Edit: Ry
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ cấp độ C , đang thu thập đánh giá —]
[Đánh giá 5 sao!]
[Chúc mừng người chơi lên chức trở thành nhân viên tiếp đãi lầu 3!]
Độ khó cấp C…
Xem ra mỗi nhiệm vụ “tránh tai ương” giúp khách sẽ có độ khó khác nhau, mà đánh giá sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ ảnh hưởng tới số tầng được leo lên.
Nhưng nghe chừng việc leo lên tầng 7 đã nằm trong tầm tay.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt suy tư, vừa tắt màn hình thì nghe được tiếng người hỏi thăm ở cửa khách sạn.
“Xin chào.”
“Cho hỏi nơi này có phải là… Khách Sạn Tránh Tai Ương không?”
Một vị khách mới.
Số 1 nhiệt tình đi tới, giúp quý cô đang lưỡng lự kia nhấc hành lý nặng nề lên cầu thang, tiện thể trả lời .
“Vâng thưa quý khách.” Số 1 toét miệng cười, để lộ hàm răng trắng tinh, sáng chói dưới ánh mặt trời: “Đây chính là Khách Sạn Tránh Tai Ương.”
Quý cô này có dáng người rất đẹp, đeo chiếc kính râm che khuất nửa khuôn mặt.
Nhìn kĩ sẽ thấy thật ra cô gái này khá tiều tụy. Không trang điểm, mái tóc xoăn đỏ không được chăm chút nên rối bời xõa trên vai, bị người qua loa gạt sang hai bên.
Trước sự nhiệt tình của Số 1, chị lại phản ứng rất chậm, ngơ ngác vâng một tiếng. Đi vào trong sảnh rồi, tới chỗ lễ tân, chuẩn bị làm thủ tục thuê phòng mới ngập ngừng hỏi: “… Có thể thanh toán bằng tiền mặt không? Xin lỗi, tôi không mang điện thoại.”
“Tất nhiên là được ạ.” Nhân viên lễ tân duy trì nụ cười mỉm hoàn hảo, giúp chị thuê phòng.
Thời đại này hiếm ai ra ngoài lại không mang điện thoại, ngay cả người chơi cũng được phó bản phối cho một cái máy truyền thông tin phù hợp với bối cảnh.
Vì thế Số 3 cẩn thận quan sát vị khách này, ít nhiều đoán được một chút.
Lần này các người chơi tương đối có kinh nghiệm, Số 1 xách hành lý đứng ngay cạnh vị khách, công khai nhìn người ta điền đơn, thành công nắm được thông tin —
Họ và tên: Từ Oánh
Tuổi: 29 tuổi
Nguyên nhân thuê phòng: …
Nguyên nhân lần này còn lạ hơn cả cái ông Vương Kiện kia!
Từ Oánh do dự mãi.
Chị băn khoăn không biết có nên điền đại một lí do không, mà thực tế thì có khách sạn nào lại hỏi khách tại sao muốn thuê phòng chứ, không thấy kì à?
Nhưng cây bút trong tay chị như có ý nghĩ của mình, không khống chế được viết mấy chữ.
“Xem trang web”.
“…” Từ Oánh thấy cũng không hẳn là sai, mà mệt quá rồi, chị lười sửa lại.
“Xong rồi.” Chị nói.
Sau đó nhận thẻ phòng, phòng 3021, nằm ở lầu 3.
Nhân viên tiếp đón của khách sạn này thật lạ, không chuyên nghiệp cho lắm, nhưng lại nhiệt tình đến độ sốt sắng, từ nãy tới giờ cứ kè kè bên cạnh chị.
Từ Oánh ngẩng lên nhìn bọn họ.
Lại nói, nếu phải chỉ ra đặc điểm chung của nhóm nhân viên này thì chắc là ai cũng rất đẹp.
Số 1 hình như là con lai, mặt mày sáng sủa nét nào ra nét đấy rất điển trai. Số 3 trông hơi khó gần, nhưng cũng thuộc kiểu đẹp trai nhã nhặn trầm tính.
Thiếu niên đứng ở chính giữa có vẻ khá hờ hững, ngũ quan chỉ có thể nói là thanh tú, nhưng lại có một đôi mắt cực đẹp. Khí chất cũng là kiểu tinh khôi, là dạng rất dễ hút mắt người… Nói mơ hồ một chút thì chàng trai này là kiểu đẹp từ trong xương, nên dù có thế nào cũng cảm thấy cậu ấy rất đẹp.
Cô gái duy nhất trong dàn nhân viên này cũng đẹp, như cách người ta hay nói ấy là hoàn toàn có thể đi làm minh tinh.
Thậm chí đến cả ông chú rõ ràng lớn tuổi hơn hẳn bốn người kia, cũng thấy được ngũ quan anh tuấn khí phách, thời trẻ chắc chắn cũng là một anh chàng đẹp trai… Tất cả đều khiến Từ Oánh thắc mắc chẳng lẽ yêu cầu tuyển nhân viên của khách sạn này là căn cứ vào ngoại hình.
Nghĩ hơi xa rồi.
Chị mệt mỏi thu hồi tầm mắt, day huyệt thái dương.
Từ Oánh là một blogger, luôn cần tìm chủ đề mới mẻ thú vị. Nếu là mọi khi, vì tính chất công việc, chắc chắn chị sẽ tiến lên bắt chuyện với những nhân viên khách sạn có chỉ số nhan sắc cao vượt trội này, cố gắng thuyết phục họ tham gia quay video với mình, như vậy chắc chắn rất thú vị.
Kể cả không vì công việc thì chị cũng sẵn lòng hỏi số của thiếu niên có khí chất mát lạnh kia, phát triển mối quan hệ cá nhân. Nhưng hôm nay, thần kinh luôn căng cứng cùng với cảnh tượng không ngừng quanh quẩn trong đầu… Khiến chị mất hứng thú với mọi hoạt động giải trí, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết việc.
Từ Oánh đờ đẫn đi thang máy lên tầng 3, chị thậm chí còn không nhận thức được tại sao mình lên nhận phòng mà lại có tận 5 nhân viên đi theo, liệu có quá “huy động nhân lực” không.
Cửa thang máy mở, Từ Oánh định ra ngoài lại bị ngăn cản.
Số 3 tự dưng chặn trước mặt chị, y đẩy kính, sắc mặt thoáng trở nên lạnh lùng và nguy hiểm —
“Xin chào quý khách.”
Từ Oánh giật mình, ngẩng lên nhìn y. Bị Số 3 cản đường, còn ở trong không gian khép kín chật hẹp như thang máy… Càng thêm ngột ngạt. Chị không khỏi khó chịu mím môi: “Anh muốn gì?”
“Vì quý khách đã chọn Khách Sạn Tránh Tai Ương, vậy chắc hẳn chị đang gặp phiền phức, đúng chứ?” Số 3 hỏi thẳng: “Mời chị nói cho chúng tôi biết tất cả chi tiết liên quan tới tai ương của mình. Có vậy thì chúng tôi mới có thể thuận lợi giúp chị thoát khỏi nó.”
Bé Năm liếc đồng đội của mình, ngao ngán lắc đầu, còn lầm bầm gì đó.
Từ Oánh sững sờ.
Trong đầu chị vô thức hiện lên một vài hình ảnh, chúng đều là những hồi ức cực kì đau đớn. Sắc mặt người phụ nữ lập tức tái nhợt, cảm xúc trở nên bất ổn, tức giận quát: “Tại sao tôi phải nói cho các người biết hả, mấy người chỉ là nhân viên khách sạn thôi mà quản nhiều thế?”
Bé Năm thì thầm với Ông Chú: “Chẹp, chả biết ăn nói gì hết. Chú xem đi lại chọc người ta giận rồi.”
Số 3: “.”
Y bối rối đẩy kính, đương nhiên “bối rối” là trong mắt đồng đội đã quen với tính cách của y, chứ trong mắt khách hàng thì hành động này là “hờ hững vô nhân tính”.
Chê người ta thế thôi chứ Bé Năm vẫn giải thích thay cho Số 3: “Chị ơi chị đừng giận. Thật ra giúp chị thoát khỏi tai ương, bảo vệ an toàn tính mạng cho chị là công việc của tụi em. Tụi em cần chị phối hợp một chút, có thế công việc mới tiến triển thuận lợi được ạ.”
Sắc mặc Từ Oánh có vẻ khá hơn, nhưng chị vẫn cảm thấy mình bị xúc phạm.
Chịu áp lực trong thời gian dài khiến Từ Oánh không thể bình tĩnh lại ngay, chị mâu thuẫn nói: “Nếu nhiệm vụ của các người là bảo vệ sự an toàn cho tôi thì tập trung bảo vệ là được rồi, không cần biết nhiều như vậy.”
Nói rồi chị ngẩng cao đầu bước ra khỏi thang máy, từ chối giao lưu thêm.
“Ầy, phiền rồi đây.” Bé Năm rất buồn rầu.
Số 3: “.”
Y bắt đầu kiểm điểm bản thân, rất khó hiểu.
Rõ ràng là y học theo Nguyên Dục Tuyết mà. Lời y nói có gì khác với Nguyên Dục Tuyết nói lúc đó à?
Từ Oánh trông có vẻ tức giận hơn Vương Kiện rất nhiều.
Bé Năm vội vàng chạy theo Từ Oánh, kéo lại tay chị: “Vậy mình làm thế này đi chị. Nếu chị không muốn nói cho Số 3, à, là cái tên trai thẳng chết dẫm ăn nói sỗ sàng kia ấy, cũng bình thường thôi, chúng ta có thể nói chuyện riêng.”
Lúc này Từ Oánh đã bình tĩnh hơn, nhưng vẫn hơi bất bình, không bỏ xuống được cái tôi.
Bé Năm tít mắt cười: “Để Nguyên Dục Tuyết… Là cái cậu kia kìa, nói chuyện với chị nhé?”
Bé Năm chỉ vào Nguyên Dục Tuyết.
Thiếu niên vẫn đang đứng trong thang máy, lúc bị chỉ thì nghi hoặc giương mắt.
“?”
Không hiểu lắm.
Tại sao lại là cậu?
__________________________
Hế lu, sau 2 tuần đi chơi cuối cùng tui cũng về, thật ra là tui đi chơi có 4-5 ngày gì thui à, nhưng có đứa thích chọc chó nên tui dỗi tui nghỉ lâu thêm á =)))))))))))