Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo

Chương 171



Chương 171

Ôn Hủ Hủ nhất thời muốn tắt thở. Trong tay ôm đồ vật cũng “Bùm—” một tiếng, để lại vị trí cũ.

Nặng thật!

Sự tức giận khiến cô mệt mỏi đổ mồ hôi đầm đìa. Vừa để pho pho tượng sắt xuống, sau đó ngồi bệch xuống đất.

“Hoắc Tư Tước, anh đúng là có bệnh!”

Cô thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng, nước mắt cuối cùng không nhịn đc nữa “cạch cạch cạch” rơi xuống.

Hoắc Tư Tước giật mình.

Ban đầu, nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của cô di chuyển tượng sắt kia, hắn còn rất sung sướng. Nhưng bây giờ thấy bộ dáng cô ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc thút thít hắn lại cảm thấy bản thân có chút quá đáng.

“Tôi có bệnh hay là cô có bệnh? Một công ty lớn như vậy, cô vừa đến đã làm náo loạn cả lên, cô còn không biết xấu hổ trách tôi?”

“Cả công ty bị náo loạn? Tôi nháo cái gì?”

Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đỏ mọng, nhìn chằm chằm người đàn ông này.

“Hiện tại toàn bộ công ty đều đang bàn tán về cô, nói cô may mắn, vừa đến đã được phó tổng công ty coi trọng. Ôn Hủ Hủ, tôi còn không biết thì ra cô lại biết cách lôi kéo quan hệ như vậy?”

Hắn đổi giọng, không còn nói khó nghe như trước nữa.

Nhưng Ôn Hủ Hủ sau khi nghe được, vẫn nhảy dựng lên: “Phóng tổng! Anh ta coi trọng tôi chỗ nào? Là do đầu óc anh có vấn đề, tôi ở chỗ anh ta không làm việc, bị nhân viên khiếu. Anh ta liền gọi tôi làm trợ lý của anh ta. Chuyện này có liên quan gì đến tôi?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

“……”

“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, đây có phải là đặc tính của công ty các anh hay không? Ông chủ cậy quyền sa thải cấp dưới?”

Đột nhiên Ôn Hủ Hủ chuyển đề tài, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm người đàn ông này.

Đều là một đám bệnh tâm thần!

Hoắc Tư Tước làm sao nghe không rõ, nhất thời gân xanh trên trán nhảy dựng lên.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nhịn xuống. Bởi vì lúc này Lâm Tử Dương mang đồ ăn đi vào: “Cái kia…… Tổng giám đốc, cô Ôn, hay là ăn cơm trước đi?”

Hoắc Tư Tước không lên tiếng.

Nhưng Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lập tức đứng lên: “Không ăn! Tôi làm sao có tư cách ăn thức ăn của tổng giám đốc nhà anh?”

Sau đó, người phụ nữ này bỏ đi với sự tức giận trên khuôn mặt, thậm chí cô còn không thèm quay đầu lại và đóng cửa cái “rầm”.

Hoắc Tư Tước: “……”

Lâm Tử Dương: “……”

Mắt thấy sắc mặt vị tổng giám đốc này cũng càng ngày càng kém, Lâm Dương Tử vội vàng cầm lấy đồ ăn dỗ dành: “Tổng giám đốc, chúng ta ăn cơm trước đi. Chuyện này ngài cũng đừng quan tâm. Buổi chiều chờ cô Ôn trở về, tôi sẽ bảo cô ấy đến gặp tổng giám đốc nói chuyện.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.