Edit: Ry
Tiểu Tề nhìn xuống hồ, trừ cảm giác choáng váng kịch liệt ra thì cô còn cảm nhận được một sự mâu thuẫn, sợ hãi mãnh liệt. Đến mức mà sắc mặt thiếu nữ trở nên nhợt nhạt, trong bóng đêm lại càng giống quỷ hồn đang trôi nổi giữa không trung.
Những người khác đều đang chú ý cái hồ, nhưng vẫn có người nhận ra sắc mặt khó coi của cô.
Tiểu Cao mở miệng hỏi: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
Tiểu Tề chỉ nghe được tiếng tạp âm to lớn.
Tai cô cứ ù ù, mất một lúc mới ý thức được là vừa rồi Tiểu Cao gọi mình.
Bờ môi mấp máy, nửa ngày mới run rẩy đáp: “Không, không có việc gì.”
Nhưng nói xong câu này, chính Tiểu Tề cũng phải ngậm miệng.
Giọng cô nghe tràn đầy sợ hãi, là do cơ thể mất kiểm soát khẽ run mới tạo thành âm thanh như vậy.
Thật quá kì lạ.
Dù là lúc bị quỷ quái che mắt, cô cũng không sợ giống vậy.
Nhìn cái trại nuôi cá, nghĩ đến cảnh phải lặn xuống hồ, nỗi sợ quái dị đó lại bùng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Không sao, tôi…”
— Cô quá bất thường.
Giống như là lâm trận rồi lại bỏ chạy vậy.
Tiểu Tề hổ thẹn, không muốn làm người như vậy.
Cô nở nụ cười yếu ớt, nỗ lực đè xuống nỗi sợ của mình, ngẩng lên, định chủ động xung phong muốn xuống nước —
Lại bắt gặp ánh mắt của Nguyên Dục Tuyết.
Đôi mắt ấy đen như mực, phản chiếu khuôn mặt cô lúc này, khiến Tiểu Tề bỗng hoảng loạn.
Thật ra cô cũng không hiểu, nhưng cảm giác cái nhìn ấy ôn hòa lại thấy rõ được tất cả. Cô giống như bị phơi ra dưới ánh mặt trời, luống cuống không có nơi nào để trốn. Nhưng trong sự hổ thẹn, cô mới phát hiện Nguyên Dục Tuyết đang nói chuyện với mình.
Cậu làm khẩu hình, vì là câu ngắn, Tiểu Tề đọc được thiếu niên muốn nói gì.
“Không đi cũng không sao”.
Đây là điều Nguyên Dục Tuyết muốn nói với cô.
Ánh mắt vẫn chân thành như bao lần.
Tiểu Tề sững sờ tại chỗ, mím môi nghĩ về điều cậu nói.
Không đi… Cũng không sao thật ư?
Mà lúc này, các người chơi đã thảo luận xong đội hình. Nguyên Dục Tuyết là người đầu tiên biểu thị muốn xuống nước, không vì lí do gì khác, chỉ là kinh nghiệm của cậu tương đối phong phú.
Cộng thêm Nguyên Dục Tuyết không có ám ảnh gì với nguồn nước và cái trại nuôi cá này.
Về phần Âu Phục, nhiệm vụ đầu tiên gã phải ở lại trông nhà, trừ hôm tế điển bị nước lũ cuốn thì cũng không có kiêng kị gì, thế là không yên tâm nói: “Tôi cũng có thể xuống nước.”
Sau đó A Đao lên tiếng: “Tôi muốn xuống nước.”
Lúc nói, hắn còn cầm chặt thanh đao được quấn vải trắng kia. Tiểu Cao nhìn sang, giọng điệu mang theo chế giễu và chất vấn: “Mày xuống nước còn muốn xách đao theo? Không sợ nặng quá chìm luôn à.”
A Đao im lặng gật đầu, hoàn toàn không định để vũ khí lại.
Thế là Tiểu Cao hất cằm, cực kỳ lạnh lùng nhìn hắn, cương quyết nói: “Đừng có cản trở. Tao sẽ xuống, mày với những người khác ở lại trên này.”
Tiểu Cao không hề định để hắn từ chối, lập tức đi tới chặn trước mặt A Đao, sẵn sàng xuống nước.
A Đao bị tụt lại đằng sau, chỉ nhìn chị một cái, cũng không tranh chấp.
Ba người xuống nước nhanh chóng được xác định.
Nước ở cái hồ này rất lạnh, nhưng cái này không được tính là cản trở với người chơi.
Mỗi người đều mặc rất mỏng, tuy không chuyên nghiệp bằng đồ bơi tiêu chuẩn, nhưng ít ra sẽ không gặp tình trạng quần áo hút nước tạo thành gánh nặng cho cơ thể, nên cũng coi là đủ tiện lợi.
Cái hồ này đi từ nông tới sâu, mọi người bắt đầu đi từ bờ hồ xuống. Nước hồ lạnh buốt lập tức lan khắp người, thấm qua lớp quần áo, như muốn thấm cả vào xương tủy.
Khả năng cảm nhận nóng lạnh của Nguyên Dục Tuyết rất tệ, nên cậu không có phản ứng gì. Âu Phục và Tiểu Cao lại hơi tái mặt vì cái lạnh dán chặt vào người, không khỏi nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Cũng khỏe phết, Âu Phục nhướng mày nghĩ.
Bọn họ nhanh chóng bơi tới vị trí trung tâm của của hồ.
Trên hồ vẫn còn trôi dạt một ít nụ sen đã tàn, bên dưới là cành rễ lít nhít trải rộng, sơ sẩy một chút là sẽ quấn lên cơ thể.
Tiểu Cao vô ý va vào một cái lá, có loại thực vật kiểu dây leo cỡ nhỏ lập tức quấn vào cổ tay chị, siết ra vệt đỏ. Chị cau mày, không vui lắm, cẩn thận dùng đạo cụ cắt hết những sợi tơ kia, rồi bơi ra xa đống lá một chút.
“Đừng chạm vào mấy cái lá sen.”
Giọng chị hơi trầm, truyền tới tai Âu Phục và Nguyên Dục Tuyết, cả hai đều gật đầu.
Bọn họ đang ở trên mặt nước, trừ nước hồ quá lạnh ra thì hình như không có gì lạ.
Âu Phục nhìn cả hai, hỏi: “Lặn xuống chứ?”
Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao gật đầu.
Họ hít một hơi thật sâu, Âu Phục và Tiểu Cao hình như còn dùng đạo cụ để phổi tích đầy ô xy, sau đó ba người nhanh chóng lặn xuống đáy.
Đang là ban đêm, họ lại ở dưới nước, tầm nhìn rất hạn chế, phải dùng đạo cụ mới miễn cưỡng thấy được một ít.
Nước chậm chạp chảy xuôi, bọn họ có thể cảm nhận được cơ thể bị dòng nước nhè nhẹ đẩy đi. Rõ ràng một hồ nước như vậy lại lác đác không có mấy sinh vật sống.
Trên mặt hồ còn rải rác một ít hoa cỏ theo mùa, trong hồ lại hoàn toàn trống rỗng, giống như họ đang ở sâu dưới lòng biển, nhìn quanh chỉ thấy tĩnh mịch.
Sinh vật sống duy nhất là đồng đội của mình.
Chưa đủ, phải xuống sâu hơn nữa —
Mái tóc đen tản ra trong dòng nước như cánh hoa bung nụ.
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết giao với hai người kia, ăn ý cho cùng một tín hiệu, tiếp tục lặn xuống dưới —
Thật ra cũng không lâu lắm, họ thật sự gặp được đáy hồ.
Đó là mặt đất cực kì tơi xốp, còn lơ lửng cát trắng. Tới đây họ mới nhìn thấy dấu hiệu sinh vật hoạt động, ví dụ như một ít tảo, hoặc một vài loài động vật cỡ nhỏ đang chui trong cát.
Mọi thứ đều rất bình thường.
Nhưng chính sự bình thường này, sau khi họ biết nơi này có vấn đề, mới lại càng bất thường.
Cả ba cau mày.
Họ không khỏi suy nghĩ xem sai sót ở đâu, chẳng lẽ vấn đề không phải ở đáy hồ, mà là ở nơi nào khác?
Ba người tách ra, bơi quanh tìm kiếm, giữ khoảng cách sao cho đồng đội nằm ở nơi xa nhất trong tầm mắt.
Cái hồ này cũng không quá lớn, chỉ ba người cũng đủ để kiểm tra, nhưng dù có bơi đi đâu cũng không thấy dấu vết dị thường như trong tưởng tượng của họ.
Giữa chừng Âu Phục và Tiểu Cao hết hơi, phải nổi lên.
Nguyên Dục Tuyết không có nhu cầu với không khí giống con người, nhưng để tiết kiệm năng lượng, cậu cũng nổi lên lấy hơi cùng hai người.
Ba người đang canh giữ trên bờ đều rất chăm chú, lo lắng nhìn mặt hồ.
Thấy mặt nước có động tĩnh thì lập tức đứng dậy, nghiêm túc quan sát.
Thứ xuất hiện chưa chắc đã là đồng đội của họ, lỡ là quái vật bên dưới —
Thấy Âu Phục nổi lên, họ cũng không hoàn toàn thả lỏng cảnh giác, giơ tay làm dấu —
Âu Phục ra dấu lại, xác nhận ám hiệu.
Xác định thân phận người chơi của cả ba, họ mới lại gần hơn, kiểm tra tình trạng của nhau.
Mái tóc đen của Nguyên Dục Tuyết ướt đẫm dán vào mặt, càng làm nổi bật ngũ quan và nước da tái nhợt. Mặt mày đẫm nước, hàng mi khẽ chớp sẽ khiến vài giọt nước lăn xuống, khuôn mặt được nước ao cọ rửa có vẻ càng thêm xinh xắn.
Đám Âu Phục tham lam hít hà không khí mới mẻ.
A Đao đứng trên bờ hơi cúi xuống nhìn cả ba, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng: “Có phát hiện gì không?”
“Không.”
Tuy là nằm trong dự đoán, nhưng vẫn là câu trả lời khiến người ta thất vọng.
Ở trong nước lâu như vậy, thể lực của người chơi rõ ràng có tiêu hao, nước ao lạnh buốt cũng tạo gánh nặng cho cơ thể.
Mọi người không khỏi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Dục Tuyết.
Trên bờ, Cửa Sổ và A Đao có vẻ ngồi không yên, lập tức đề nghị: “Mọi người lên đi, thay người.”
Thay phiên nhau xuống nước cũng là phương án họ đã thảo luận trước đó.
Tiểu Cao điều chỉnh nhịp thở, hơi ngẩng lên nhìn A Đao trên bờ, lạnh mặt nói: “Tôi có thể tiếp tục.”
Nguyên Dục Tuyết không nói được, cậu nhìn sang Tiểu Cao, gật đầu biểu thị mình cũng có thể tiếp tục.
Thấy hai người kia không lên, Âu Phục cũng không quan trọng việc thay lượt hay không, bèn nói: “Bọn tôi vẫn chưa mệt, để lát nữa rồi lại thay ca.”
Nghỉ ngơi một hồi, ba người tiếp tục lặn xuống.
Lần này thời gian ở dưới đáy dài hơn hẳn, họ cũng cẩn thận tìm kiếm từng ngóc ngách, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Ô xy trong phổi ngày càng ít, khi hai người kia định nổi lên, Nguyên Dục Tuyết bơi theo họ, nhưng cơ thể đang chuyển động bỗng khựng lại.
Cậu rủ mắt nhìn xuống một chỗ.
Trước đó thật ra Nguyên Dục Tuyết đã rà quét địa hình nơi này, cũng không phát hiện điều gì lạ thường, nhưng nếu nhất định phải nghi ngờ —
Cơ thể bị sức nổi của nước đẩy lên, rất khó để hoàn toàn dẫm trên lớp đất cát dưới đáy. Nhưng lần này, Nguyên Dục Tuyết tiếp tục lặn xuống, ngón tay cắm vào đống cát đá thô ráp kia.