Edit: Ry
Hai người ở trong phòng kí túc cũng chứng kiến cảnh này, rất kinh ngạc.
Bé Năm không kìm lòng được đứng dậy ngó ra ngoài, ngo ngoe muốn theo sau. Ông Chú phát hiện động tĩnh của cô, rất bất đắc dĩ kêu một tiếng “bà cố ơi”, Bé Năm mới chịu ngồi về chỗ.
Ông Chú nhìn theo bóng lưng nhanh chóng đi xa của Nguyên Dục Tuyết, nghĩ, có vẻ như người chơi này không hề đơn giản như ông nghĩ.
Rồi sực tỉnh, nhớ ra mình nên báo cho vị khách đang sợ chết khiếp kia, vội nhắc người nọ một câu: “Họ đang trên đường đến rồi”. Định an ủi tiếp thì mới phát hiện —
Nãy giờ Vương Kiện không phát ra âm thanh.
“Quý khách, quý khách?” Ông Chú vội gọi, nhưng chỉ nghe được tiếng đập cửa ngày càng gần ở đầu kia thì không khỏi lo lắng.
Cũng may phòng nghỉ của nhân viên ở lầu một.
Bọn họ có quy định sau 8 giờ tối nhất định phải ở trong phòng nghỉ, chỉ khi xuất hiện tình huống đặc biệt mới được ra ngoài cung cấp dịch vụ cho khách hàng, chứ không được ngồi luôn trước cửa phòng khách để bảo đảm an toàn cho họ. Hiển nhiên cái này là để gây trở ngại cho công việc “tránh tai ương”.
Nguyên Dục Tuyết dùng tốc độ nhanh nhất lao từ hành lang này tới một hành lang khác. Căn phòng ở cuối hàng lang bên trái chính là phòng của Vương Kiện.
Nhưng trước khi tới nơi, với thị lực của cậu thì đã quan sát được toàn cảnh hành lang. Nguyên Dục Tuyết mím môi, hàng mi đen dài khẽ rung.
… Có chuyện rồi.
Trước cửa phòng không hề có quỷ quái.
Họ chạy tới thì thấy cửa phòng vẫn khóa chặt, đóng kín, không hề có dấu vết quỷ quái phá cửa vào.
Chẳng lẽ con quỷ kia cứ như vậy buông tha cho Vương Kiện, không làm kẻ quấy rối nữa?
Số 1 đi tới gõ cửa.
“Quý khách? Ngài vẫn ổn chứ? Chúng tôi tới rồi —“
Không ai trả lời.
Nguyên Dục Tuyết định tiến lên mở cửa, cậu không thể dùng Phá Hồng Mông phá cửa vì không biết Vương Kiện sẽ ở đây tới khi nào.
Nếu cửa bị hỏng, hình như nơi này cũng không có quy định cho phép khách hàng đổi phòng… Vậy những ngày tới Vương Kiện sẽ càng thêm nguy hiểm.
Nhưng khác hẳn với sáng nay, khi cậu có thể dễ dàng làm hỏng khóa cửa thông minh, lần này con chip trong khóa không hề cho cậu phản hồi.
Một tia năng lượng của Nguyên Dục Tuyết bám vào khóa cửa, cậu cảm nhận được một sức mạnh vô hình đang chặn ở đó.
Sức mạnh này không hẳn là của quỷ quái, mà giống sức mạnh bảo vệ của quy tắc hơn.
Trong đêm, không có sự cho phép của chủ nhân, không ai được phép tự ý tiến vào phòng. Xét trên phương diện nào đó thì cái này là để đảm bảo an toàn cho chủ phòng, chỉ cần không tự ý để quỷ vào thì sẽ không bị uy hiếp.
Nhưng sắc mặt Nguyên Dục Tuyết lại càng thêm lạnh lẽo.
“Bên trong.” Thiếu niên bỗng lên tiếng.
“Hả?” Hai người kia chưa kịp hiểu.
“Tiếng gõ cửa Vương Kiện nghe được không phải là có quỷ ở bên ngoài gõ.” Nguyên Dục Tuyết vô cảm nói: “Mà là nó đang gõ từ bên trong.”
“…”
Dù là những người đã quen với sự kiện ma quái như người chơi cũng sững sờ.
Vương Kiện sợ hãi quái vật ngoài cửa, nhưng ông ta chưa từng nghĩ rằng, âm thanh đó thật ra xuất phát từ ngay trong phòng mình —
Đáng lẽ Nguyên Dục Tuyết nên nghĩ tới vấn đề này sớm hơn.
… Ngay khi cậu nghe được âm thanh kì lạ phát ra từ trong cái cặp công văn đó.
Nó là tiếng gõ trong không gian khép kín, ám chỉ tình huống đêm nay.
Lựa chọn an toàn nhất chính là ngay khi Vương Kiện nghe được tiếng gõ, phải lập tức rời khỏi phòng, khóa cửa lại, sau đó ở hành lang đợi nhân viên tới cứu. Nhưng cái này là bất khả thi, vì khi gặp nguy hiểm, con người luôn có bản năng khép mình trong lãnh địa cá nhân, ở nơi mình quen thuộc.
Thực tế thì quỷ quái không tới từ bên ngoài, mà nó ở ngay trong phòng với Vương Kiện.
Bọn họ đang ở trong cùng một không gian, hô hấp chia sẻ cùng một bầu không khí.
Có lẽ lúc Vương Kiện sợ hãi trốn trong chăn, con quỷ kia đang đứng ở đầu giường lẳng lặng nhìn ông ta.
Lúc này người trong phòng không rõ là sống hay chết.
Số 1 khẽ thở dài, đề nghị: “Chúng ta… Phá cửa đi.”
Số 3 áp tai vào cố gắng nghe gì đó, nhưng cuối cùng cũng phải từ bỏ: “Phá cửa đi.”
Phá Hồng Mông một lần nữa rời vỏ, nhưng khi lưỡi đao sắp chạm vào khóa cửa, Nguyên Dục Tuyết chợt dừng tay.
Số 3 lại không dừng, đạo cụ của y sắp chạm vào khóa cửa mới phát hiện cái khóa mình đang tấn công đột nhiên phun trào máu tươi —
Tay y may mắn được Nguyên Dục Tuyết đè xuống.
Cậu bình tĩnh nhìn đống máu.
Từ bãi chất lỏng màu đỏ này, cậu rà quét ra mã gen của Vương Kiện.
Giọng thiếu niên rất nhẹ: “Là máu của Vương Kiện.”
Số 3 không biết phải nói gì.
Bọn họ không rõ cái này là do quy tắc hạn chế, nếu họ phá cửa thì sẽ phải trả cái giá đắt.
Hay đây chỉ là năng lực đặc biệt của quỷ…
Nhưng cái kiểu thế thân này rõ ràng rất hiểm độc.
Cả ba dám chắc mình mà phá cánh cửa này thì sẽ thấy cơ thể Vương Kiện cũng tan tành theo.
Nếu Vương Kiện không chết trong tay quỷ quái mà chết do họ thì cái dark humor này hơi quá hài hước rồi.
Trong chớp ngoáng, cả ba đồng thời nghe được âm thanh truyền tới từ trong phòng —
Âm thanh đó rất lớn, nghe rõ được là tiếng ai đột nhiên kéo cửa kính.
Số 3 đổi sắc mặt, nôn nóng bất an giơ tay đẩy kính.
Y tin chắc Nguyên Dục Tuyết cũng nghe ra đó là tiếng gì, nhưng vẫn trầm giọng bảo: “Ông ta mở cửa ra ban công.”
Ban công —
Thật ra đây là tầng một, thông thường mà nói thì chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng các người chơi đều giật thót trong lòng, hàng mi đen dài của Nguyên Dục Tuyết cũng rung rung.
Cậu và Số 3 đều nhớ tới trong tin nhắn cảnh báo mà Vương Kiện nhận được, bức ảnh đủ màu kia chụp lại bộ dạng của ông ta sau khi nhảy lầu. Ông ta biến thành bãi thịt nát không có hình người, thật sự là cơ thể “rã rời” theo nghĩa vật lý.
Nhưng — Đó thật sự là do ngã từ trên cao xuống ư?
Nội tạng và máu thịt văng ra xa như vậy, cơ thể không hoàn chỉnh, trông giống một người bị xé xác phân thây khi còn sống rồi vứt xuống hơn.
___________________________
Theo như tui được biết thì lầu 1 của các khách sạn nó không phải kiểu tầng trệt như nhà mình đâu, mà nó còn cao hơn nữa ấy, nên tuy nói là lầu 1 thì nó như kiểu lầu 2 lầu 3 nhà bình thường á. Ví dụ cái khách sạn ở đối diện tòa chung cư tui đang ở, lầu 1 của nó cao ngang tới tầng 4 tòa của tui luôn :v À nhưng rơi từ độ cao đó thì đúng là không chết được đâu, trừ khi đầu rơi xuống trước còn đâu khả năng cao là chỉ tàn phế suốt đời thui =)))))))))