Mạc Thiên Nhai rời khỏi Tiêu Thành, thần sắc hắn hơi có chút ngưng trọng, chờ đợi mười ngày qua cũng không thấy người Thần Phong Học Viện, trong lòng hắn đã kìm nén không được.
Dựa theo lẽ thường mà nói, coi như đoạn thời gian trước, người Thần Phong Học Viện không xuất hiện, trong khoảng thời gian này cũng nên xuất hiện rồi, chẳng lẽ Thần Phong Học Viện xảy ra vấn đề gì?
Tiêu Thành cách Yến Thành cũng không phải là rất xa xôi, Mạc Thiên Nhai một hai canh giờ liền chạy tới Thần Phong Học Viện.
Thần Phong Học Viện vẫn rách nát như thế, một mảnh tĩnh mịch. Mạc Thiên Nhai đứng ở cửa ra vào Thần Phong Học Viện, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái, từ biệt nơi đây đã vài chục năm, bây giờ lần nữa trở về, luôn cảm giác thất vọng mất mát.
– Dừng lại!
Mạc Thiên Nhai vừa mới chuẩn bị bước vào Thần Phong Học Viện, đột nhiên, một đạo hắc ảnh thoáng hiện ngăn hắn lại, cũng không vì thân phận Mạc Thiên Nhai mà cho đi.
Khí tức trên người bóng đen thập phần cường đại, lại là tu vi Chiến Hoàng đỉnh phong.
Mạc Thiên Nhai từ trong ngực lấy ra một tấm lệnh bài, hắc y nhân cung kính thi lễ, lúc này mới quay người rời đi.
Bước vào Thần Phong Học Viện, thần sắc Mạc Thiên Nhai hơi hơi ngưng tụ, cũng đúng lúc này, hai đạo thân ảnh từ đằng xa đi đến.
– Lão Viện Trưởng, ngài rốt cục đồng ý trở về.
Thanh âm Quách lão quỷ truyền đến, đi theo phía sau hắn là Phúc Bá.
Mạc Thiên Nhai khoát khoát tay, hỏi:
– Thần Phong Học Viện xảy ra chuyện gì?
Nghe nói như thế, trên mặt Quách Sĩ Thần lộ ra vẻ thất vọng, thở dài nói:
– Hai tháng trước, bọn hắn lại bắt đầu kế hoạch kia, ta đem tất cả thủ vệ đều triệu hồi đến, ai, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại, Lão Viện Trưởng, Tiêu Thành không có việc gì chứ.
– Lại thất bại?
Mạc Thiên Nhai cau mày một cái, trong lòng hắn buông lỏng một hơi, hắn còn tưởng rằng Thần Phong Học Viện xảy ra việc gì ngoài ý muốn.
Ngừng lại, lại nói:
– Vài ngày trước, người Diêm La Phủ xuất hiện ở Tiêu Thành.
– Không có việc gì chứ?
Thần sắc Quách Sĩ Thần cứng lại.
– Tạm thời không có chuyện gì, lần sau có việc nhớ kỹ thông tri trước một cái, đám lão bất tử kia chơi đùa nhiều năm như vậy còn không chịu từ bỏ, hiện tại đang lãng phí thời gian cùng tinh lực.
Mạc Thiên Nhai mị mị hai mắt, nói:
– Nếu không có sự tình gì, vậy ta liền đi trước.
– Không đợi mấy ngày ư?
Phúc Bá cười cười.
– Phúc Bá, có thời gian tới Tiêu Thành bồi ta uống chút rượu.
Mạc Thiên Nhai quay đầu liếc mắt nhìn Phúc Bá, vẫn quay người rời đi, hắn tương đối lo lắng an nguy Tiêu Thành.
– Lão Viện Trưởng yên tâm, một lúc nữa sẽ lập tức đi.
Quách Sĩ Thần nhìn bóng lưng Mạc Thiên Nhai, lại quát to một tiếng.
Oanh!
Một tiếng vang trầm, bên trong cổng vòm thông đạo Thần Phong Học Viện đột nhiên truyền đến một trận Hồn Lực ba động cường đại, bất quá hư không cũng đồng thời nổi lên từng đạo từng đạo gợn sóng, đem ba động đè xuống.
– Còn không có từ bỏ?
Quách Sĩ Thần cau mày một cái.
– Chỉ cần không chết, bọn họ sẽ không buông tha, bọn hắn đã nhập ma rồi.
Phúc Bá lắc đầu thở dài nói.
…
Chớp mắt lại qua mười ngày, Tiêu Thành những ngày qua ngược lại là thập phần yên tĩnh, Diêm La Phủ không có tiếp tục tăng thêm nhân thủ, vì một Mộ Dung Tuyết, chết mười mấy Chiến Hoàng, ba Chiến Đế đối với bọn hắn mà nói cũng là tổn thất không thể đo lường.
Ly Hỏa Đế Đô, bên trong Trúc Viên của Bắc Lão.
Tiêu Phàm nhìn không chuyển mắt, nhìn chằm chằm một bộ Hồn Văn Đồ trên vách tường, chính là Thiên Cơ Đồ mà Bắc Lão một mực nghiên cứu, chỉ là lấy thực lực Tiêu Phàm vẫn xem không hiểu nhiều, nhưng có Bắc Lão chỉ điểm, mỗi lần đều sẽ có thu hoạch.
Quanh thân Tiêu Phàm lưu chuyển lên một cỗ ba động huyền diệu, thậm chí còn có kiếm khí lưu chuyển, cỏ non bên người Tiêu Phàm điên cuồng sinh trưởng, đã qua phần eo hắn.
Hồi lâu, Tiêu Phàm thu hồi ánh mắt, kinh ngạc nhìn biến hóa bốn phía.
– Ngươi tỉnh?
Bắc Lão thanh âm từ ái vang lên, trong mắt đều là vẻ hài lòng.
– Lão sư, ta ngồi bao lâu rồi?
Tiêu Phàm vội vàng hỏi, vừa mới đắm chìm trong Thiên Cơ Đồ, hắn hoàn toàn quên thời gian.
– Không lâu, cũng chỉ không đến ba ngày.
Bắc Lão cười nói.
– Ba ngày?
Âm thanh Tiêu Phàm đột nhiên đề cao hơn mấy chục decibel, nói:
– Lão sư, ta…
– Chớ nóng vội.
Bắc Lão khoát tay một cái nói:
– Những ngày qua, ngươi đối với Bất Hủ Ý Cảnh lĩnh ngộ đã đạt tới bình cảnh, đụng chạm đến biên giới Bất Hủ Ý Chí, bất quá ta hi vọng ngươi chân chính lĩnh ngộ Nhất Trọng Bất Hủ Ý Chí mới đột phá Chiến Đế, kể từ đó, cơ sở ngươi sẽ vững chắc hơn nhiều.
– Vâng, đa tạ lão sư dạy bảo.
Tiêu Phàm gật đầu, cung bái nói.
– Ngươi muốn đi Vô Song Thánh Thành, vi sư cũng không có gì tốt đưa ngươi, ta sẽ đưa ngươi một vật.
Bắc Lão vuốt vuốt sợi râu, trong bàn tay liền xuất hiện một bản thư tịch.
Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, thư tịch lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay Tiêu Phàm, Tiêu Phàm trong nháy mắt bị bốn chữ trên thư tịch hấp dẫn, kinh ngạc nói: – Bất Diệt Kim Thân!
– Bất Diệt Kim Thân này cần lĩnh ngộ Bất Hủ Ý Cảnh mới có thể tu luyện, ngươi chậm rãi tu luyện, tự sẽ ngộ ra diệu dụng trong đó.
Bắc Lão thản nhiên nói.
– Vâng, đa tạ lão sư!
Tiêu Phàm cung kính một xá, nguyên bản hắn tưởng là Bắc Lão sẽ chỉ dạy Hồn Điêu Chi Thuật cho mình, không nghĩ tới trên người hắn vẫn còn có Chiến Kỹ Phòng Ngự bá đạo bậc này.
Mặc dù Tiêu Phàm không biết chiến kỹ này là mấy phẩm, nhưng chỉ từ danh tự nhìn liền biết nó bất phàm rồi.
Sau một khắc, Tiêu Phàm vẫn là không nhịn được mở thư tịch ra, tâm thần dẫn ra Vô Tận Chiến Điển, rất nhanh liền chìm vào trong đó.
Nửa chén trà nhỏ thời gian, trên người Tiêu Phàm đột nhiên tản ra từng đạo kim quang như có như không, Bắc Lão nhìn một bên trợn mắt hốc mồm.
Hắn nghe nói qua thiên phú Tiêu Phàm tu luyện chiến kỹ rất biến thái, nhưng đây cũng quá biến thái rồi, thời gian nửa chén trà nhỏ liền đụng chạm đến ngưỡng cửa của Bất Diệt Kim Thân.
– Bất Hủ Bất Diệt, sinh sôi không ngừng, Bất Diệt Kim Thân đem Bất Hủ Ý Cảnh thể hiện phát huy vô cùng tinh tế.
Hồi lâu, Tiêu Phàm bỗng nhiên mở hai mắt, thần sắc hết sức kích động nói.
– Ngươi ngộ được?
Bắc Lão cưỡng ép để bản thân bình tĩnh xuống, lực Tiêu Phàm lĩnh ngộ khiến hắn đều hãi hùng khiếp vía một trận.
– Xem như lĩnh ngộ ba thành, đồ nhi tin tưởng không cần bao lâu liền có thể tu luyện thành Bất Diệt Kim Thân.
Tiêu Phàm gật đầu, chỉ cần là chiến kỹ, hắn sẽ thập phần tự tin.
Một đoàn hỏa diễm từ lòng bàn tay hắn toát ra, Bí Tịch Bất Diệt Kim Thân trong nháy mắt bị cháy hết mất.
– Tốt, tốt, ngươi đi đi, nhớ kỹ trong đầu thường xuyên minh tưởng Thiên Cơ Đồ, đối với ngươi có chỗ tốt cực lớn.
Bắc Lão gật đầu, đối với sự trưởng thành của Tiêu Phàm căn bản không có bất kỳ lo lắng gì.
– Vâng, đồ nhi cáo từ, lão sư bảo trọng.
Tiêu Phàm thân thể cong 90 độ, sau đó dứt khoát quay người rời đi, đã qua hơn hai mươi ngày, hắn còn muốn chạy về Tiêu Thành, thời gian lưu cho hắn đã không nhiều.
– Đúng rồi, mấy ngày trước, Nam Cung Tiêu Tiêu trở lại Đế Đô, sự tình gia tộc của ngươi không cần lo lắng, vi sư sẽ thay ngươi trông nom một hai, ngươi cứ yên tâm tiến về Vô Song Thánh Thành.
Thời khắc Tiêu Phàm đi tới cửa, thanh âm Bắc Lão vang lên lần nữa.
Thân thể Tiêu Phàm khẽ run lên, tảng đá lớn trong lòng cũng rốt cục rơi xuống.
Có Bắc Lão nói câu này, hắn còn có lo lắng gì đây.
Không nói thực lực Bắc Lão, dù là trên tạo nghệ Hồn Văn, tùy ý bố trí một cái Hồn Giới, cho dù Chiến Đế cũng không nhất định có thể phá vỡ phòng ngự.
Đương nhiên, trong lòng Tiêu Phàm đối với thực lực Bắc Lão cũng vô cùng hiếu kỳ, theo hắn tu vi đề cao, Bắc Lão ở trước mặt hắn càng là thâm thúy rộng lớn, căn bản nhìn không thấu mảy may.
– Tạ ơn lão sư.
Tiêu Phàm từ đáy lòng nói cảm tạ, cả người trong nháy mắt tốt lên rất nhiều.
Hiện tại, hắn chỉ muốn biết, Bàn Tử thức tỉnh Chiến Tộc Huyết Mạch, thực lực sẽ như thế nào?
MinhLâm – Lục Đạo –