Giữa lưng đèo Sương Mù nối liền tỉnh Nam An với thành phố Dạ Lan có hai chiếc xe nằm trơ trọi trên đường, đều bị méo mó biến dạng, có một người đàn ông bị văng vào một hốc đá nằm im bất tỉnh, không rõ sống chết.
Gần đó lại có một cây cổ thụ nằm nghiêng về phía vực thẳm bên dưới, trên cành cây mỏng manh người đàn ông cố gắng nắm chặt tay người phụ nữ, cả hai cùng lơ lửng giữa không trung, phía dưới tối đen lại sâu thăm thẳm không nhìn thấy gì.
Phía xa tiếng pháo bông vang cả bầu trời mà hai người ở đây lại chỉ có thể nhìn nhau gắng gượng từng giây từng phút.
“Sầm Cảnh Đình, anh đang làm cái gì? Sao lại nhảy theo em chứ hả?” Dương Ái Vân được anh nắm chắc trong bàn tay, thân hình bị gió làm cho lung lay khó lòng đứng yên, điều này càng làm người đàn ông càng thêm khó khăn, chỉ cần anh không kiên trì thả tay ra thôi là cô sẽ rơi xuống dưới.
Thế nhưng Sầm Cành Đình lại liên tục gồng mình giữ chắc cô kiên quyết không buông, giọng điệu tha thiết nhọc nhằn: “Ái Vân, đừng bỏ anh, chỉ nghĩ tới việc ngày sau không có em bên cạnh trái tim anh như muốn nổ tung, anh thà theo em còn hơn, thiên đường hay địa ngục cũng được, Ái Vân, đừng bỏ anh ở lại.”
“Đình, còn Nguyên Khải của chúng ta thì sao?”
“Ái Vân, anh không suy nghĩ được nhiều nữa, anh chỉ muốn đi cùng em thôi.” Sầm Cảnh Đình nghẹn ngào nói, khi cô bị bật ra khỏi chiếc xe anh đã không tự chủ được nhảy theo.
Dương Ái Vân không biết phải nói gì nữa, bọn họ đều cùng hướng về nhau, dù hành động của anh có ngu ngốc cô cũng không thể trách, nước mắt của Dương Ái Vân chậm rãi tuôn ra: “Được, em và anh đều không ai bỏ ai, sống chết chúng ta đều ở cùng nhau.”
Cô vừa dứt lời thì cành cây mà Sầm Cảnh Đình bám vào cũng gãy làm đôi, hai người không thể nói với nhau được bao nhiêu câu lại tiếp tục rơi tự do xuống dưới, trong giây phút này Dương Ái Vân chỉ biết ôm chặt lấy anh.
Được rồi, chết thì cùng chết, cô cũng không có gì hối tiếc, chỉ là đứa bé không cha không mẹ sẽ sống thế nào đây.
Điều duy nhất cô không thể buông tay trong thế gian này chính là Nguyên Khải, đứa bé của cô và anh.
Hai người không biết rơi bao lâu thì bên tai cô lại nghe tiếng thì thào: “Ái Vân nếu có kiếp sau em lại làm vợ anh nhé!”
“Được kiếp sau em lại là vợ anh.” Dương Ái Vân khẽ cười, lúc này cảm thấy đầu óc quay cuồng, hít thở không thông, dứt lời cũng ngất lịm đi.
Sàm Cảnh Đình cũng không khác gì cô, trước khi nhắm còn khẽ lẩm bẩm: “Ừm, vậy là được rồi, dù em biến thành hình dạng gì anh cũng sẽ sớm tìm được anh lại hỏi em làm vợ, có được không?”
Dương Ái Vân đã chẳng thể trả lời anh nhưng Sầm Cảnh Đình vẫn mỉm cười hoan hỷ, có thể chết cùng nhau cũng là một kết cục tốt, còn hơn kẻ sống người ở, như vậy thật đau đớn biết mấy, anh hoàn toàn không muốn như vậy.
Cho nên anh chọn cách theo cô, bỏ lại tất cả mọi thứ bao gồm đứa con mới ba tháng tuổi của bọn họ.
Lúc này trên đèo có một chiếc BMW màu bạc dừng ngay chiếc Bugatti đã sớm tan tành, hai người áo đen bước xuống vừa vặn nhìn thấy hai người đang rơi tự do, bọn họ không khỏi hét lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.”
Đèo Sương Mù là con đèo có địa hình quanh co, hiểm trở, thỉnh thoảng hay có nhiều tai nạn không may xảy ra.
Giữa đêm giao thừa chiếc xe Bugatti chạy đến giữa đèo thì va chạm với một chiếc Porsche đi cùng chiều khiến hai chiếc xe đều hư hại nghiêm trọng, ngay cả người cũng khó có thể sống.
Hai hôm trước Sầm Cảnh Đình đưa Dương Ái Vân đến tỉnh Nam An để tham gia một buổi biểu diễn đàn piano, bọn họ đã nhờ ông Sầm cùng bà vú chăm sóc cho đứa bé, Dương Ái Vân vì không muốn xa con lâu lại muốn kịp về đón giao thừa nên đã cùng Sầm Cảnh Đình đi về trong đêm, nào ngờ đến đây thì gặp tai nạn.
Bọn họ đi rất cẩn thận nhưng chiếc xe phía sau lại cố tình lạng lách đâm tới, dù kỹ thuật lái xe của tài xế có tốt cũng khó lòng tránh.
Cuối cùng để giữ mạng đám người phải giảm tốc độ nhảy ra ngoài, thế nhưng Dương Ái Vân lại bị văng ra khá xa ngã thẳng xuống vực.
Sầm Cảnh Đình thấy vậy theo phản xạ cũng nhảy theo cô, cuối cùng hai người không thoát khỏi tình cảnh trớ trêu là cùng nhau rơi xuống.
Phong Đại và Khải Nam nhìn hai người mất hút sau màn đêm như chết lặng, bọn họ đi sau xe của Sầm Cảnh Đình một đoạn nhưng giữa đường lại gặp trở ngại bởi một chiếc xe mãi mới thoát được, ai ngờ đến nơi lại nhìn thấy cảnh này.
“Anh Nam, chúng ta, chúng ta phải làm sao đây? Thiếu gia cùng thiếu phu nhân họ, họ…” Phong Đại lắp bắp, có chút run rẩy không tin vào điều đang diễn ra trước mắt mình.
Đam Mỹ H Văn
Khải Nam mặc dù cũng kinh sợ nhưng còn giữ được bình tĩnh khàn giọng nói: “Gọi cho Tuấn Phong đi.”
Phong Đại nghe vậy lập tức gọi cho Lý Tuấn Phong, tai nạn xảy ra đầu tiên bọn họ phải gọi cho cảnh sát trước, sau đó lại tính tiếp.
Nhà họ Sầm.
Đã qua giao thừa nhưng Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình vẫn chưa trở về, ông Sầm sốt ruột kêu quản gia gọi điện cho họ nhưng mãi không ai bắt máy.
Bàn cơm cũng dần nguội đi, bà Lê không nhịn được nói: “Ba à, chắc còn lâu tụi nó mới về, hay là chúng ta cứ ăn trước, giao thừa cũng qua ba mươi phút rồi.”
Ông Sầm nghe vậy trong lòng cảm thấy có chút bất an lại bảo: “Được rồi, ăn trước đi.”
Sầm Thanh Phong lại lên tiếng: “Chờ thêm chút nữa cũng không sao, chắc anh họ cũng sắp về rồi, cơm đoàn viên phải đông đủ người mới trọn vẹn.”
Ông Sầm gật gù dường như rất đồng tình với lời nói của Sầm Thanh Phong, có điều dù có chờ người cũng đã quá trễ rồi nên ông đã bảo bọn họ cùng dùng bữa trước.
Bà Lê không hài lòng cho lắm, đang tính mở lời thì lúc này có người chạy vào báo: “Thưa ông chủ, bên ngoài có người muốn gặp.”
Nhà họ Sầm nghe vậy đều ngỡ ngàng, ông Sầm nhíu mày, bà Lê không nhịn được nói: “Giờ phút này còn ai muốn gặp.”
“Thưa ngài, là, là đại phu nhân cùng, cùng một người đàn ông, bọn họ, bọn họ đến khả đông, cũng sắp xông vào tận đây rồi.” Người hầu kia lắp bắp trả lời.
“Cái gì.” Sắc mặt của ông Sầm khẽ biến, toàn bộ người trong đây cũng không ngoại lệ.
Bọn họ còn chưa kịp kinh ngạc xong thì bên ngoài có tiếng bước chân, đồng thời một giọng nói vang lên: “Chủ tịch Sầm, lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi chứ?”
Bên ngoài cửa chính người đàn ông xuất hiện cùng một người phụ nữ và đám vệ sĩ áo đen.
“Minh Tường, Kim Nhung, ai cho các người vào đây?” Ông Sầm nhìn thấy hai người xuất hiện trong đây tức giận nói.
Bà Nhung nhoẻn miệng cười: “Nơi đây giờ là nhà của tôi rồi, tôi đương nhiên phải có mặt ở đây.”
Ông Sầm nghe vậy càng thêm giận dữ: “Chị nói vậy là có ý gì? Còn nữa ai cho phép chị rời khỏi biệt thự, còn đi cùng Minh Tường đến đây, chị muốn tạo phản sao?”
“Ba nói đúng rồi đây, con dâu muốn tạo phản rồi.” Bà Nhung cười lạnh: “Bị giam cầm không dễ chịu chút nào, đến lúc ba và đám người này cũng phải chịu cảnh ngộ đó rồi.”
“Hừ, ai cho chị cái gan đó, người đâu, đuổi đám người này ra cho tôi.” Ông Sầm chẳng muốn nhiều lời với bọn họ, chỉ muốn đuổi người đi càng sớm càng tốt.
Thế nhưng ông dứt lời lại chẳng thấy bóng dáng của bất cứ ai, một lần nữa quát lên: “Không nghe thấy sao, đuổi đám người này đi cho tôi.”
“Chậc chậc, ba chồng à, ba không nên gọi làm gì, bọn chúng không nghe thấy đâu, tất cả đều đã rời vào trạng thái hôn mê hết rồi, ba có gào khản tiếng cũng thế thôi.” Bà Nhung nói xong cười lớn.
Lúc này ông Sầm ý thức được vấn đề, mà đám người nhà họ Sầm cũng lần lượt cảnh giác.
Sầm Tuệ Nhi lên tiếng: “Bác dâu cả, bác tính làm cái gì?”.