Diệp Trường Sinh mang theo trường kiếm hắc sắc, đi từng bước một đến cách Tiêu Phàm ba trượng, lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm nói:
– Giết ngươi, đơn giản giống như bóp chết một con kiến, chỉ bằng dạng này như ngươi cũng muốn trở thành con rể Diệp gia ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!
– Cho ngươi tê liệt!
Đột nhiên, Hồn Lực trong cơ thể Tiêu Phàm cuồn cuộn trút vào bên trong Bàn Thạch Thánh Kiếm, Bàn Thạch Thánh Kiếm bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ, kiếm cương mấy chục trượng nở rộ ra.
Cùng lúc đó, Tiêu Phàm nhảy lên thật cao, trong cơ thể điều động U Linh Chiến Hồn cùng lực lượng Vô Tận Chiến Hồn, khí thế lần nữa tăng vọt gấp bội.
Hắc ám bốn phía trực tiếp bị khí thế khổng lồ trên người Tiêu Phàm chấn vỡ, tựa như tránh thoát trói buộc của thời gian và không gian.
Kiếm cương hung mãnh mà nặng nề hung hăng chém xuống, đến hư không cũng không tiếp nhận được, đè ép tại cùng một chỗ.
Diệp Trường Sinh tưởng là Tiêu Phàm không nghe được thanh âm hắn, nhìn không thấy thân ảnh hắn, hoàn toàn không nghĩ tới nhất cử nhất động của hắn Tiêu Phàm đều biết rõ.
Một kiếm này trảm xuống, nếu như đổi lại là một người khác, đoán chừng đã bị hù dọa chết.
Có điều, tốc độ phản ứng của Diệp Trường Sinh rất nhanh, trên đỉnh đầu hắn, lơ lửng một chuôi bảo kiếm hắc sắc, cùng trường kiếm trong tay hắn cơ hồ giống nhau như đúc.
Kiếm này tên là Tịch Diệt kiếm, chính là Cửu Phẩm Chiến Hồn, vừa rồi thi triển Hoàng Tuyền Tịch Diệt, chính là bí kỹ Tịch Diệt kiếm, Diệp Trường Sinh có thể tại Chiến Đế cảnh liền có thể lĩnh ngộ ra, đủ để chứng minh thiên phú hắn thực khủng bố.
Chiến Hồn Tịch Diệt Kiếm trong nháy mắt cùng Tịch Diệt kiếm trong tay hắn hòa làm một thể, bộc phát ra uy thế vô cùng đáng sợ, đón lấy Bàn Thạch Thánh Kiếm.
– Oanh!
Tiêu Phàm còn chưa kịp thi triển lực lượng Tỏa Hồn Châu, liền trực tiếp hung hăng chém xuống một kiếm, không cho Diệp Trường Sinh cơ hội phản kháng.
Kiếm mang mấy chục trượng, dường như có thể chém vỡ tất cả, rõ ràng chỉ là kiếm mang, lại ẩn chứa đao mang bá đạo cùng cuồng dã, thế như chẻ tre.
Hư không hoàn toàn bị kiếm khí cùng Hồn Lực phong bạo bao phủ, tất cả mọi người đã nhìn không thấy tất cả bên trong, chỉ nghe được một tiếng vang vọng điếc tai nhức óc, ngay sau đó vô số kiếm khí giống như pháo hoa nở rộ tứ phương, xé rách hư không.
Trong phút chốc, đám người nhìn thấy một đạo chớp lóe từ trong gió lốc Hồn Lực xông ra, hung hăng đập trên mặt đất, tóe lên vô số bụi bặm, ngay sau đó mặt đất đổ sụp, vết nứt lít nha lít nhít phóng tới bốn phương tám hướng.
– Tiêu Phàm quả nhiên không chịu nổi một kích, liền bại.
– Đánh với Diệp Trường Sinh một trận, còn phải nghĩ sao? Tiêu Phàm thực coi là mình có thể đoạt được đệ nhất, nhất định là người si nói mộng!
– Giang Phó Điện Chủ không muốn thêm Tiêu Phàm vào Chiến Hồn Điện, hắn dám nói như vậy, không phải là bởi vì có Diệp Trường Sinh ở đây sao?
Đám người bất đắc dĩ lắc đầu, đều cho rằng Tiêu Phàm không biết tự lượng sức mình, đoạt được hạng ba đã vô cùng khó, còn muốn chiếm hạng nhất, đây không phải làm mơ giữa ban ngày sao?
– Tiêu Phàm bại.
Diệp Thệ Thủy nhìn Hồn Lực cuồng bạo hư không phía dưới, lắc lắc đầu nói.
– Có thể kiên trì lâu như vậy cũng không dễ dàng.
Úy Trì Cuồng Sinh gật gật đầu, Tiêu Phàm muốn thắng, quá khó khăn.
Cũng đúng lúc này, Hồn Lực khí lãng cuồng loạn hư không chậm rãi lắng xuống, lập tức lộ ra một thân ảnh, đó là một thanh niên ở trần.
– Tiêu Phàm sao lại ở chỗ này? Vậy Diệp Trường Sinh đâu?
Đám người kêu lên sợ hãi, trợn mắt hốc mồm nhìn thanh niên ở trần, trong mắt đều là vẻ khó tin.
Tiêu Phàm không phải là bị đánh bay à, sao hắn còn đứng ở chỗ này?
– Bị đánh bay là Diệp Trường Sinh?!
Lúc này, đám người lấy lại tinh thần, bờ môi có chút run lên, điều này hoàn toàn vượt qua dự liệu của bọn hắn.
– Không thể nào!
Diệp Thệ Thủy phủ định trước tiên, thực lực Diệp Trường Sinh hắn rất rõ ràng, xưng là vô địch dưới Chiến Thánh cảnh cũng không đủ, làm sao có thể bị Tiêu Phàm đánh bay chứ?
Thế nhưng sự thật bày ở trước mắt, hắn lại không thể không tin, Diệp Trường Sinh thực sự bị Tiêu Phàm đánh bay.
– Kíu ~
Một tiếng hét thanh thúy mà bén nhọn từ mặt đất vang lên, chỉ thấy một mảnh kim sắc hỏa diễm hiện lên, xa xa nhìn lại, dường như có một Hỏa Diễm Điểu đang bay lượn bên trong hỏa diễm, dục hỏa trọng sinh.
Kim quang sáng chói, giống như ánh mặt trời, liếc mắt nhìn một cái cái cũng đâm vào hai mắt đau nhức, hai mắt có chút không mở ra được.
Hô!
Trong chớp mắt, Hỏa Diễm Điểu từ mặt đất phóng lên tận trời, trong nháy mắt liền xuất hiện ở cách Tiêu Phàm không xa, một móng vuốt hỏa diễm khóa chặt Tiêu Phàm, lăng không vung xuống, tại hư không lưu lại năm vết chân.
Tiêu Phàm chân đạp Thiên Lý Đằng Quang Thuật cấp tốc lui lại, không ngừng tấn công lại, Bàn Thạch Thánh Kiếm liên tục vung ra vài kiếm, kiếm khí cùng móng vuốt hỏa diễm va vào nhau, phát ra một hồi thanh âm kim thạch va chạm.
Tiêu Phàm lúc này mới phục hồi lại, tinh thần kinh ngạc nhìn một con chim hỏa diễm kim sắc quanh thân Diệp Trường Sinh, bên trong Hỏa Diễm Điểu kia, đỉnh đầu Diệp Trường Sinh còn lơ lửng một chuôi kiếm lớn màu đen, trong tay nắm lấy Cửu Phẩm Hồn Binh Tịch Diệt kiếm.
– Chiến Hồn Bất Tử Điểu?!
– Không phải hắn chỉ có Chiến Hồn Tịch Diệt Kiếm sao? Sao còn có Chiến Hồn Bất Tử Điểu, vậy há không phải hắn nắm giữ Song Sinh Chiến Hồn?
– Không chỉ là Song Sinh Chiến Hồn, hơn nữa còn là hai Song Sinh Chiến Hồn loại Cửu Phẩm Chiến Hồn, người cùng cấp có ai là đối thủ của hắn?
– Nghe đồn Chiến Hồn Bất Tử Điểu giết không chết, không biết là thật hay giả, chẳng lẽ Tiêu Phàm thực sự mạnh như vậy à, bức được Diệp Trường Sinh đến cấp độ này.
– Giết có chết hay không ta không biết, nhưng Chiến Hồn Bất Tử Điểu được xưng là một trong những Chiến Hồn mạnh nhất, có thể phòng ngự, chữa trị, công kích hợp trong một thể, hiếm ai có thể địch lại.
Đám người lên tiếng kinh hô, thanh âm hít vào ngụm khí lạnh thỉnh thoảng vang lên, không ít người trợn mắt hốc mồm nhìn Diệp Trường Sinh.
Tiêu Phàm cũng cực kỳ không bình tĩnh, Song Sinh Chiến Hồn đều là Cửu Phẩm Chiến Hồn, thiên phú của Diệp Trường Sinh thật đúng là quá đáng sợ, quan trọng nhất là, Chiến Hồn Bất Tử Điểu kia còn có thể trọng sinh.
Đương nhiên, cũng không phải là không ngừng trọng sinh, mà nhất định phải tiêu hao rất nhiều Hồn Lực.
– Khó trách vừa rồi không giết chết được ngươi, hóa ra còn có Chiến Hồn Bất Tử Điểu!
Tiêu Phàm một kiếm đẩy lui Diệp Trường Sinh, trong nháy mắt xuất hiện ở ngoài trên trăm trượng.
Một kích mang tính bạo tạc vừa rồi của Tiêu Phàm, dù giết không chết Diệp Trường Sinh, cũng tuyệt đối khiến hắn chịu thiệt thòi lớn, chí ít, bả vai của hắn đáng lẽ phải bị phế.
Dù sao, một kích vừa rồi kia cơ hồ là công kích lực lượng mạnh nhất của Tiêu Phàm, người bình thường khó mà ngăn cản được.
Nhưng Diệp Trường Sinh lại bình yên vô sự, chỉ bằng vào điểm này, cũng đủ để chứng minh Diệp Trường Sinh mạnh mẽ và đáng sợ thế nào, đương nhiên cái này cũng có quan hệ với Chiến Hồn Bất Tử Điểu.
Diệp Trường Sinh bị thương thi triển lực lượng Chiến Hồn Bất Tử Điểu, giúp thân thể nhanh chóng phục hồi như cũ, thân thể hắn mặc dù nhìn qua không việc gì, nhưng tiêu hao Hồn Lực nhất định là vô cùng to lớn.
– Dám đánh lén ta, ngươi chết không yên lành!
Diệp Trường Sinh hét lên giận dữ, thần sắc ngày càng lạnh lẽo, kiếm khí đáng sợ cùng hỏa diễm quấn quanh ở quanh người hắn.
– Đánh lén? Thật đúng là buồn cười.
Tiêu Phàm bị tính tự luyến của Diệp Trường Sinh đánh bại, hai người vẫn luôn chính diện giao phong, sao lại thành đánh lén?
Ngừng lại, Tiêu Phàm lại nói:
– Ngươi không phải nói mười chiêu lấy tính mạng của ta sao? Mấy trăm chiêu rồi? Hóa ra Diệp Trường Sinh ngươi lời nói cũng giống như đánh rắm thôi.
Trong mắt Diệp Trường Sinh hiện ra huyết quang, không thể không nói, hắn quả thực đánh giá quá thấp thực lực Tiêu Phàm, hoặc có lẽ là, hắn đánh giá quá cao bản thân.
Tự coi là nắm giữ hai Cửu Phẩm Chiến Hồn liền không ai bì nổi, hắn không biết là, Chiến Hồn Tiêu Phàm, không có cái nào yếu hơn hắn, chỉ là đối với lĩnh ngộ Ý Chí, còn có chút chênh lệch với hắn mà thôi.
– Giết!