Edit: Ry
“…”
Lý Phát Tài cảm thấy mỏi miệng.
Gã có cảm giác như mình đang không ngừng khép mở bộ phận này, nói ra những bí mật bị che giấu kĩ càng, chưa từng đề cập với ai khác.
Gã thấy khuôn mặt của những người xung quanh dường như nhuộm đầy giận dữ. Bọn họ phải cố nén xuống lửa giận đang bùng lên, vẻ khinh thường hiển hiện rõ rệt, lạnh lùng nhìn gã… Nhưng Lý Phát Tài phớt lờ, gã chỉ có thể chú ý cặp mắt đen nhánh trước mặt, sâu và u ám, như thể Địa Ngục muốn kéo gã vào trong.
Nó khiến gã đau khổ vùng vẫy, cũng khiến gã run bần bật.
Đáng sợ.
Rất đáng sợ.
Chủ nhân của cặp mắt này chắc chắn sinh ra từ Địa Ngục —
Đến khi mọi bí mật của gã bị vắt sạch, Lý Phát Tài mới thở ra một hơi, đầu óc tỉnh táo trở lại.
Và cũng là lúc gã nhận ra mình đã nói hết những sự tích bẩn thỉu đáng lẽ phải được chôn vùi.
Lý Phát Tài khó mà chấp nhận được sự thật, trán gã chảy đầy mồ hôi, chân cẳng nhũn ra, ngồi thụp xuống đất. Xương cụt đau nhức làm gã phải dùng tay chống cơ thể, ngẩng đầu lên, đúng lúc đối mặt với Nguyên Dục Tuyết.
“…”
Đôi mắt đen nhánh nhìn xuống gã, môi hơi mím lại.
Rõ ràng là một cặp mắt xinh đẹp hoàn mỹ, Lý Phát Tài lại không có tâm trạng để thưởng thức. Gã thấy rất quái lạ, nuốt ngụm nước miếng, khi nhìn lại lần nữa, dũng khí đột nhiên trào dâng làm gã ác liệt trách móc: “Mày, mày vừa giở trò quỷ gì với tao? Có phải mày chuốc thuốc tao làm tao…”
Nói hết những chuyện đó ra.
Lý Phát Tài không dám nói nốt câu.
Người bên cạnh khinh miệt cười một tiếng.
Bé Năm khoanh tay nhìn xuống gã, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ.
“Rác rưởi.” Nét mặt vẫn ngọt ngào không có vẻ gì là đang chửi người.
Lý Phát Tài tức run người, nhưng đối mặt với đám nhân viên kì lạ này, gã không dám phản bác.
Mà thực tế đánh giá của Bé Năm cũng không sai.
Gã đúng là rác rưởi hình người.
Cô sinh viên kia, không phải bị gã bao nuôi, cũng không phải bị gã lừa gạt hẹn hò, mà là… Bị gã cưỡng hiếp.
Nét mặt Lý Phát Tài trở nên căng thẳng, gã bỗng thấy xung quanh thật lạnh lẽo.
Thật ra các người chơi ít nhiều cũng đoán được một chút, Lý Phát Tài chẳng qua là chứng thực cho suy đoán của họ thôi. Những gì gã trước đó nói có quá nhiều điểm mâu thuẫn.
Gã nói rằng cô gái kia yêu gã tới mức bằng lòng sinh con cho gã, lại còn muốn kết hôn. Cái loại ích kỉ tột cùng như Lý Phát Tài sẽ không cho phép người khác dùng “con” để bắt chẹt mình, chắc chắn sẽ để ý chuyện này, đảm bảo nhà gái tránh thai.
Chính lời tự thuật của Lý Phát Tài cũng tiết lộ là gã theo dõi đám tình nhân của mình rất gắt gao, không muốn bị liên lụy, luôn đảm bảo họ uống thuốc. Vậy tại sao cô sinh viên đó lại là ngoại lệ?
Trừ khi gã chắc chắn rằng cô ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Vậy thì nhà gái chưa bao giờ là tình nhân hám lợi đen lòng được gã bao nuôi, cũng không phải thiếu nữ đơn thuần thơ ngây sẵn lòng mang thai vì người mình yêu.
Cô ấy thuần túy là một nạn nhân.
Lý Phát Tài chắc chắn thiếu nữ sẽ không mang thai đứa con của kẻ cưỡng hiếp mình, nên mới yên tâm bỏ đi như vậy.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Sắc mặt Lý Phát Tài cũng trở nên xấu xí. Gã nhận thấy ánh mắt tăm tối của những người khác, lúng túng giải thích cho bản thân:
“Tôi biết tôi biết, nhưng cũng chỉ thế thôi. Tôi thừa nhận mình đã làm một việc sai lầm. Nhưng tôi cũng đồng ý đền bù cho cô ta rồi còn gì? Chuyện này giải quyết riêng là được, cô ta coi như bị chó cắn một miếng đi… Làm sao tôi biết tâm lý cô ta yếu như vậy chứ? Biết mình mang thai là bắt đầu điên khùng, chạy tới cái nhà tôi cho cô ta tự sát. Tôi cũng đâu có muốn vậy, nếu biết trước…”
Nếu biết trước sẽ chọc phải chuyện phiền toái như vậy, gã đã đàng hoàng không động chạm gì con nhỏ đó.
“Đủ rồi.” Nguyên Dục Tuyết ngắt lời gã.
Giọng cậu vẫn đều đều như mọi lần, nhưng dường như có thứ gì đó khác lạ lẫn trong đó.
Là cảm xúc rõ rệt, là ý lạnh bén như dao.
Lý Phát Tài đờ ra, nhưng nháy mắt sau đã mặt dày nói: “Mà các người biết chuyện này cũng có khác gì đâu… Các người sẽ không quản mấy chuyện riêng tư của tôi chứ?”
Nói đúng ra là có muốn quản cũng không quản được.
Họ không có chứng cứ, người bị hại cũng đã qua đời.
Nhưng nhìn cái điệu bộ không sợ nước sôi của Lý Phát Tài, Bé Năm vẫn không khỏi tặc lưỡi, rất là bực.
“Phải bảo vệ loại người này ư?” Cô lầm bầm: “Đúng thật là… Không cam tâm.”
“Bé Năm.” Số 3 hiếm hoi gọi thẳng biệt hiệu của đồng đội mình, giọng điệu cũng rất lạnh: “Đây là nhiệm vụ.”
Đừng có để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng tới nhiệm vụ.
Bé Năm biết chứ, cô khó chịu nhếch mép: “Biết. Đây không phải không có não.”
Biết ngọn nguồn lí do Lý Phát Tài bị quỷ ám cũng không giúp được gì nhiều cho nhiệm vụ của họ, thậm chí là còn rất đả kích tính tích cực…
Sắc mặt các người chơi đều không tốt. Trước khi rời khỏi phòng 6024, Số 1 còn nhe răng với Lý Phát Tài.
“Ban đêm đừng ngủ say quá nhé, coi chừng bị quỷ giết đấy. Lúc đó bọn này cũng không kịp tới cứu đâu.” Số 1 cố tình ra vẻ hung dữ nhất có thể, hoàn toàn không nghe ra được là nhắc nhở thân thiện… Mà ngang với uy hiếp.
Giống như một lời nguyền.
Sắc mặt Lý Phát Tài càng thêm xấu xí.
Nhưng có vẻ như bắt được chi tiết gì, gã lại cười, cố ý hất cằm, rất là ngứa đòn, giả mù sa mưa bảo: “Vậy phải xem các người.”
Trực giác tìm lợi và bản năng bảo vệ tính mạng của Lý Phát Tài thật khiến người ta than thở. Đã tới nước này rồi, nếu là người khác thì khó tránh khỏi sẽ thấy bất an, nhưng Lý Phát Tài lại như kiểm chứng được một điều, yên tâm hẳn.
Những người này rõ ràng rất ghét gã, nhưng lại không bỏ đi, không vứt bỏ gã, chứng tỏ đại sư nói đúng. Bọn họ phải cầu cạnh gã, bị uy hiếp cũng được, bị dụ dỗ cũng được, tóm lại là vẫn phải bảo vệ gã.
Gã không quan tâm mấy người này nghĩ gì, chỉ cần làm tròn bổn phận là được.
Loại cảm giác này khiến Lý Phát Tài nhớ tới những kẻ “kiêu hãnh” đầy mình kia, rồi cũng phải cúi đầu với gã. Mà ép loại người này làm việc cho mình càng khiến Lý Phát Tài hưng phấn.
Cảm giác bực bội vì bị uy hiếp trước đó cũng tan biến.
Gã nhìn cánh cửa bị bạo lực sập lại, ác ý nở nụ cười.
…
“Nguyên Dục Tuyết.” Số 1 ấu trĩ đe dọa người ta xong thì chạy theo Nguyên Dục Tuyết, cứng rắn đẩy Ông Chú ra, chen vào đi bên cạnh cậu.
“Ờm…” Thanh niên lúng túng gãi đầu: “Cậu đừng khó chịu, luôn có cách để giải quyết mà.”
Số 1 lại gần, cứ như ăn trộm thì thầm: “Đợi xong nhiệm vụ thì xử lý luôn thằng đó.”
“?” Nguyên Dục Tuyết đang tự hỏi, nghe vậy không khỏi dừng bước, nghiêm túc giải thích: “Tôi không khó chịu.”
Số 1 im lặng.
“Nhưng mà cậu trông.” Gã nghiêm túc nói: “Không được vui lắm.”
“Cậu không muốn giúp loại người như Lý Phát Tài.” Số 1 khẳng định, còn bổ sung: “Tất nhiên là bọn tôi cũng không muốn.”
Nguyên Dục Tuyết: “…”
Cậu không biết phải nói gì.
Cậu là người máy chiến tranh được sáng tạo để làm nhiệm vụ, tất cả những gì tạo thành cậu không bao gồm khái niệm “không muốn làm nhiệm vụ”.
Nên phản ứng đầu tiên của Nguyên Dục Tuyết là phủ định.
Nhưng rồi cậu lại do dự.
Vì hình như cậu thật sự đã sản sinh “cảm xúc” đáng lẽ không nên có, thứ chỉ thuộc về con người.
Điều này khiến chương trình của cậu bị rối loạn.
Số 3 bước qua cả hai.
Khi đi lướt qua Nguyên Dục Tuyết, y thoáng dừng lại, liếc thiếu niên một cái rồi hững hờ bảo:
“Thấy ghét thì cứ nói.”
“Cũng chẳng ai trách cậu.”
Nguyên Dục Tuyết: “…”
Cậu lại do dự.
… Biểu hiện của cậu, rõ ràng lắm à?