Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 177: 177: Hẹn Hò



Hai người đang nói chuyện nghe được giọng nói này đều nhìn qua, không biết từ bao giờ Sầm Cảnh Đình đã đứng trước đình cách bọn họ không xa, bên cạnh anh còn có hai vệ sĩ đi theo.
Dương Ái Vân nhìn thấy anh thì thay đổi sắc mặt mỉm cười nói: “Đợi em một chút.”
Lúc quay sang đối diện với Sầm Hạo Nhiên thái độ cô lại nghiêm túc: “Tôi không biết cậu đang có ý gì nhưng không có chuyện tôi đi theo cậu, còn về Khánh An, tôi sẽ không tha cho bất cứ ai làm hại đến cô ấy, cậu hãy nhớ kỹ điều này.”
Nói xong điều cần nói cô đứng dậy xoay người rời đi, từng bước tiến về người đàn ông đeo kính đen trước mặt.

Sầm Hạo Nhiên nhìn theo bóng dáng của cô lại cảm nhận được một ánh mắt đầy sát ý nhìn mình.
Hắn cũng không né tránh và đối diện với ánh mắt đó, thông qua lớp kính Sầm Hạo Nhiên không thấy rõ đôi mắt của Sầm Cảnh Đình nhưng cũng biết đôi mắt đó đang chứa đầy sự cảnh cáo, hắn nghênh ánh mắt bằng nụ cười nửa miệng.
Dương Ái Vân lúc này cũng đã đi đến chỗ Sầm Cảnh Đình, cô cười sáng lạn hỏi: “Sao lại về sớm vậy, em còn tưởng tối anh mới về.”
“Ừm, anh chưa chính thức lên chức nên không có việc gì phải ở lại.” Sầm Cảnh Đình giải thích, tiện tay nắm eo cô: “Trời nắng không nên ở đây lâu, anh đưa em về.”
Dứt lời anh bế cô lên theo kiểu công chúa, Dương Ái Vân hơi bất ngờ nhưng vẫn thuận thế ôm lấy cổ anh: “Phải rồi, ông nội để anh giữ chức gì?”
Đếm qua hai vợ chồng tâm tình cô cũng chưa hỏi kỹ anh vấn đề này.
Sầm Cảnh Đình vừa đi vừa nói: “Phó chủ tịch.”
Dương Ái Vân cũng không quá bất ngờ với chức vụ này mà hỏi: “Đám người kia có làm khó anh không?”

“Bọn họ không làm khó được anh.” Sầm Cảnh Đình kiên định nói.
Phong Đại bên cạnh chợt nói vào: “Thiếu phu nhân, cô không biết đâu, đám người kia thật sự quá đáng, bọn họ làm như thiếu gia bị thiểu năng không bằng còn nói cái gì không phù hợp ngồi vị trí này rồi thì sợ thiếu gia không nắm bắt được tình hình công ty.

Tham Khảo Thêm:  Chương 82: 16 Giờ 12 Phút

Khỉ gió, thiếu gia làm chủ Sầm Gia năm năm còn không biết bên trong thế nào à, tôi thấy bọn người này mới bị thiểu năng.”
“Phong Đại, cậu bớt nói đi.” Sầm Cảnh Đình nhíu mày cảnh cáo, sao anh không biết tên này nhiều chuyện như vậy.
Dương Ái Vân cũng biết anh quay lại sẽ chấn động nhiều người cô cười nói: “Bọn họ không phải thiểu năng là sợ Đình quay lại sẽ khiến vị trí của họ bị lung lay.

Có điều tôi tin tưởng không ai có thể bắt bẻ được chồng tôi.”
Cô nói xong thì nhìn anh, Sầm Cảnh Đình không quá quan trọng điều này nhưng được vợ tin tưởng vẫn cảm thấy vui mừng, nhưng có một chuyện anh vẫn bị mắc nghẹn trong lòng.
“Sầm Hạo Nhiên tìm em gây khó sao? Cậu ta đã nói gì với em?”
Dương Ái Vân thấy vẻ mặt thận trọng cùng bất an của anh không hiểu vì sao anh lại đề phòng người này, cô nói: “Là em chủ động nói chuyện với cậu ta, anh cũng biết đấy em chỉ có một người bạn duy nhất là Khánh An nhưng em phát hiện quan hệ giữa cậu ấy và Sầm Hạo Nhiên khác lạ, bạn em dường như cũng bị cậu ta làm cho rung động.

Em không biết Sầm Hạo Nhiên có ý đồ gì chỉ muốn nhắc nhở cậu ta vài câu thôi, em rất lo cho Khánh An.”
Nghe cô nói anh thở nhẹ trong lòng lại nói: “Anh sẽ cho người để ý động thái của cậu ta, em không cần lo lắng, ngày sau cũng đừng một mình đến gặp cậu ta.”

“Sầm Cảnh Đình.” Dương Ái Vân đột nhiên gọi tên anh, Sầm Cảnh Đình nhìn cô, không có việc gì cô sẽ không gọi thẳng họ tên anh như vậy.
Không để anh chờ quá lâu Dương Ái Vân nghi hoặc: “Anh đang có gì lo lắng đúng không?”
“Không có.” Sầm Cảnh Đình hơi tránh né.
Cô đã quá hiểu biểu cảm này của anh lại bảo: “Không có thì sao không dám nói với em, anh dường như rất cảnh giác Sầm Hạo Nhiên, vì sao vậy? Hắn uy hiếp vị thế của anh sao?”
Cô không biết trên thường trường Sầm Hạo Nhiên lợi hại ra sao, nhưng với người như hắn chắc hẳn cũng không thua kém gì Cảnh Đình nhà cô.
Sầm Cảnh Đình chợt dừng bước, bàn tay ôm cô cũng hơi xiết lạnh, âm trầm một hồi mới nói: “Anh không muốn mất đi em.”
Dương Ái Vân kinh ngạc, đây không biết là lần thứ bao nhiêu cô nghe anh nói câu này rồi, dường như đây không phải là câu nói do nhạy cảm mà phát ra mà là anh thật sự đang lo lắng vấn đề gì đó, nó lại liên quan trực tiếp đến cô.
“Em ở trong vòng tay anh rồi anh còn sợ mất sao?”
“Ừm, anh rất sợ mình không đủ năng lực để bảo vệ em, cũng sợ ngày nào đó em bị cướp đi mất.” Sầm Cảnh Đình lộ ra một vẻ yếu đuối của mình.
Người đàn ông này tuy nói thay đổi hơn lúc trước nhưng chung quy lòng anh vẫn chất chứa nhiều quan ngại.
“Trừ phi em tự nguyện rời đi nếu không sẽ không có bất cứ ai cướp em đi được, Đình, em rất vui nhưng cũng rất lo lắng cho anh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 136: Cầu Sỉ

Vui vì em đã là một người quan trọng với anh, còn lo vì anh vẫn còn thiếu tự tin.”

Cô đưa tay lên chạm nhẹ sườn mặt của anh nói: “Anh có thể trở thành một quân vương bá đạo, không sao hết, cứ chiếm giữ em theo cách của anh để không ai có thể thò tay bắt em đi được.

Anh làm được mà phải không?”
Sầm Cảnh Đình có chút chấn động với lời nói của cô nhưng phút sau lại vô cùng nhẹ nhõm: “Ừm, anh biết rồi.”
Phong đại đi sau hai người có chút khâm phục Dương Ái Vân, ngoài cô ra ai có thể nói được điều này chứ, không hổ là thần tượng của hắn.
……
Buổi tối đúng tám giờ chuông cửa nhà Liễu Khánh An vang lên, lúc này cô vừa tắm xong trên người vẫn còn mặc chiếc áo tắm màu trắng, tóc cũng chưa kịp sấy lại phải xỏ dép đi ra ngoài mở cửa.
“Ai vậy?”
Cánh cửa vừa mở ra thì khuôn mặt đẹp trai chết người của người đàn ông nào đó đập vào mặt cô, đã thế còn khoanh tay đứng cười, Liễu Khánh An thoáng ngơ ngẩn, một mùi hương nam tính lập tức phả vào mặt cô đồng thời giọng nói trầm ấm vang lên: “Ngẩn người cái gì? Muốn tôi hôn sao?”
“Hôn, hôn cái gì mà hôn, anh lưu manh vừa thôi.” Liễu Khánh An lập tức xoay người không dám đối diện với người đàn ông.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mấy ngày nay cô đã tránh xa anh ta rồi nhưng không ngờ duyên phận lại cứ bắt họ phải gặp nhau, cô biết làm sao?
“Tắm rửa sạch sẽ thế này là đang chờ tôi sao?” Bên tai Liễu Khánh An lại văng vẳng giọng nói người đàn ông.
Liễu Khánh An đỏ nửa khuôn mặt tức tối nói: “Ai chờ anh, đừng tưởng bở.”
Cô không nhịn được đẩy người đàn ông ra đi một mạch vào trong nhà, Sầm Hạo Nhiên nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô cười một tiếng cũng theo cô vào.
Liễu Khánh An đi tới cái bàn thở ra một hơi định lấy máy sấy nhưng đột nhiên bị người cướp mất.

“Để tôi.”
“Anh… Tôi không cần.” Liễu Khánh An muốn giật lại nhưng Sầm Hạo Nhiên đã đưa nó ra xa mỉm cười nói: “Nhưng tôi muốn, ngoan, ngồi im đi.”
Liễu Khánh An không thể phản kháng chỉ có thể ngồi im một chỗ, Sầm Hạo Nhiên gỡ chiếc khăn trên đầu cô xuống, mái tóc dài buông xõa sau lưng, theo đó từng giọt nước cũng chảy xuống tay hắn.
Sầm Hạo Nhiên mân mê tóc cô một hồi mới chịu mở máy sấy lên.

Từng ngón tay của hắn len lỏi vào da đầu của cô, phút chốc Liễu Khánh An có chút tê dại, không dám động đậy.
Động tác của Sầm Hạo Nhiên vô cùng cẩn thận, đến khi tóc khô hoàn toàn hắn mới tắt công tắc để máy sấy qua một bên.
Liễu Khánh An nhân lúc này đứng bật dậy: “Tôi, tôi đi thay đồ.”
Thế nhưng cô đi chưa được mấy bước lại bị người kéo vào trong lồ ng ngực: “Vội vàng cái gì?”
“Tôi… Anh, mau thả tôi ra, anh sao có thể tùy tiện ôm người như vậy, lưu manh.”
“Phải biết rằng không phải ai Sầm Hạo Nhiên tôi cũng có thể lưu manh đâu, hổ nhỏ, suy nghĩ kỹ chưa? Có muốn hẹn hò với tôi hay không?”
Lại là câu hỏi này, Liễu Khánh An nhất thời bối rối không muốn trả lời.

Sầm Hạo Nhiên cũng nhìn ra điều này hắn không vội mà chờ cô đáp lại mình, trong lòng vô cùng tự tin..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.