Hai hơi trước đó, Tiêu Phàm bị một cỗ đại lực tung bay, trong miệng máu tươi cuồng phún, hắn cũng rốt cục biết mình ở trước mặt Chiến Thánh cảnh là buồn cười biết bao.
Dù là hắn có được Tu La Truyền Thừa, nhưng cảnh giới chênh lệch vẫn hiện hữu, Chiến Đế cảnh và Chiến Thánh cảnh là một cái lạch trời, căn bản không phải hắn có thể vượt qua.
Cũng đúng lúc này, Tiểu Kim, Phong Lang, Ảnh Phong cùng Vân Khê không chút do dự xuất hiện ở bên cạnh hắn, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên khó cói.
– Các ngươi đi mau.
Tiêu Phàm gần như gào thét, nhưng mà, bọn Tiểu Kim căn bản bất vi sở động, con ngươi vô cùng kiên định, đem Tiêu Phàm bảo hộ ở trung ương.
Tiêu Phàm thiếu chút nữa thì phát cuồng, hắn bản thân chết hắn không sợ, dù sao hắn đã là chết qua một lần, nhưng nếu như liên lụy huynh đệ mình, hắn dù là làm quỷ trong lòng cũng băn khoăn.
Nhưng vào lúc này, Lăng Thừa Đạo đưa tay vung ra một cái Hỏa Cầu, hóa thành một cái biển lửa xông thẳng bọn hắn, sắc mặt Tiêu Phàm hung ác, tâm thần dẫn ra lấy Hồn Giới, tựa như làm tốt dự định thấy chết không sờn.
Nhưng mà không đợi hắn xuất thủ, trước người hắn đột nhiên hiện ra một đạo thân ảnh áo bào trắng, từ bóng lưng, đó là một nam tử cao lớn dáng người gầy gò, nhưng khí tức trên người hắn phát ra lại tựa như biển lớn, làm cho người ta khó mà nắm lấy.
– Thừa Đạo huynh, còn mời thủ hạ lưu tình.
Đồng dạng thanh âm truyền vào não hải bọn Tiêu Phàm, mấy người kinh ngạc nhìn nam tử áo bào trắng phía trước, đối phương lại là tới cứu bọn hắn.
Có thể từ dưới tay Lăng Thừa Đạo cứu bọn hắn, thực lực nam tử áo bào trắng này há không phải cũng là Chiến Thánh?
Oanh!
Kịch liệt bạo hưởng tại hư không vang lên, chỉ thấy tường băng to lớn ngăn khuất trước người bọn họ, đem phiến biển lửa bức lui, mấy tức sau, hư không rốt cục khôi phục bình tĩnh.
– Tô Cổ Tông, ngươi muốn ngăn ta?
Lăng Thừa Đạo lạnh lùng nhìn nam tử áo bào trắng, tư thế dường như muốn xuất thủ.
Nghe thấy ba chữ Tô Cổ Tông này, tâm đám người lần nữa rung động một cái, càng là có người kém chút kinh hô ra.
Tô Cổ Tông, không phải là Liệp Hồn Các Tô gia gia chủ sao? Hắn vậy mà cũng xuất hiện ở nơi này, hơn nữa còn là tới cứu Tiêu Phàm, chẳng lẽ Tiêu Phàm cùng Tô gia có quan hệ?
– Thừa Đạo huynh, tiểu bối tranh đấu với nhau, chúng ta trưởng bối cũng không cần phải nhúng tay vào.
Tô Cổ Tông nhàn nhạt mở miệng.
Mái tóc màu đen của hắn rủ xuống vai, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt đen ẩn chứa sự sắc bén, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trong lúc vô hình tản ra một cỗ khí chất siêu nhiên, dù là đối mặt với Lăng Thừa Đạo, trong lòng cũng không có bất kỳ gợn sóng nào.
Mặc dù trước mặt bọn Tiêu Phàm vẻn vẹn chỉ là bóng lưng Tô Cổ Tông, nhưng lại làm cho bọn Tiêu Phàm có một loại cảm giác thâm bất khả trắc, khí thế loại này so với Lăng Thừa Đạo còn muốn đáng sợ hơn.
– Chớ cùng ta giảng đạo lý gì, nếu như chết là ngươi nhi nữ thì sao?
Lăng Thừa Đạo lạnh lùng cười một tiếng, bộ dáng vênh váo hung hăng.
Tô Cổ Tông trầm mặc một trận, suy nghĩ một chút nói:
– Nếu như là chết ở trên tay cùng thế hệ, đó chỉ có thể nói nó kỹ không bằng người, đương nhiên, ta sẽ báo thù.
– Vậy ngươi hiện tại còn muốn cản ta?
Lăng Thừa Đạo cười lạnh nói, đi từng bước một hướng Tô Cổ Tông, tựa như chỉ cần Tô Cổ Tông nói thêm câu nữa, hắn liền không còn để ý bất kỳ hậu quả gì.
– Lăng gia chủ, ngươi là Chiến Thánh cảnh, xuất thủ đối phó một Chiến Đế cảnh, có phải hơi quá đáng rồi hay không?
Tô Cổ Tông lắc đầu, một bước không lùi đứng ở trước mặt Tiêu Phàm, tiếp tục nói:
– Mặc dù ta sẽ báo thù, nhưng ta sẽ không để cho Chiến Thánh cảnh xuất thủ, như thế sẽ chỉ chứng minh Tô gia ta vô năng!
Không thể không nói, Tô Cổ Tông nói chuyện rất có tiêu chuẩn, đã có thể tìm được cớ ngăn cản Lăng Thừa Đạo, lại từ một khía cạnh khác châm chọc Lăng gia.
Câu nói này nói bóng gió chính là, Lăng Thừa Đạo ngươi đường đường cường giả Chiến Thánh, lại đi ứng phó một tên tu sĩ Chiến Đế cảnh sơ kỳ, còn muốn thể diện không?
Ngươi không cảm thấy mất mặt, ta đều thay Lăng gia ngươi cảm thấy mất mặt!
Khóe miệng Lăng Thừa Đạo giật một cái, sắc mặt âm tình bất định, hắn như thế nào nghe không ra ý tứ Tô Cổ Tông, chỉ là hắn không hiểu, Tô Cổ Tông tại sao không tiếc đối địch với Lăng gia cũng phải cứu Tiêu Phàm.
Chẳng lẽ trên người hắn có thứ gì Tô Cổ Tông muốn lấy được? Nghĩ vậy, sát khí trong con ngươi Lăng Thừa Đạo lạnh hơn.
– Cha, người này chính là một Ma Đầu, những người này đều là hắn giết chết, chính là trên vạn người đó, toàn bộ chết ở trong tay hắn, một tên Ma Đầu, căn bản không cần cùng hắn nói đạo nghĩa gì.
Lăng Thiên vội vàng nói.
– Tô Cổ Tông, ngươi nghe thấy không? Ngươi còn nói hắn không đáng chết?
Nghe vậy, trong lòng Lăng Thừa Đạo cười lên, dưới chân lại cất bước.
Tô Cổ Tông nhìn thi thể đầy đất, sau đó lại nhìn Tiêu Phàm một cái, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Vừa rồi hắn còn có cớ bảo hộ Tiêu Phàm, nhưng lúc nhìn đến thi thể đầy đất, Tô Cổ Tông do dự.
Nơi này có hơn vạn bộ thi thể, giết chết trên vạn người, đây quả thực là hành vi của Ma Đầu, một khi hắn ngăn cản Lăng Thừa Đạo giết Tiêu Phàm, đoán chừng Tô Cổ Tông cùng Tô gia cũng rất có thể trở thành đích ngắm của nhiều người.
– Lăng Thừa Đạo, ngươi nói ta đáng chết, bất quá mấy người này cùng ta không có chút liên quan nào, ngươi nếu giết chết bọn hắn, ngươi há không phải cùng ta như thế, cũng là Đại Ma Đầu lạm sát kẻ vô tội?
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng, từng bước một đi về phía trước đi.
– Công tử!
Sắc mặt mấy người Phong Lang đại biến, bọn hắn nơi nào sẽ nghĩ đến, Tiêu Phàm vì bọn hắn vậy mà chủ động thừa nhận mình là một Ma Đầu.
Kể từ đó, Lăng Thừa Đạo muốn giết hắn, há không phải danh chính ngôn thuận.
– Ha ha, ngươi không cần khích tướng Bản Thánh, bọn hắn còn không cần Bản Thánh tự mình động thủ!
Lăng Thừa Đạo nhe răng cười một tiếng, sau đó nhìn xem Lăng Thiên nói:
– Thiên Nhi, đồng đảng Tiêu Phàm liền giao cho ngươi xử trí.
– Cha, ngươi yên tâm.
Lăng Thiên dẫn theo trường kiếm, bỗng nhiên hướng về phía bọn Tiểu Kim, trong mắt hắn, cũng chỉ có Tiêu Phàm làm hắn kiêng kị, về phần Tiểu Kim, Vân Khê, Phong Lang cùng Ảnh Phong, hắn còn không có để ở trong mắt.
– Bốn người các ngươi tùy thời rời đi, Lăng Thiên giết không chết các ngươi.
Tiêu Phàm truyền âm cho bọn Tiểu Kim, thấy thần sắc mấy người lo lắng, Tiêu Phàm lại bổ sung một câu:
– Yên tâm, ta cũng sẽ không chết.
Dứt lời, Tiêu Phàm từng bước một hướng về Lăng Thừa Đạo, khí tức trên người không ngừng tăng lên, đám người thấy thế, tròng mắt đều kém chút rơi xuống tới.
– Chẳng lẽ tiểu tử này còn muốn cùng Chiến Thánh chiến một trận sao? Là hắn điên, hay là cái thế giới này thay đổi rồi?
– Cho dù hắn thiêu đốt sinh mệnh lực, cũng không thể nào là đối thủ của Chiến Thánh cảnh, tiểu tử này thật đúng quá cuồng vọng.
– Một người chết mà thôi, từ khi hắn bắt đầu đồ giết đến vạn người, kết cục hắn liền đã định trước.
Đám người ngươi một lời ta một câu, không ít người lộ ra bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, bọn hắn rất nhiều người là thân bằng hảo hữu của những thi thể khô héo bị Tiêu Phàm giết, chỉ là kiêng kị hung uy Tiêu Phàm, không dám đi lên báo thù mà thôi.
Hiện tại Lăng Thừa Đạo muốn giết Tiêu Phàm, bọn hắn tự nhiên ước gì Tiêu Phàm chết, chỉ có số rất ít tu sĩ thầm than đáng tiếc.
– Cha!
Tô Mạch Huyên bí mật truyền âm, thần sắc vô cùng nóng nảy.
Nhưng mà, Tô Cổ Tông lại lắc lắc đầu nói:
– Hắn mặc dù có thể là một Hồn Điêu Sư, nhưng vẻn vẹn chỉ là có thể mà thôi, huống chi, ta hiện tại nếu cứu hắn, không chỉ triệt để cùng Lăng gia vạch mặt, hơn nữa còn sẽ trở thành mục tiêu của toàn bộ Vô Song Thánh Thành.
Sau đó, Tô Cổ Tông lại nhìn về phía Tiêu Phàm, cảm nhận được khí thế trên người Tiêu Phàm, trong lòng hắn cũng là hơi kinh hãi.
– Lăng Thừa Đạo, ngươi không phải muốn giết ta sao? Tới giết ta đi.
Cũng đúng lúc này, Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời hét lớn, khí thế đáng sợ từ trên người hắn bạo phát ra.
Đám người nghe vậy liền hít một hơi lạnh, tiểu tử này, chẳng lẽ thật có thực lực cùng cường giả Chiến Thánh cảnh liều mạng?
Lục Đạo