Vũ Khí Hình Người

Chương 228: Thôn Vàng Bạc (7): Mất giọng.



Edit: Ry

Do trong 7 người chơi có 2 người là nữ, tuy là ở tình huống đặc biệt như trong phó bản thì nam nữ chung phòng cũng là chuyện bình thường, chẳng ai hơi đâu để ý chuyện giới tính khác biệt. Nhưng không tới mức bí bách như vậy thì để tiện hơn, họ vẫn quyết định để hai cô gái cùng một phòng.

5 người còn lại thì bốc thăm quyết định.

Béo đã đi dọn phòng, các người chơi lúng túng đứng trong phòng khách. Để sắp tới tiện hợp tác, trước khi bốc thăm, một người mở miệng đề nghị mỗi người tự giới thiệu bản thân. Dù sao họ còn phải sống chung một quãng thời gian rất dài.

Đây cũng là khâu thường thấy trong phó bản. Người lên tiếng tuân theo quy tắc giới thiệu trước giờ, dùng một biệt danh tương đối dễ nhớ, đồng thời phải là đặc điểm về mình khiến người ta khắc sâu ấn tượng, giúp đồng đội phân biệt nhanh hơn: “Mọi người có thể gọi tôi là… Ờm, Cửa Sổ là được.”

Những người khác: “…”

Lai lịch của cái tên này thật dễ đoán, nghe đã biết là vừa nghĩ ra.

Nhưng trước đó y vì muốn mở cửa sổ trên xe nên mới kích hoạt sự kiện, đúng là khiến người ta khắc sâu ấn tượng. Tóm gọn là cái tên này cũng dễ kết nối với khuôn mặt y.

Không biết có phải là lấy linh cảm từ đây không, thanh niên đứng cạnh y cũng lạnh te nói: “Vậy mọi người có thể gọi tôi là Ghế Ngồi.”

Rất đơn giản dễ hiểu, rõ ràng là mỗi phó bản một cái biệt danh.

Gã âu phục rút ánh mắt bắt bẻ khỏi những bức tranh trang trí kia, đau đớn nhắm mắt lại, còn phải xoa bóp trán một lúc rồi mới thuận miệng nói: “Có thể gọi tôi là Âu Phục.”

Ấn tượng của mọi người về gã đúng là ở bộ âu phục nghiêm chỉnh không một kẽ hở kia, trông đã thấy bí.

“Tóc mái… Mà thôi, nghe kì quá. Mọi người gọi em là Tiểu Tề đi.” Thiếu nữ để tóc mái với nước da trắng nõn đứng cạnh Âu Phục hơi gẩy tóc mái của mình, miệng nói.

“A Đao.”

Thanh niên trầm lặng ít nói hơi cúi đầu, khuôn mặt bị tóc mái che khuất, nói ngắn gọn.

Giọng hắn có vẻ khàn, không giống người hay nói chuyện. Khi hắn giới thiệu, ánh mắt mọi người cũng vô thức rơi trên món vũ khí lạnh hắn đeo trên lưng. Đã có lời giải, cái này chắc chắn là đao.

Cô gái cao gầy đứng cạnh A Đao có khuôn mặt rất đẹp. Dù đứng giữa nhóm người chơi đã được cường hóa thể chất, ngoại hình luôn thuộc kiểu ăn ảnh thì khuôn mặt chị vẫn rất hút hồn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 8: Phản ứng thành thật của cơ thể

Nhưng khi chị không nói gì thì không hiểu sao không ai chú ý hết, chỉ cảm thấy người này rất hàm súc hướng nội.

Lúc này ánh mắt chị cũng rời khỏi hành lang.

“Tiểu Cao.” Ngắn gọn giống như A Đao.

Xoay một vòng, cuối cùng cũng tới lượt Nguyên Dục Tuyết giới thiệu.

Nhưng cánh môi cậu mở rồi khép, lại không thành được một câu, chỉ là chút âm thanh mơ hồ.

Tuy âm thanh này vẫn khá êm tai, nhưng chắc chắn không phải là một câu hoàn chỉnh.

Ngay cả Nguyên Dục Tuyết, nghe thấy tiếng mình phát ra cũng khựng lại, hơi nghiêng đầu.

Hình như cậu không nói được.

Lúc ở trên xe, Tiểu Tề ngồi ngay cạnh Nguyên Dục Tuyết nên rất có thiện cảm với thiếu niên tuấn tú kiệm lời này. Bây giờ cô mới nhận ra, cả đường cũng chưa từng nghe thấy Nguyên Dục Tuyết phát ra tiếng, lập tức hiểu lầm.

Cô có vẻ sốc, dè dặt hỏi: “Cậu… Không nói chuyện được à?”

“Dùng ngôn ngữ tay cũng được.” Lại nhớ ra có khi dùng ngôn ngữ tay cũng chưa chắc bọn họ đã hiểu, vội nói: “Tôi có thấy giấy bút trong ba lô, từ từ để tôi lấy cho.”

Nguyên Dục Tuyết không biết ngôn ngữ tay. Có điều cơ sở dữ liệu của cậu có nội dung liên quan, muốn học tập rồi phục chế lại cũng không khó. Nhưng cậu gật đầu với Tiểu Tề, dùng khẩu hình im lặng nói “cảm ơn”.

Rất nhã nhặn, lại có vẻ ngoan lạ kì. Tư dưng Tiểu Tề thấy nóng mặt, tốc độ tìm giấy bút cũng nhanh hơn, lục ra được từ ba lô, đưa cho Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết cầm lấy, kê tay xuống dưới tờ giấy, rủ mắt bắt đầu viết.

Đầu tiên là cậu viết tên mình, sau đó viết thêm một dòng rồi mới giơ giấy cho mọi người xem —

Thiếu niên này viết chữ rất đẹp, rõ nét và rắn rỏi, có vẻ khí phách, chỉ nhìn thôi đã là một loại hưởng thụ.

Âu Phục nhìn chữ của Nguyên Dục Tuyết còn gật gù, thiếu nghiêm túc nghĩ đến một chuyện không liên quan gì. Gã cảm thấy chữ Nguyên Dục Tuyết còn đẹp hơn mấy bức “thư pháp” mà ông Béo kia treo lên tường nhiều.

Kết thúc ý nghĩ không đâu đó, gã mới lại chú ý tới nội dung trên giấy, ánh mắt không khỏi khựng lại vài giây.

Tham Khảo Thêm:  Chương 58: Lăng tổng?

“Nguyên Dục Tuyết”.

Hàng chữ thứ nhất giới thiệu tên của cậu.

Âu Phục suýt cười thành tiếng.

Đây rõ ràng là tên thật của cậu chàng, trông có vẻ còn rất hợp, tôn lên khí chất của thiếu niên. Nhưng tạm thời không đề cập vụ này, vì sự chú ý của mọi người chủ yếu tập trung vào dòng thứ hai Nguyên Dục Tuyết viết.

“Sau khi vào phó bản mới không nói được.”

Vài con chữ này diễn đạt rất nhiều thông tin.

Âu Phục vuốt cằm, không quan tâm việc sẽ đâm vào vết sẹo của người khác, hỏi thẳng: “Tức là vốn dĩ cậu không bị câm?”

Nguyên Dục Tuyết cũng không để ý, gật đầu thay câu trả lời.

Cả đám bỗng nghĩ đến những dân làng họ nhìn thấy khi mới vào thôn, hầu hết đều bị tàn tật. Xét theo định nghĩa y tế thì họ đều có những khiếm khuyết nhỏ.

Và chướng ngại ngôn ngữ cũng được tính là khiếm khuyết nhỏ.

Các người chơi nhớ lại, trong giới thiệu phó bản có một câu như thế này: “Các bạn phát hiện nơi này có vẻ hơi lạ, nhưng vẫn quyết định nhập gia tùy tục.”

— Bọn họ đang “nhập gia tùy tục”.

Mới vào thôn, Nguyên Dục Tuyết đã có vấn đề…

Thực tế thì ngay từ khi bắt đầu, phó bản này đã có rất nhiều bất thường.

Khi ở trên xe bus, các hành khách rất kiêng kị việc mở cửa sổ, nên người chơi cũng không được có ý nghĩ mở cửa sổ, nếu không sẽ sa vào nguy hiểm.

Mà khi các hành khách không nhìn thấy quỷ quái bên ngoài, bọn họ cũng phải giả mù theo, vờ như mọi thứ vẫn bình thường.

Nói thẳng ra là, bọn họ không được “khác biệt” với mọi người.

Biểu hiện sự đặc thù khác hẳn với người xung quanh ở phó bản này là rất nguy hiểm.

Không được lập dị, không được khác với mọi người, bọn họ phải đồng hóa, hòa vào đoàn người.

Nhưng hết lần này tới lần khác, nguy hiểm cũng nằm ở chỗ này.

Họ không được khác biệt với người xung quanh, nhưng nếu bị phó bản hoàn toàn đồng hóa… Vậy đến cuối, họ thật sự có thể rời khỏi thôn Vàng Bạc chứ?

Hay nói đúng hơn, khi rời khỏi thôn Vàng Bạc, họ vẫn là họ chứ?

Các người chơi vô cùng tỉnh táo, lại cực kỳ bi quan tự hỏi.

Nhất định phải tăng tốc tiến độ khảo sát, nếu không càng về sau… Chỉ e bọn họ sẽ không ra khỏi đây được nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 454: C454: Sao đến bây giờ mới tra ra được

“Câm” so với các khuyết tật về cơ thể thì thuộc loại không mấy ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày, chỉ là sẽ thiệt thòi một chút khi gặp nguy hiểm — Cậu sẽ không kêu cứu được.

Nhưng cái này không thể nghi ngờ là một cảnh báo cho người chơi.

Tại sao Nguyên Dục Tuyết lại là người bị câm?

Thời gian bị câm là bao lâu? Một ngày, hay là cho tới khi phó bản kết thúc?

Những người khác liệu có bị “đồng hóa” khiếm khuyết giống vậy không? Quy luật là gì?

Bởi vì là ngày đầu tiên đến thôn Vàng Bạc, thông tin họ nắm được thật sự quá ít, chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Trong lúc mọi người suy tư, Béo đã thu dọn xong phòng, đứng ở hành lang tầng 2 lớn tiếng hô hào: “Mọi người ơi, tôi dọn xong phòng rồi, có cần tôi phụ mọi người mang hành lý lên không?”

Cả đám bừng tỉnh, vừa hay cũng viết xong lá thăm rồi, dứt khoát bốc đi xem phân chia thế nào.

Tổng cộng có 5 lá thăm, không cần thứ tự, ai cầm được thì là của người đó.

Kết quả là Âu Phục và Ghế Ngồi cùng phòng, A Đao với Cửa Sổ cùng phòng, Nguyên Dục Tuyết một mình một phòng.

Sau khi có kết quả, Cửa Sổ hơi do dự.

Bởi vì chuyện trước đó trên xe, dù y cho là Nguyên Dục Tuyết chỉ vô tình nhắc nhở, nhưng cũng rất biết ơn cậu.

Y cảm thấy để Nguyên Dục Tuyết ở một mình một phòng, cậu còn đang bị câm tạm thời, nếu xảy ra chuyện thì thực sự quá nguy hiểm. Thế là ngập ngừng đề nghị: “Nguyên Dục Tuyết, cậu có muốn đổi phòng với tôi không?”

Sau đó lại cảm thấy nói thẳng ra như thế hơi mất lịch sự, lắp bắp giải thích: “Chỉ là tôi cảm thấy tình trạng của cậu hiện giờ, nếu mà ở một mình thì không được tiện cho lắm.”

Nguyên Dục Tuyết quay đầu nhìn y.

Mặt mày thiếu niên tái nhợt, còn là người đầu tiên xui xẻo bị phó bản ảnh hưởng, thành ra trông cậu lúc này còn có vẻ suy nhược một cách khó hiểu, khiến người ta đồng tình.

Tròng mắt đen nhánh như có mực loang, rất đẹp, càng nhìn vào đó Cửa Sổ càng ngại.

Nguyên Dục Tuyết lắc đầu, dùng khẩu hình nhẹ nhàng từ chối, “không cần.”

Sau đó bổ sung “cảm ơn”.

Bởi vì là khẩu hình rất đơn giản, Cửa Sổ hiểu được.

Y nóng mặt quay đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.