Lời còn chưa dứt, trên người Diệp Trường Sinh bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại, sát ý lạnh như băng lặng yên nở rộ. Ngay sau đó, thương thế trên người hắn khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Vẻn vẹn mấy giây sau, Diệp Trường Sinh liền khôi phục như lúc ban đầu, căn bản không có bất kỳ bộ dáng bị thương nào, chỉ là sắc mặt hơi trắng bệch, hiển nhiên là do tiêu hao Hồn Lực.
Thấy cảnh này, đám người trong nháy mắt sôi trào lên, đều là vẻ khó tin.
– Chiến Hồn Bất Tử Điểu thật thần kỳ, thương thế nặng như vậy, chỉ một lát sau liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.
– Ta biết rõ, Diệp Trường Sinh cố ý dùng thân thể đánh cùng Tiêu Phàm, hai người lấy phương pháp đồng quy vu tận chiến đấu. Hiện tại Tiêu Phàm khẳng định bị thương nghiêm trọng, Diệp Trường Sinh lại dựa vào Chiến Hồn Bất Tử Điểu khôi phục thương thế. Tiêu Phàm bây giờ đâu còn có thể là đối thủ của Diệp Trường Sinh.
– Đúng vậy, Diệp Trường Sinh còn ở trạng thái đỉnh phong, mà Tiêu Phàm lại kiệt lực thể suy, chắc chắn sẽ thua thôi.
Đám người nhìn thấy trạng thái giờ phút này của Diệp Trường Sinh, trong nháy mắt hiểu ra, không thể không nói, Diệp Trường Sinh quả thực là suy nghĩ như vậy, chính là lấy thương đổi thương, kéo đổ Tiêu Phàm.
Hắn quả thực đã thành công, tất cả tiến hành theo kế hoạch của hắn, trạng thái Tiêu Phàm giờ phút này đâu còn là đối thủ của hắn.
Trên mặt Diệp Trường Sinh hiện lên nụ cười lạnh lẽo, từng bước một tiến đến chỗ Tiêu Phàm, khí diễm trên người không ngừng tăng lên, mãnh liệt hướng về phía Tiêu Phàm.
Trạng thái hiện tại của Tiêu Phàm, căn bản không tiếp nhận được khí thế trùng kích của hắn, hắn tựa như đang cố ý khiến Tiêu Phàm còn đang vượt qua trong đau khổ, trước khi chết cũng phải để Tiêu Phàm bị tra tấn.
– Sẽ không đơn giản như thế.
Phía trên không trung, trong lòng Diệp Thệ Thủy ngưng tiếng nói, cau mày, con ngươi gắt gao nhìn chăm chú lên Tiêu Phàm:
– Nếu quả thật là Bất Diệt Kim Thân, không thể nào không chịu nổi được.
Tiêu Phàm nhìn Diệp Trường Sinh chậm rãi đi tới, thần sắc vô cùng bình tĩnh, hờ hững nói:
– Thực không biết ngươi đang cao hứng cái gì, chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi đã thắng?
– Chẳng lẽ không phải sao? Ngươi bây giờ còn dựa vào cái gì để đấu tiếp? Có thể đứng vững đã vô cùng khó rồi?
Diệp Trường Sinh một mặt tự tin, Hồn Lực hắn mặc dù tiêu hao rất nhiều, nhưng thời gian ngắn vẫn còn ở trạng thái đỉnh phong. Nhưng có Tiêu Phàm lại khác, vết thương chồng chất, lại tay không tấc sắt, đâu còn là đối thủ của hắn?
– Ha ha, dựa vào cái gì?
Tiêu Phàm ngửa mặt lên trời cười một tiếng:
– Đến Vô Song Thánh Thành, ta đã thấy rất nhiều người tự cao tự đại, có điều trong mắt ta, những người đó đều tự cho mình là đúng. Diệp Trường Sinh ngươi cũng vậy, buồn cười, cực kỳ nực cười.
– Mồm mép khéo léo, không biết sống chết!
Diệp Trường Sinh ngữ khí lạnh lùng, sát tâm nổi lên, dù là vòng thi đấu này không cho giết người, hắn cũng không định để Tiêu Phàm sống sót.
Vừa rồi ngay trước mặt nhiều người như vậy vũ nhục hắn, chỉ bằng vào điểm này, Tiêu Phàm đáng phải chết một ngàn, một vạn lần!
– Không biết sống chết? Ngươi nói đúng, đáng tiếc, không biết sống chết không phải ta, mà là ngươi!
Tiêu Phàm lạnh giọng cười một tiếng. Bỗng nhiên, bên ngoài thân hắn phóng ra kim sắc quang mang sáng chói.
Quang mang vô cùng chói mắt, xa xa nhìn lại, Tiêu Phàm dáng vẻ trang nghiêm. Khiến tất cả mọi người kinh dị là, thương thế bên ngoài cơ thể Tiêu Phàm vậy mà khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy.
Tốc độ khôi phục vậy mà nhanh hơn mấy phần so với Diệp Trường Sinh. Hơn nữa, sắc mặt Tiêu Phàm trở nên hồng hào, bình tĩnh như thường.
– Sao có thể?
Đám người hít một hơi lạnh, chẳng lẽ Tiêu Phàm cũng nắm giữ loại Chiến Hồn chữa trị à, tốc độ khôi phục của hắn vậy mà nhanh hơn mấy phần so với Diệp Trường Sinh.
– Các ngươi có phát hiện ra không, Tiêu Phàm cho đến bây giờ còn chưa thi triển ra lực lượng Chiến Hồn, Diệp Trường Sinh đã thi triển ra Song Sinh Chiến Hồn, nhưng vẫn không chiếm thượng phong.
Lại có người kêu lên sợ hãi.
Những người khác lấy lại tinh thần, tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, bọn hắn làm sao không hiểu, chiến đấu trước đó, Tiêu Phàm vẫn chưa thi triển toàn bộ thực lực.
Nói cách khác, Tiêu Phàm không dốc hết toàn lực chiến đấu, vẫn đánh hòa với Diệp Trường Sinh. Vậy nếu như Tiêu Phàm toàn lực ứng phó, trận chiến đấu sẽ thế nào?
Sắc mặt Diệp Trường Sinh ngày càng lạnh lẽo, tựa như một bàn tay Tiêu Phàm hung hăng quất vào trên mặt hắn, đau rát.
Mà loại im ắng đả kích này của Tiêu Phàm, càng làm cho Diệp Trường Sinh có chút không chấp nhận được.
Chiến thuật hắn tự cho là đúng, ở trong mắt Tiêu Phàm lại tựa như trò chơi của đứa trẻ ranh, Tiêu Phàm để mắt hắn, mới cùng hắn chơi lâu như vậy.
– Ngươi có một câu nói đúng lắm, lãng phí nhiều thời gian cùng ngươi như vậy, đã đủ, có điều ta sẽ không giết ngươi, chỉ phế một cánh tay của ngươi thôi.
Tiêu Phàm nghiền ngẫm cười một tiếng.
Ngao ~~
Một tiếng long ngâm vang lên, đỉnh đầu Tiêu Phàm, một hư ảnh hình rồng dài mười mấy trượng xuất hiện, long vĩ hoảng sợ phô thiên cái địa quét sạch ra.
Xích Diễm Vân Giao xoay quanh bên cạnh Tiêu Phàm, bảo vệ hắn ở giữa, Tiêu Phàm dường như một tuyệt thế Chiến Thần, quan sát Diệp Trường Sinh. Xét về khí thế, Tiêu Phàm còn cường đại hơn so với Diệp Trường Sinh mấy phần.
– Cửu Phẩm Chiến Hồn Xích Diễm Vân Giao? Hắn không phải có một Chiến Hồn bóng đen sao?
– Song Sinh Chiến Hồn, vậy mà hắn cũng là Song Sinh Chiến Hồn!
– Khó trách hắn biến thái như thế, vậy mà nắm giữ Chiến Hồn Giao Long, dù là Vô Song Thánh Thành cũng có rất ít người nắm giữ Chiến Hồn Giao Long a.
Đám người đều bị Xích Diễm Vân Giao Chiến Hồn chấn kinh, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng biến thành vẻ kính sợ.
– Xem ra, ta thực sự là nhìn nhầm.
Diệp Thệ Thủy nhìn thấy một màn này, trong lòng thở dài thật sâu:
– Nắm giữ Bất Diệt Kim Thân chân chính, lại có Song Sinh Chiến Hồn, đoán chừng thiên tài Cổ Tộc mới có thiên phú dạng này.
Nếu để Tiêu Phàm biết ý nghĩ trong lòng Diệp Thệ Thủy, đoán chừng sẽ cười thầm không thôi.
Trong lòng Diệp Thệ Thủy có chút bất đắc dĩ, cuối cùng đành phải lắc lắc đầu nói:
– Có lẽ, ta không nên ngăn cản.
Đám người bị chấn kinh không tính là gì, kinh hãi nhất lại chính là Diệp Lâm Trần cùng Quan Tiểu Thất, hai người bọn hắn thế nhưng đã chân thực thấy qua U Linh Chiến Hồn cùng Vô Tận Chiến Hồn của Tiêu Phàm.
Nhưng mà hiện tại, Tiêu Phàm lại biến ra một Chiến Hồn khác, đây không chỉ là Song Sinh Chiến Hồn nữa, mà là Tam Sinh Chiến Hồn.
Nhưng mà, có ai có thể nắm giữ Tam Sinh Chiến Hồn sao?
Diệp Lâm Trần cùng Quan Tiểu Thất trước kia đừng nói là gặp, dù là nghe cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng mà bây giờ lại chân thực nhìn thấy, điều này khiến bọn hắn làm sao bình tĩnh.
Thần sắc Diệp Trường Sinh càng thêm ngưng trọng, bộ pháp dưới chân ngừng lại, rốt cuộc không có vẻ cao ngạo từ trên cao nhìn xuống nữa.
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nhìn Diệp Trường Sinh nói:
– Phải rồi, quên nói cho ngươi biết, ta đùa nghịch hung ác đến mức ngay cả bản thân ta cũng thấy sợ.
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm bỗng biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa, đã là trước người Diệp Trường Sinh, một quyền cương rộng lớn từ trên cao hung hăng đánh tới Diệp Trường Sinh, giống như một tảng sao trời từ chín tầng mây rơi đập xuống.
Quyền cương bá đạo tại hư không ngưng tụ thành một đạo khí lãng hung mãnh, sinh ra một cỗ kình phong đáng sợ, rơi vào trên mặt Diệp Trường Sinh.
Ầm một tiếng, Diệp Trường Sinh trực tiếp bay ngược ra, căn bản không có chút sức lực hoàn thủ nào.
Không phải hắn không hoàn thủ, mà là hắn vừa chuẩn bị điều động lực lượng Chiến Hồn phản kích, lại phát hiện Chiến Hồn căn bản bất vi sở động, tựa như Chiến Hồn không thuộc về hắn nữa.
Ngắn ngủi thất thần, quyền cương của Tiêu Phàm đã hung hăng nện ở trên mặt hắn, máu tươi trong miệng phun ra.
Oanh!
Diệp Trường Sinh đập ầm ầm trên mặt đất, một tòa núi nhỏ nơi xa trực tiếp bị bắn bay, đất đá bay vụt, bụi bặm đầy trời, thanh thế cuồn cuộn.
Tiêu Phàm một cước giẫm ở hư không, một vòng sáng Hồn Lực từ dưới chân hắn bắn ra, hắn nhanh như là tiễn rời dây cung, trong nháy mắt bắn vào trong bụi bặm kia.
Lục Đạo