Vọng Tương Tư

Chương 77: 77: Giáng Yêu Trừ Ma 2



Ninh Vu sau khi trấn áp Ninh Nghi vào trong pháp bảo của mình, bèn nhìn thấy sự việc đang diễn ra phía trước, lập tức đi đến giúp đỡ, nhưng khi hắn cách Thư Hữu càng gần thì pháp bảo của hắn càng run dữ dội, là Ninh Nghi bên trong không ngừng vùng vẫy, nàng ta cảm nhận được tình hình hiện tại của Thư Hữu.

“Đừng tới đây.

” Mẫn Húc dùng thân thể của mình ngăn ngọn lửa của Thư Hữu, hắn biết Ninh Nghi đối với Thư Hữu tình cảm sâu nặng, ngộ nhỡ pháp bảo của Ninh Vu khống chế không được nàng ta, để nàng ta ra ngoài liên kết với Thư Hữu, với sức mạnh của hai người bọn họ, tuyệt đối không dễ đối phó.

Hơn nữa, lúc này Ninh Vu vừa mới mất đi cánh tay, thân thể nhất định rất yếu.

Ngọn lửa của Thư Hữu khiến nước biển nóng như thiêu đốt, khắp trên mặt biển đều là xác chết của hải tộc.

“A Chước, giết cha đi, con cũng biết, cha không phải chết, mà là được giải thoát.

” Năng lực Côn trong cơ thể Thư Hữu lấy lại được chút ý thức bèn nói với A Chước.

A Chước nhìn ánh mắt cầu xin của cha, nhớ lại cha có vô số lần muốn giải thoát khỏi số mệnh, sau đó nó lại nhìn đến phụ thân và phụ mẫu của nó, cuối cùng nó nhắm mắt lại.

Sau đó một lần nữa mở mắt ra, nó nói với Ngọc Ánh: “Mẹ có thể chặt đứt đầu hắn ta một lần nữa không?”
Ngọc Ánh kinh ngạc nhìn con bé rồi nói: “Được.


Sau đó, nàng nhặt Ngọc Lân lên sau đó xông đến trước mặt Thư Hữu, dưới sự giúp đỡ của Mẫn Húc, đầu của Thư Hữu cuối cùng cũng bị chặt đứt lần nữa, nhưng lần này, đầu mới của hắn lại không thể mọc ra lần nữa, là bởi vì A Chước đã sử dụng lửa của mình đốt cháy đầu của hắn ta.

Nhưng trong lúc chiếc đầu đó cháy đi, con bé đã khóc.

Thư Hữu khi mất đi chiếc đầu, thì năng lực trong cơ thể giảm đi một nữa, thân thể của hắn ngã phịch xuống đất, không còn một chút sức lực nào.

“Con ngoan, làm tốt lắm.

” Thư Hữu lại trở nên dịu dàng.

“Cha, xin lỗi người.

” A Chước quỳ xuống trước mặt hắn.

“Con không cần phải xin lỗi ta, ta nuôi con, vốn dĩ.

.

chỉ là vì muốn kết thúc tất cả những chuyện này.

” Thư Hữu nằm ngửa, mặc dù đầu đã không còn, nhưng tựa hồ vẫn đang nhìn lên trời xanh.

A Chước hai tay ôm mặt, bất lực khóc lên.

Trong giọng nói của Thư Hữu mang theo một nụ cười ôn nhu đầy yêu thương: “Thật tốt, chết như vậy cũng thật tốt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2255


Nói xong lời này, hắn ta đã không phát ra âm thanh nữa, bàn tay che đây gương mặt của A Chước cũng vô lực buông xuống.

A Chước nghiêng người về phía hắn ta, nhưng thân thể rắn chắc của hắn lại hóa thành vô số mảnh vỡ giống như cánh bướm, biến mất trong không trung.

“Rõ ràng không làm tổn thương đến nguyên đan của hắn, nhưng tại sao lại có thể như vậy?” Ngọc Ánh không rõ bèn hỏi.

Mẫn Húc đáp: “Nguyên đan của Bằng không nằm trong bụng mà là trên trán, đầu của hắn bị A Chước thiêu đốt, vì vậy nguyên đan cũng không còn.


Ngọc Ánh cảm thấy đau lòng khi nghĩ rằng tất cả những điều này thực sự là Thư Hữu đích thân chỉ dạy cho A Chước.

Nhìn A Chước yên lặng, nàng bước đến cạnh con bé, ôm chặt lấy con bé vào trong lòng, Mẫn Húc cũng ngồi xổm xuống, ôm lấy hai người họ.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ninh Nghi cảm nhận được người mà mình yêu đã rời đi, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng, nàng hao tốn tâm sức để cứu sống người nàng yêu, nhưng cuối cùng nàng ta lại không thể nói được một câu nào với hắn.

Mọi thứ giống như sự lặp lại của mười vạn năm trước, nàng ta vì hắn mà từ bỏ tất cả, nhưng trong mắt hắn ta mãi mãi chỉ có bóng hình của nữ nhân kia, từ trước đến nay đều không nhìn nàng một lần, vì vậy nàng ta mới lôi dụng thân phận lúc trước của nàng ta mà ép chết nữ nhân kia, nàng ta hủy đi xương cốt, làm cho nữ nhân kia hồn phi phách tán mãi mãi cũng không được luân hồi.

Hiện tại, mọi thứ lại trở về giống như ban đầu.

* * *
Sau khi Ninh Vu bắt được Ninh Nghi, nhưng không có trực tiếp đưa nàng ta về Cửu Trùng Thiên chất vấn, mà đem nàng ta về minh giới, mục đích chính là để điều tra thân phận thật của nàng ta.

Bởi vì hắn đã từng cho người điều tra qua, không có ai biết được xuất thân của nàng ta, không biết nàng ta xuất thân từ môn phái nào, cứ như đột nhiên xuất hiện rồi gả cho Tông Nguyên, làm một thiên hậu được nhiều người ca ngợi.

Nhưng khi hắn chuẩn bị điều tra thì Tông Nguyên lại có mặt tại minh giới.

“Không biết thần quân tại sao lại đột nhiên đến đây?” Ninh Vu hỏi, hiện tại hắn biết người này tuyệt đối không phải giống như vẻ ngoài ngay thẳng khiêm tốn như vậy, hắn cũng biết ông ta tới là vì thần mẫu.

Tông Nguyên lại lấy ra một cây trâm cài tóc đặt ở trước mặt hắn: “Ta lần này tới đây là mong đế quân giơ cao đánh khẽ mà thả người.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814


Ninh Vu liếc nhìn đã nhận ra đó là chiếc cài tóc của Ngọc Yên, trong lòng hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra, nếu Tông Nguyên có thể lấy chiếc trâm từ Ngọc Yên, thì chắc chắn nàng đang ở trong tay ông ta.

Minh giới đã phái mười hai người đi bảo vệ Ngọc Yên, mỗi người bọn họ đều không phải là người tầm thường, nhưng mười hai người bọn họ đều không có một ai trở về, có thể thấy lành ít dữ nhiều.

“Ngài uy hiếp ta?” Trong mắt hắn hiện lên sự lạnh lùng.

“Chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi, ta dùng ba sinh mệnh để đổi lấy một sinh mệnh, nhìn thế nào cũng là một giao dịch tốt.


Thấy Ninh Vu do dự, Tông Nguyên thản nhiên nói: “Ta không có nhiều thời gian, nếu như đế quân vẫn không thể đưa ra câu trả lời, như vậy.

.

“Được, bổn quân đồng ý thả người.

” Ninh Vu không đợi ông ta nói hết câu bèn dùng một tay lấy pháp bảo để trên eo xuống, bởi vì tay phải của hắn đã bị Ninh Nghi dùng pháp khí chặt đứt, vẫn chưa kịp mọc lại.

Ning Nghi xuất hiện trước mặt hai người với mái tóc rối, vẻ mặt hung dữ, nàng ta đã sớm mất đi sự duyên dáng và sang trọng thường ngày.

“Tự tìm cái chết.

” Sau khi được thả ra, nàng ta muốn tiếp tục đánh với Ninh Vu, lại bị một bàn tay mạnh mẽ ngăn lại.

“Đi theo ta.

” Tông Nguyên trầm giọng nói.

Ninh Nghi mới phát hiện ông ta cũng ở đây, không khỏi giật mình, nhưng giây tiếp theo nàng ta liền hất tay Tông Nguyên, quay người lại: “Ngài đến đây để làm gì?”
Tông Nguyên nhìn bóng lưng Ninh Nghi, trong mắt hiện lên cảm xúc khó hiểu.

“Bây giờ Ngọc Yên ở đâu?” Ninh Vu hỏi.

Tông Nguyên lấy túi Càn Khôn ra lắc lắc, Ngọc Yến đang bất tỉnh bị lắc ra ngoài, nằm bất tỉnh trong lòng Ninh Vu.

Ninh Vu lập tức kiểm tra thân thể của nàng, cũng may nàng chỉ là hôn mê, cũng không có gì nghiêm trọng, hơn nữa mấy ngày không gặp nàng, nàng đã gầy đi rất nhiều, mặc dù lúc này nàng đã hôn mê nhưng hai hàng lông mày đang cau lại, có thể thấy nàng đang có rất nhiều tâm sự.

Hắn bế nàng trở về phòng, sắp xếp người bảo vệ nàng, sau đó dẫn binh đuổi theo hướng Tông Nguyên và Ninh Nghi vừa rời đi.

Vừa hay đến phía tây Tây Hải đã đuổi kịp họ.

“Đế quân đây là có ý gì? Muốn nuốt lời sao?” Tông Nguyên hỏi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 223: Bí điếm, cạnh mại hội

Ninh Vu cười nói: “Đây không phải là nuốt lời, người thì bổn quân đã thả rồi, ngài cũng đã đưa ra ngoài rồi, vì vậy giao dịch của chúng ta đã xong, nhưng lúc đó, bổn quân cũng không có nói rằng sau khi thả người xong thì sẽ không bắt lại.


Tông Nguyên cười lạnh một tiếng: “Đúng là tên gian xảo.


Ninh Vu không khách khí: “So với hai người, Ninh mỗ đây chẳng là gì cả, nguyện ý chịu trói hay là muốn đánh tiếp, các người tự mình chọn.


Tông Nguyên khinh thường: “Ngươi cho rằng các ngươi là đối thủ của ta sao?”
Ninh Vu cầm chùy sắt: “Không thử làm sao biết?”
Nói xong, hắn dùng chùy sắt đập vào pháp bảo trên eo của hắn, âm thanh vừa vang lên, trên biển nổi sóng lớn, mây đen kéo đến t, sắc trời thay đổi.

“Nàng đi trước đi, chỗ cũ gặp lại.

” Tông Nguyên nói với Ninh Nghi.

Ning Nghi không quan tâm đến người nam nhân này, nàng ta liền biến thành một con rồng đen và bay lên không trung, nhưng bay chưa được bao xa, thì đã bị một con rồng đen to lớn đánh tới.

Có một nam nhân y phục đen tuyền đứng trên đầu con rồng, đó là Ninh Quân.

Ning Nghi yếu ớt rơi xuống biển, trước đó nàng ta đã bị trọng thương, bây giờ lại bị Chúc Âm Thiên Phương đánh như vậy, muốn chạy trốn cũng không được.

“Ninh Vu, con quay trở về chăm sóc Ngọc Yên đi, chỗ này giao lại cho ta.


Ninh Vu lo lắng cho sức khỏe của cha mình: “Bồ Tát hiện tại đang ở mình giới, sẽ không có ai dám xông vào, nhi thần nên ở đây trợ giúp phụ thân một tay.


“Ồ, cha người sức khỏe không tốt, nhưng ta lại rất khỏe.

” Thiên Phương rất kích động, sau đó khinh thường nhìn Tông Nguyên: “Hắn là rồng, ta cũng là rồng, Ứng Long thì có gì mà hay ho, xem ai sợ ai.


Thiên Phương là con rồng đầu tiên theo chính nghĩa, là sự tồn tại giữa tộc Ứng Long và Hắc Long của minh giới, có sự bảo đảm của hắn, Ninh Vu mới đồng ý quay về minh giới.

Giờ phút này Ngọc Yên vẫn còn hôn mê, cung nhân thấy Ninh Vu tiến vào, đều ý thức được mà lui ra ngoài.

Hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt hàng lông mày đang cau lại của nàng.

Khi phụ thân và mẫu thân của hắn đưa nàng đi, hắn không hề hay biết chuyện này, nhưng sau khi tỉnh lại, hắn cũng không trách, bởi vì bản thân hắn cần thời gian để suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.