tựa như thân thể kia căn bản không phải của bản thân hắn.
Loại đau nhức này, đối với tử vong mà nói, lại được tính là gì chứ?
Tiêu Phàm cầm Tu La Kiếm trong tay, vung ra từng kiếm, Dục Huyết Tu La bị từng kiếm của hắn đẩy lui, phẫn nộ tới cực điểm, Nhân Loại nhỏ bé, thực lực vậy mà ngày càng mạnh, điều này khiến nó vô cùng tức giận.
– Rống!
Con mắt Dục Huyết Tu La khát máu nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, há miệng gào thét, cầm trong tay Tu La Kiếm to lớn lăng không chém về phía Tiêu Phàm.
– Tu La, ta mới là Tu La!
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo, vô số lần tử vong cùng thất bại, không chỉ mang đến cho hắn đau đớn, còn khiến Khoái Mạn Chi Ý cùng Hủy Diệt Chi Ý của hắn đều có đột phá mới, tất cả đều bước vào Tứ Trọng.
Thậm chí, Bất Hủ Chi Ý cũng đột phá đến Tứ Trọng viên mãn.
Chủ yếu nhất không phải cái này, mà là Tiêu Phàm cảm giác được, hắn dường như chỉ cần một ý niệm trong đầu, liền có thể tuỳ tiện chém giết bản thân lúc trước.
– Phốc!
Theo thanh âm của Tiêu Phàm phát ra, một vòng huyết sắc từ trên cổ Dục Huyết Tu La gào thét qua, ngay sau đó một cái đầu lâu ném lên không, Vô Tận Kiếm Khí nở rộ quấn đầu lâu kia đến vỡ nát, hóa thành huyết vụ vô tận.
Hô! Huyết vụ vô tận đột nhiên gào thét hướng về Tiêu Phàm, tất cả đều tràn vào trong cơ thể Tiêu Phàm, cùng lúc đó, Tiêu Phàm đột nhiên mở hai mắt ra, một cỗ khí thế dồi dào mãnh liệt tản ra bốn phía.
Ầm ầm ầm! Màn nước Cửu Trọng đột nhiên nổ tung, Lưu Ly cùng Ngọc Diện Vô Tình chờ đợi lâu ngày bị dọa sợ nhảy lên.
Lúc bọn hắn nhìn thấy con ngươi đen kịt của Tiêu Phàm, toàn thân hai người phát run, cảm giác tất cả mọi thứ trong nháy mắt rơi vào trong đó.
Hai người cắn nát đầu lưỡi cho tỉnh, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, kinh ngạc nói:
– Đây là Ý Chí gì? Sao lại đáng sợ như thế!