Edit: Ry
Trong vô vàn trận chiến với Trùng tộc, tuy giành được thắng lợi, nhưng tất cả chiến sĩ tham dự đều mắc chướng ngại tinh thần nghiêm trọng và PTSD, giống như những người còn sống sót này.
Dù đã chạy thoát khỏi miệng Trùng tộc, sự kiện này vẫn sẽ để lại bóng ma tâm lý lớn lao với họ.
Như thể từ sâu trong máu thịt, con người đã có sự sợ hãi với Trùng tộc.
Nhưng khi họ chứng kiến trùng thể hùng mạnh ngã xuống, đáy lòng bỗng có một cảm giác kì lạ.
Trùng tộc mà họ e ngại, dường như cũng không đáng sợ đến vậy, không phải không thể ngăn cản.
Chí ít ở trước mắt họ đây, không phải là cảnh Trùng tộc xé xác người ăn thịt đẫm máu, mà là bóng lưng cầm đao của người thanh niên.
Khấy chiến hữu được cứu, dây thần kinh miễn cưỡng nhúc nhích, tới lúc này như chính thức khôi phục hoạt tính.
Bọn họ ngẩn ngơ nhìn Nguyên Dục Tuyết, thứ hiển hiện trong tâm trí không phải là chướng ngại tâm lý mãnh liệt hay hình ảnh khủng bố sẽ tồn tại rất lâu, mà là cảnh Nguyên Dục Tuyết rút đao chặt đứt chi trước của Trùng tộc, rồi lại một lần vũ khí rời vỏ, một mình giết chết nó, không ngừng lặp lại.
Chất dịch ấm áp chảy trên mặt, che đi tầm mắt họ. Lần này trước mắt không còn màu máu u ám nặng nề, tưởng như không bao giờ thoát ra được.
Bọn họ sống lại.
Từ thể xác đến tâm hồn.
Gần như tất cả những ai còn tri giác đều đang ngửa lên, kinh ngạc nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Ở thời điểm này, họ gần như không biết phải làm ra phản ứng gì mới là thích hợp. Không cả nghĩ ra là phải nói lời cảm ơn trước. Không nghĩ tới chuyện hỏi thăm cậu rốt cuộc là ai, vì thủ lĩnh của họ, sau khi thấy họ sống sót, chắc chắn sẽ trịnh trọng cảm tạ cậu.
Nhóm binh sĩ im lặng vô cùng, như thi thể mới bò ra từ trong mộ, chống dậy cơ thể vỡ vụn của mình.
Họ dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, không ý thức được đây là hành vi rất mất lịch sự, nhất là khi người này vừa cứu bọn họ. Một con người mạnh vô cùng, thái độ của họ nên khiêm nhường hơn mới đúng.
Cũng may Nguyên Dục Tuyết là người máy, không quen với những quy tắc ngầm trong xã giao, mà cậu vốn không phải kiểu sẽ so đo về phương diện này.
Suy nghĩ của cậu hiện giờ làm thế nào để xử lý những thương binh trước mặt.
Có vẻ như họ đã bị kích thích quá nặng.
Nguyên Dục Tuyết đã quen chiến đấu với Trùng tộc, cũng không cảm thấy chúng khủng bố, nhưng cậu biết chuyện này với con người là tai nạn rất khó tiêu hóa.
Hầu hết con người đều có cường độ cơ thể không quá mạnh mẽ, đối diện với hiểm nguy như vậy, cảm thấy sợ hãi là rất bình thường.
Nên họ mới cần được bảo vệ.
Trong lúc cậu suy tư, một chiến sĩ trẻ tuổi miễn cưỡng còn sức lực đứng dậy. Cậu ta lảo đảo đi vài bước, đứng cách Nguyên Dục Tuyết một đoạn, nhìn cậu.
Vóc người cậu ta thật ra cao hơn cậu một chút, phải hơi khom lưng mới có thể dùng tư thế ngửa đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết, ánh mắt nóng bỏng như đang phát sáng.
Là sức sống của một người đã bị dồn tới đường cùng của bóng tối, lại được kéo trở lại nhân gian.
“Cảm ơn ngài.” Cậu ta khàn giọng nói: “Rất cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi.”
Ánh mắt nóng rực đó còn khiến Giới Chu Diễn sinh ra nguy cơ mãnh liệt. Đương nhiên là lúc này hắn còn chưa biết từ này, chẳng qua là cảm thấy không được vui lắm.
Tự dưng không vui lắm.
Giới Chu Diễn lạnh te nhìn người kia, lẳng lặng đánh giá trạng thái của đối phương.
Nếu không phải động tay chân một chút sẽ khiến cơ thể yếu ớt kia sụp đổ, Nguyên Dục Tuyết sẽ không vui, không thì hắn đã ra tay rồi.
Giới Chu Diễn vẫn còn đang đỡ thương binh nọ, lần đầu tiên cảm thấy khó xử.
Nguyên Dục Tuyết thấy cậu ta tới cảm ơn mình thì nhìn người nọ lâu hơn một chút.
Cậu chủ động bước tới trước mặt người kia.
Thật ra nếu là người bình thường, lúc này ít nhất cũng phải hỏi thăm quan tâm một chút, xem thương thế của đối phương như thế nào, đó mới là cách giao tiếp của người bình thường. Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhìn binh sĩ trẻ tuổi, rà quét tình trạng của đối phương, xác nhận không nguy hiểm tới tính mạng thì đòi máy truyền tin đặc biệt cậu ta mang theo trên người.
Binh sĩ nọ hơi ngẩn ra, không chút do dự lấy máy giao cho Nguyên Dục Tuyết.
Hành vi này thật ra rất nguy hiểm, nếu về sau có vấn đề, truy tới máy truyền tin của cậu ta, cậu ta sẽ phải gánh toàn bộ trách nhiệm.
Cũng may Nguyên Dục Tuyết không phải người xấu, cậu nhận máy truyền tin của người nọ, kết nối với kênh truyền tin của mình.
Liên lạc với “quản gia” xong, xác nhận đội chữa bệnh dưới danh nghĩa của mình sẽ kịp thời đuổi tới, cấp cứu cho những binh sĩ này, Nguyên Dục Tuyết mới trả máy cho đối phương.
“Cần liên lạc với những đội cứu viện khác không?”
Nguyên Dục Tuyết cho rằng thanh niên trước mặt biết rõ phân phối nhân lực của đội quân loài người hơn mình.
Lúc trả máy truyền tin là lúc binh sĩ trẻ tuổi được tiếp xúc gần nhất với ân nhân, đến mức cơ thể cậu ta gồng lên.
Cậu ta không chạm tới làn da mềm mại kia, nhưng vẫn cảm nhận được sự lành lạnh, như hơi lạnh tích góp lại, dồn vào phả lên đầu ngón tay.
Xúc cảm kì lạ như ảo giác này khiến cậu ta rùng mình, mất một lúc mới hiểu Nguyên Dục Tuyết đang hỏi cái gì.
“… Cứu viện đang trên đường tới ạ.” Chiến sĩ trẻ tuổi có chút chật vật cúi đầu xuống.
Ngay khi họ đụng độ với Trùng tộc đã gửi điện báo nguy hiểm ra ngoài. Chỉ là hiện giờ toàn bộ tinh hạm đều đang trong trạng thái cảnh giới cấp 1, ở đâu cũng cần người, dù các chi đội khác có muốn cử người tới giúp đỡ thì cũng mất rất nhiều thời gian.
… Nhưng chắc cũng sắp tới rồi.
Cũng vào lúc này, binh sĩ mới nhận ra, Nguyên Dục Tuyết không phải là cứu viện được gửi tới. Vậy cậu là ai?
Cậu ta ngơ ngác nghĩ, trái tim vẫn nóng rực.
Nguyên Dục Tuyết ở đối diện lại bừng tỉnh, gật đầu như câu trả lời.
Vừa rồi cậu đã dùng chút năng lượng để điều tiết trạng thái cơ thể cho những thương binh có thương thế nghiêm trọng, chỉ còn thoi thóp kia, cùng với an ủi tinh thần họ một chút.
Tinh thần nhóm người này đã được ổn định. Cậu không phải người máy chuyên chữa bệnh, tác dụng về phương diện này có hạn, nhưng chắc cũng đủ để chống đỡ tới khi đội chữa bệnh tới.
“Đơn giản” xử lý xong tình trạng hiện tại, Nguyên Dục Tuyết chuẩn bị tới địa điểm kế tiếp.
Giới Chu Diễn cũng cẩn thận sắp xếp cho vị thương binh được mình cứu, lườm chiến sĩ trẻ tuổi kia một cái, không cần nhắc nhở đã tự động đi theo Nguyên Dục Tuyết.
Cũng chỉ có hắn bắt kịp được tốc độ đỉnh cao của người máy chiến đấu.
Chiến sĩ trẻ tuổi kia, lúc này mới nhận ra mình chưa kịp hỏi tên của ân nhân. Cậu ta bị thương khá nặng, nên lúc la lên hỏi còn ảnh hưởng tới vết thương ở ngực, xương cốt đau đớn.
Nhưng vẫn cố gắng chạy theo vài bước, muốn hỏi tên của Nguyên Dục Tuyết.
Tiếc rằng Nguyên Dục Tuyết đi quá nhanh, đến mức dù cậu có trả lời, binh sĩ nọ cũng không nghe được.
…
Tinh hạm là sân nhà của con người, dù việc tiêu diệt Trùng tộc chỉ là vấn đề thời gian, nhưng ngay từ đầu, tất cả mọi người đã ý thức được —
Họ sẽ phải trả cái giá rất đắt.
Cái giá này có thể là một con số được trình lên trong bản báo cáo sau chiến tranh, nhưng với họ, đó thật sự là những sinh mạng.
Hầu hết các đội dù có đủ thành viên thì cũng không được vũ trang cao cấp như đội tinh anh, cũng không có thành viên thân thủ siêu phàm và chỉ huy dày dặn kinh nghiệm.
Trong quá trình chiến đấu, những đội “tiên phong” như họ thường là đội thương vong nặng nhất.
Quá bi thảm.
Lại là một đội ngũ đang chờ trợ giúp.
Nhiệm vụ của họ thậm chí còn không phải là chém giết con Trùng tộc trước mặt, mà là kéo dài thời gian, tiêu hao sức lực và khả năng tự lành của nó, đợi tới khi nó mỏi mệt thì cũng là lúc đội quân tinh nhuệ ở đằng sau chạy ra, giết chết nó.
Rõ ràng chỉ mới bắt đầu chiến đấu thôi, họ đã biết thương vong không hề nhỏ.
Xương cốt gãy vụn, trang phục phòng hộ tổn hại, tinh thần và thể xác đều chịu áp bách. Đội ngũ đã trải qua vô số huấn luyện mô phỏng, tự nhận là có thể chống cự rất lâu, chỉ một thời gian ngắn đã bị đánh tan ý chí.
Quá mạnh.
Quá đáng sợ.
Đó là quái vật sức họ không thể chiến thắng.
Trí tuệ của con này thậm chí còn rất phát triển, nó nhanh chóng xác định được tổng chỉ huy tiềm ẩn trong đội ngũ.
Vô số mắt kẹp tập trung lại, tụ thành một con ngươi khổng lồ, khóa chặt vị trí của chỉ huy.
Mà vị chỉ huy bị để mắt tới cũng rùng mình vì cái nhìn đó, tinh thần như bị đè gãy, lí trí sắp sụp đổ. Y gắng gượng chống đỡ áp lực tinh thần khổng lồ, kiệt sức duy trì trạng thái ổn định, vừa đưa ra mệnh lệnh vừa quan sát hành vi của nó. Con ngươi chợt co rút, cơ thể bỗng lăn sang một bên, cố gắng tránh chân dao đầy nọc độc.
Nhưng con quái vật khổng lồ lại có tốc độ đáng sợ không hề tương xứng với hình thể.
Thần sáng tạo như muốn đẩy sự bất công này lên tối đa, đến mức vị chỉ huy kia rõ ràng biết công kích đang tới, lại không thể tránh, bị Trùng tộc bắt được.
Tiếng thở dồn dập.
Vị chỉ huy này, trong khoảnh khắc đó, dùng chút ý chí cuối cùng chưa bị đánh tan của mình làm một hành động, không phải là chạy trốn, mà là tắt hệ thống truyền tin.
Y sợ lát nữa tiếng kêu thảm thiết của mình mà truyền vào đó thì sẽ khiến những binh lính tinh thần không còn ổn định kia tan rã, dẫn tới sụp đổ.
Con ngươi to lớn ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm con mồi của mình, nếu nhìn kĩ thì trong con ngươi đó còn có vô số con mắt li ti.
Có vẻ như nó cũng không đói lắm, nên không vội dùng máu thịt của tên chỉ huy này an ủi bản thân. Một cái ống dài như vòi hút mọc ra từ đầu nó.
Chỉ là cái vòi này không dùng để “hút”, mà là để bơm dịch tiêu hóa của Trùng tộc vào cơ thể con người bé nhỏ.
Chọc thủng một lỗ trên đầu, rót dịch tiêu hóa vào đại não, dịch tiêu hóa có tính ăn mòn cực mạnh sẽ lập tức phá hủy não bộ. Sau đó từ hộp sọ chảy xuôi xuống, làm tan tất cả nội tạng bên trong, lại không làm tổn thương lớp biểu bì mỏng manh bên ngoài.
Đến lúc đó, tất cả vật chất trong cơ thể này sẽ hóa thành một vũng máu nhớp nháp, chứa đựng trong túi da mềm mại, lắc một cái là nghe được tiếng nước lõng bõng, như một túi nước hình người.
Chất lỏng này với Trùng tộc là “nước canh” thơm ngon vô cùng, hút cái này có một hương vị rất khác.
Con trùng này chưa từng dùng cách thức như vậy ăn thịt người, nhưng nó sinh ra đã có ký ức truyền thừa, tất cả trình tự đã in trong đầu nó, khiến nó sốt ruột muốn hưởng thụ món ngon trước mặt.
Ý thức được cái chết sắp tới của mình sẽ rất tàn khốc khác thường, người đàn ông dù có can đảm không sợ chết, cũng dần cứng người dưới cái vòi to lớn kia.
Y nhắm mắt lại, bên tai chợt có tiếng gió như lưỡi dao sượt qua.
Tác giả có lời muốn nói:
Giới Chu Diễn: Vợ của tui siêu giỏi — Mấy người cũng công nhận vợ tui đỉnh mà đúng không?
Những người khác:… (im lặng không nói gì)
Tình địch của Viêm Khớp Vai +1 +1 +1 +1…
_________________________
Thế là bắt kịp tiến độ up trên wordpress rồi ạ, tạm thời thì sẽ cố gắng 1 ngày 1 chương, có thêm chương không thì hên xui coi có rảnh or có tâm trạng không, haizzz