Edit: Ry
Ăn sạch tô mì kia, ngay cả chút cặn nước cũng không chừa, chủ nhà mới lắp bắp nhìn Giới Chu Diễn. Mặc dù không nhận được chỉ thị, nhưng gã vô cùng tự giác thu dọn bát đũa, hết sức ngoan ngoãn bỏ vào máy rửa bát rửa sạch rồi mới lấy ra, không dám mượn tay người khác.
Thu dọn xong bát đũa, Nguyên Dục Tuyết còn ở lại phòng ăn sửa bàn — Không biết cậu làm kiểu gì mà lớp kính thủy tinh lại dính vào nhau trơn bóng như mới, vụn thủy tinh trên đất cũng được dọn sạch. Phần sàn nhà hơi lõm đã được trải lớp thảm đỏ dày sụ, không thấy dấu vết tổn hại trước đó. Giới Chu Diễn thì đang ngồi xổm bên cạnh nhìn Nguyên Dục Tuyết, có vẻ hơi chột dạ, trông đến là hiền lành… Hắn ngồi đó, ánh mắt hết sức nghiêm túc, dường như đang hối hận chuyện gì, tiếng nói rất khẽ.
Chủ nhà hiển nhiên không ngờ Giới Chu Diễn lại có một mặt dịu dàng như vậy.
Gã chỉ nhìn sang phía đó thôi đã thấy vết thương trên mặt lại nhức nhối, vội vàng dời mắt.
Có bài học vừa rồi, lần này gã không dám hống hách bắt người ta vác hành lí hộ mình nữa. Nhưng lần này gã đúng là tự làm tự chịu, cái rương hành lý kia không có bánh xe, hình dạng và cấu tạo cũng kì lạ. Gã nhấc đến đỏ cả mặt cũng không nhấc nổi, lập tức nhìn quanh.
Những người khác: “…”
A Kiếm im lặng, cuối cùng vẫn tiến lên giúp gã xách hành lí, lão Vương bưng cái rương còn lại.
Mặc dù bọn họ ghét tên chủ nhà này, nhưng cũng sợ gã sống thảm quá thì sẽ bị phản tác dụng.
Đây vốn dĩ là đãi ngộ gã nên được hưởng, chủ nhà lại nhanh chóng liếc Giới Chu Diễn một cái, sợ hắn trông thấy lại tức giận, vội vàng nở nụ cười lấy lòng: “Cảm, cảm ơn.”
Không ai phản ứng gã, thật bẽ mặt.
Đáng lẽ chủ nhà sẽ chuyển vào gian chính tầng một, nhưng giờ Giới Chu Diễn ở đây, gã nào dám phách lối, rất tự giác nhường lại, chọn phòng trên tầng 6.
Không có lí do gì khác, không ở được thấp nhất thì lên cái cao nhất, số 6 cũng có vẻ may mắn — Tuy là ở trong nhà ma còn muốn tìm khái niệm “may mắn” thì đúng là vô lí.
Rương hành lý được bỏ vào thang máy, chủ nhà cũng theo vào.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy chậm rãi khép lại. Mắt trái A Kiếm đột nhiên đau dữ dội, cảnh tượng trước mắt nhòe đi khiến y vô thức giơ tay đè mắt.
Nguyên Dục Tuyết đang nghiên cứu xem vị trí chân bàn đã đủ kiên cố chưa, nhưng khi tiếng thang máy vang lên, cậu bỗng giương mắt nhìn về phía đó — Chỉ trong chớp mắt, với thị lực của con người, gần như không ai thấy được Nguyên Dục Tuyết đứng dậy khi nào, tốc độ nhanh tới mức nào mà chớp mắt đã đứng trước thang máy, mạnh mẽ chặn lại cánh cửa chuẩn bị khép.
Lúc ra tay cậu đã cẩn thận không làm hỏng cửa thang máy, nhưng sức lực sử dụng hiển nhiên không nhẹ, vì cửa thang máy chỉ còn một chút nữa là đóng chặt, rất kì lạ.
Người ở trong thang máy, dù là chủ nhà hay người chơi thì lúc này cũng đực mặt ra, không ý thức được Nguyên Dục Tuyết tới như thế nào, ngơ ngác nhìn cậu. Khoảng thời gian chưa tới một giây đó không đủ để họ nhận ra thang máy có vấn đề, cũng không kịp thời ra ngoài.
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết giao với những người bên trong, cậu nhanh chóng có hành động tiếp theo, thoáng cái đã lách mình vào trong trước khi cửa thang máy đóng hẳn.
Tốc độ đóng cửa của thang máy tương đối nhanh, Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ kịp nghiêng người lách vào. May mà eo cậu thon, thân hình cũng tương đối mảnh mai mới có thể thuận lợi lách qua khe hở như vậy.
Không ai chú ý tới, Giới Chu Diễn nhìn thấy cảnh tượng này thì sầm mặt, chỉ trong chớp mắt cũng đã xuất hiện trong thang máy — Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Dù có người theo dõi Giới Chu Diễn thì cũng chỉ cho là hắn vào cùng lúc với Nguyên Dục Tuyết, vì tất cả đều đang tập trung vào cậu.
Vừa đứng lại, trước mắt Nguyên Dục Tuyết đã xuất hiện thân hình của Giới Chu Diễn, bọn họ đứng sát gần, hàng mi dài của cậu suýt chạm vào lồng ngực hắn.
Cũng chỉ có Nguyên Dục Tuyết ngẩng lên nhìn Giới Chu Diễn là trong mắt có sự nghi hoặc.
Vừa rồi cậu không thấy Giới Chu Diễn theo vào.
Chủ nhà thấy Giới Chu Diễn thì suýt lăn ra ngất.
Thang máy trong biệt thự rất rộng, rộng gấp 3 thang máy bình thường, tận 7 mét vuông. Nhưng dù trong thang máy không tính là chật chội này, nó vẫn là không gian khép kín chật hẹp, thậm chí không khí cũng chỉ lưu thông trong đây, chỉ cần bước lên một bước là sẽ va vào Giới Chu Diễn.
Mỗi lần chủ nhà nhìn Giới Chu Diễn đều phải chuẩn bị tinh thần đầy đủ, khỏi phải nói ở trong không gian bịt kín như thế này. Gã quả thực sợ chết khiếp, áp lực tăng vọt gấp trăm gấp ngàn lần, chân cũng bắt đầu đánh lô tô.
Còn có gì khủng bố hơn thế này nữa?
Không!
Có điều Giới Chu Diễn không nhìn gã lấy một cái, chủ nhà cũng không nghĩ được nhiều — Trước đó gã còn cho rằng Giới Chu Diễn xông vào thang máy là để đánh mình thêm trận nữa.
Nhưng chỉ nháy mắt sau, cửa thang máy đã đóng lại, màn hình báo số tầng nhảy lên, lại không phải là tầng 6 đã bấm, mà là tăng vọt một cách nhanh chóng.
Tần suất như vậy không hợp lí, màn hình như hỏng rồi, điên cuồng nhảy số. Mà lúc này, xem như là người chậm hiểu nhất, còn đang ngơ ngác nghĩ không biết Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn vào đây bằng cách nào – lão Vương, cũng đã nhận ra sự bất thường.
Không ổn!
Con số trên màn hình cuối cùng cũng ngừng, nhưng lại dừng ở -18.
Đừng nói là tầng ngầm thứ 18, biệt thự này không hề có tầng hầm.
Tình huống quái lạ này rõ ràng không thể dùng trục trặc để hình dung.
Tất cả im lặng, không biết là ai nuốt nước bọt, âm thanh vô cùng rõ rệt. Mà đây cũng giống như một tín hiệu nào đó, đèn trong thang máy bỗng tắt phụt, tối tăm giơ tay không thấy được năm ngón.
Vừa rồi thấy mắt trái nhói lên, A Kiếm đã chuẩn bị sẵn sàng. Tay vẽ bùa chú, dán nó lên vách tường thang máy, ánh sáng nhàn nhạt như đèn huỳnh quang lập tức hiện lên. Nhưng một giây sau, thị giác của họ vẫn bị giới hạn, vì đèn khẩn cấp trong thang máy bỗng sáng lên. Ánh đèn màu đỏ kì dị không ngừng nhấp nháy chiếu lên vách thang máy, như đèn disco trong quán bar, lờ mờ rất hại cho mắt, thật khó để quan sát tình huống trong thang máy.
Thang máy dừng ở tầng -18, bóng tối và ánh sáng đỏ kì quái, hết thảy khiến lòng người căng cứng, không khỏi lo sợ.
Ánh đèn màu đỏ khiến mắt hoa lên.
Đương nhiên không chỉ là là do không đủ sáng.
Bọn họ ít nhiều cũng ý thức được ánh sáng này có vấn đề.
Khuôn mặt họ bị ánh sáng màu đỏ đó chiếu rọi trông không khác gì quỷ quái, âm u khủng bố, cực kì dọa người. Như thể biến thành kẻ khác, khiến người bên cạnh không khỏi hoài nghi họ bị quỷ quái thế thân.
Trong số đó, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là khác. Tuy bị ánh sáng đỏ chiếu rọi, nó lại chỉ làm bật lên nước da trắng muốt của cậu. Những người khác nhìn sang cũng vô hình chung cảm thấy yên tâm. Mặc dù ánh sáng đỏ này thật đáng sợ, nhưng trời xui đất khiến thế nào, Nguyên Dục Tuyết lại trông không đáng sợ.
Nhưng biến dị trong thang máy không dừng ở đó, sau ánh sáng đỏ nhức mắt là tiếng cảnh báo chói tai.
Cảnh báo này chỉ xuất hiện khi thang máy chịu quá trọng tải.
Nhưng hiện giờ chỉ có 5 người và 2 cái rương hành lý. Với tiêu chuẩn của thang máy này, dù tất cả mọi người trong biệt thự đi vào, cộng thêm rương hành lí, cũng sẽ không kích hoạt cảnh báo vượt quá trọng tải. Lão Vương đã hơi tái, mà sắc mặt chủ nhà cũng không dễ nhìn hơn là bao.
Có lẽ nào trong thang máy… Có thứ gì đó?
Với tính nết của chủ nhà, bị dọa như vậy gã đã sớm phẫn nộ la ầm lên, bắt họ nghĩ cách. Nhưng do có Giới Chu Diễn ở đây, ngay cả khi sợ hãi tột độ gã cũng không dám phát ra chút âm thanh nào, chỉ lẳng lặng nhích tới gần Giới Chu Diễn hơn một chút — Trong mắt gã, tuy Giới Chu Diễn nguy hiểm, nhưng sức mạnh khủng bố của hắn cũng là lá chắn an toàn nhất. Tới gần một chút, trong tình huống sinh mạng bị uy hiếp, là chuyện hoàn toàn có thể chấp nhận được.
Giới Chu Diễn thấy hành vi của chủ nhà lại hiểu lầm, nghi ngờ gã muốn tiếp cận Nguyên Dục Tuyết, cộng thêm bản mặt có hơi “hèn mọn” kia. Gương mặt dù thang máy xảy ra sự kiện ma quái cũng không có bất cứ cảm xúc gì đột nhiên trở nên rét lạnh. Hắn liếc nhìn gã, một sức mạnh vô hình túm lấy đầu chủ nhà, đập thẳng vào vách tường thang máy.
Chủ nhà lại kém thông minh, không hề biết mình đã đắc tội Giới Chu Diễn, thậm chí cho là thứ ma quỷ trong thang máy ra tay, sợ tới nỗi mặt mày trắng bệch, chân run cầm cập, mặt bị ép lên vách thang máy, hung hăng va chạm khiến gã choáng váng.
Vách tường kim loại bóng loáng như mặt gương, dưới ánh đèn màu đỏ chớp tắt, cũng có thể soi được hình dáng của năm người. Mà lúc này chủ nhà dán mặt vào tường, cũng thấy được bộ mặt sưng vù của mình, cùng với một đống thịt mỡ bị ép ra.
Gã khó khăn nâng mặt lên, thấy bản thân phản chiếu trên tường cũng giơ mặt lên.
Nhưng chủ nhà lại thấy không đúng, bắt đầu lạnh sống lưng.
Rõ ràng gã đang nghiêng mặt.
Nhưng khuôn mặt trên vách tường lại đang nhìn thẳng về phía gã, nhe răng trợn mắt, hết sức đau đớn vặn vẹo, đại khái giống với nét mặt gã hiện giờ. Đâu chỉ là sinh động, quả thực là đầy cảm xúc.
Nhưng đó không phải gã.
Sau khi chủ nhà nhận ra, khuôn mặt phản chiếu trên vách tường cũng ngừng biểu cảm đau đớn, mặt không cảm xúc nhìn gã chằm chằm.
Bóng của tất cả mọi người, đều lạnh lẽo nhìn gã chằm chằm.
Từ bốn phương tám hướng, quay thẳng về phía gã, ánh mắt gắt gao bóp ch.ết gã.
Một giây sau, cửa thang máy và vách tường bóng loáng bỗng vi diệu biến hóa, không còn phẳng lì như mặt gương nữa mà hiện những tơ máu nhàn nhạt, trở nên rất “da thịt”, thậm chí còn đang nhúc nhích.
Chủ nhà sợ tới nỗi không kịp thở ra, hãi hùng lùi về sau hai bước —
Giới Chu Diễn thấy gã còn dám lại gần Nguyên Dục Tuyết, nổi nóng, không nhịn được đạp một phát. Chủ nhà đứng không vững, lảo đảo ngã sấp xuống, úp mặt vào vách tườmng thịt kia.
Chủ nhà: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Không khí gì đó bị độ ngu của chủ nhà làm bay sạch rồi.jgp