Vũ Khí Hình Người

Chương 388: Khách Sạn Tránh Tai Ương (63): Khách hàng thật hay giả.



Edit: Ry

“…” Sắc mặt Bé Năm trở nên xấu xí.

Cô nhìn cái cổ nhỏ gầy nồng mùi thịt thối ở trước mặt mình, biết rõ chỉ cần vươn tay là có thể dễ dàng bẻ gãy nó, cướp đoạt tính mạng của một quỷ hồn.

Bé Năm đã giết vô số quỷ quái. Không đếm được, nhiều tới độ cô có thể thản nhiên tàn sát cả bầy mà không thấy áy náy. Bọn chúng vốn là dị loại, và loại trừ dị loại là bản năng của con người.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy bài xích mạnh tới như vậy —

Cô không muốn.

Cái cảm giác bị ép buộc này khiến Bé Năm cực kì, cực kì khó chịu.

Cô nhìn xuống, vươn tay ra, lúc này mới phát hiện tay mình thế mà đang run.

Bàn tay thiếu nữ sắp chạm vào cổ nữ quỷ, lại đột nhiên bị một bàn tay khác đè xuống.

Cảm xúc mát lạnh truyền tới từ nơi tiếp xúc.

“… Chờ chút.” Nguyên Dục Tuyết nói.

Bé Năm nhận ra thế mà mình lại thở phào. Điều này khiến cô hổ thẹn, đồng thời cũng thầm may mắn.

Ánh mắt nữ quỷ yếu ớt chuyển sang Nguyên Dục Tuyết, bỗng nói: “Cậu muốn ra tay cũng được.”

Bé Năm sửng sốt, để Nguyên Dục Tuyết làm ư?

Thế thì thà để mình… Cô xoắn xuýt nghĩ, lại thấy Nguyên Dục Tuyết không trả lời nữ quỷ. Cậu điềm tĩnh nhìn khuôn mặt đáng sợ kia, đôi mắt đen nhánh sáng trong phẳng lặng, phản chiếu ngoại hình kinh dị trước mặt.

Hàng mi khẽ chớp, phá tan đi bóng phản chiếu.

Nguyên Dục Tuyết hơi quay đi: “Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.”

“Tôi muốn xuống lầu kiểm tra đơn đăng kí.”

“Ơ?” Bé Năm theo bản năng thốt lên, sau đó lưỡng lự.

Khách sạn về đêm rất nguy hiểm. Chỉ có các phòng được coi như là một loại không gian bảo vệ, có thể ngăn cản quỷ quái. Kể cả người chơi ra khỏi kí túc xá cũng sẽ bị bầy quỷ tấn công, chứ đừng nói là rời khỏi tầng 6, xuống tầng 1 tới quầy tiếp tân.

Thang máy chắc chắn không thể dùng, không gian khép kín không có chỗ trốn, còn là nơi được bình chọn là dễ gặp quỷ nhất, không có gì đó thì đúng là xấu hổ với cái tên Khách Sạn Tránh Tai Ương.

Cầu thang cũng chẳng an toàn hơn là mấy, đi cầu thang đồng nghĩa với đối mặt quái vật từ tầng 6 xuống tầng 1, nghĩ thôi đã ghê hết răng.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết nhất định phải đi, còn chọn thời gian như vậy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ông Chú lờ mờ hiểu được cậu muốn làm gì.

Ông im lặng nhìn thiếu niên, trầm giọng bảo: “Cậu cho rằng thân phận khách ở của Lý Phát Tài… Có vấn đề?”

Đây là một suy đoán rất to gan.

Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói: “Không một ai chứng kiến cảnh anh ta làm thủ tục thuê phòng.”

Chuyện này đúng là một sơ suất nhỏ. Có điều, Bé Năm lẳng lặng giơ tay: “Nhưng mà sau đó tôi kiểm tra đơn đăng kí… Trên đó thật sự ghi tên của Lý Phát Tài, còn có lí do gã phải thuê phòng nữa.”

“Ừm.” Nguyên Dục Tuyết đồng ý, cậu không phải không tin Bé Năm, chỉ là: “Đơn đăng kí cậu xem là do tiếp tân đưa.”

Mà tiếp tân là NPC của phó bản…

Chẳng lẽ cô ả không biết thiết lập cạm bẫy cho người chơi?

Không ai có thể khẳng định.

Cho nên nhất định phải là lúc đêm khuya này, khi đó tiếp tân cũng không có mặt, họ có thể lục tìm đơn đăng kí chắc chắn chưa bị động tay chân.

Bé Năm không nói nữa, cô nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, bỗng bảo: “Tôi đi với cậu.”

“Bé Năm…” Ông Chú rất đau đầu.

Dù ông tin thực lực của cô, nhưng làm vậy vẫn quá nguy hiểm.

Mà họ liều mạng như vậy lại chỉ vì một “khả năng”.

Ông Chú rất tỉnh táo, biết không thuyết phục được Bé Năm thì quay sang Nguyên Dục Tuyết: “Nguyên Dục Tuyết, tôi công nhận là có khả năng này, nhưng xác suất xảy ra quá nhỏ. Tôi không đồng ý để các cậu mạo hiểm chỉ vì lí do như vậy. Cậu còn lí do nào khác thuyết phục hơn không?”

Ông nói rất ôn hòa, tuy là có ý phản đối, nhưng hiển nhiên cũng muốn giao lưu nhiều hơn để tìm ra cách giải quyết vấn đề.

Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng giương mắt nhìn ông, vài giây sau mới nói: “Anh ta khác.”

“Hả?”

“Lý Phát Tài khác với những vị khách trước.”

Nguyên Dục Tuyết trông giống kiểu người chơi cố chấp, kiệm lời, lạnh nhạt, luôn khư khư giữ manh mối cho riêng mình. Nhưng thực tế chỉ cần có người hỏi vấn đề liên quan tới nhiệm vụ, cậu sẽ luôn kiên nhẫn giải thích, trái ngược với hình tượng lạnh lùng của bản thân. Đến cả người gần như không tồn tại lòng hiếu kì như Ông chú, thỉnh thoảng cũng phải cảm thán tại sao Nguyên Dục Tuyết lại tốt tính thế…

Nguyên Dục Tuyết kiên nhẫn giải thích: “… Vương Kiện và Từ Oánh, trong cả quá trình họ gặp ‘tai ương’, họ luôn là bên bị chèn ép, là người yếu thế vô tội, xui xẻo bị quấn vào tai ương. Mà nhiệm vụ chúng ta nhận được, phần mô tả ghi rất rõ là ‘một con người tầm thường giữa đám đông, là người bình thường nhất trong số những người bình thường. Nhưng có một ngày, bạn đột nhiên bị, tai, ương, quấn, quanh.’. Thế nên họ mới tới Khách Sạn Tránh Tai Ương để tìm kiếm che chở.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 20

Nguyên Dục Tuyết ngừng một chút, phân tích tiếp: “Nhưng Lý Phát Tài không phải.”

Trước khi vào Khách Sạn Tránh Tai Ương, gã không phải người bị hại, mà là kẻ hại người.

Những người khác là tình cờ gặp xui xẻo, bị cuốn vào sự kiện ma quái. Nhưng Lý Phát Tài đâu phải? Với những gì gã làm, đó thật sự được tính là “tai ương” à?

Rõ ràng là gã tự tìm, cùng lắm được gọi là quả báo.

Xét từ chi tiết này, gã thật sự khác hoàn toàn với hai vị khách trước, thế nên không ăn khớp với mô tả nhiệm vụ của họ.

Nguyên Dục Tuyết luôn rất nhạy bén với những chi tiết liên quan tới nhiệm vụ.

Ông Chú thở dài.

“… Đúng là vậy.” Ông thở dài thêm lần nữa: “Nhưng chúng ta có quá ít hàng mẫu, không thể chứng minh được là Lý Phát Tài có vấn đề.”

Bé Năm cười tít mắt bảo: “Nên giờ đi nghiệm chứng nè…”

Bị Ông Chú nguýt cho một cái.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, hàng mi đen dài như cánh quạ: “Đây chỉ là một lí do.”

Ông Chú lập tức hỏi: “… Còn lí do nào nữa?”

“Tôi cảm thấy anh ta có vấn đề.” Nguyên Dục Tuyết vô cảm nói: “Trực giác.”

Là trực giác của người máy chiến tranh hang đầu với đối tượng nhiệm vụ.

Từ lúc nữ quỷ kia hỏi “Tại sao nhiệm vụ không thể là bảo vệ tôi?”, Nguyên Dục Tuyết đã luôn nghĩ chuyện này.

Một người máy chiến tranh sinh ra để làm nhiệm vụ mà lại do dự như vậy là rất bất thường. Nhưng Nguyên Dục Tuyết cố chấp loại bỏ trường hợp “chương trình có lỗi”, mà nếu không phải chương trình sai thì chính là nhiệm vụ có vấn đề.

Ông Chú: “…”

Chủ nghĩa duy tâm quá vậy!!

Nhưng thôi được rồi…

Ông nhìn vẻ nghiêm túc của thiếu niên, tuyệt vọng phát hiện hình như mình cũng đồng tình…

Cuối cùng bất đắc dĩ khoát tay: “Tôi đi với cậu. Bé Năm ở lại đây trông coi.”

Tất nhiên Bé Năm phản đối, còn đang định tranh luận, lại nghe được tiếng xiềng xích leng keng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 2351: Gắn bó như gió (2)

Số 1 trông mong nhìn họ, rất hồn nhiên hỏi: “Hay là hai người ở lại đây đi, tôi đi với Nguyên Dục Tuyết cho?”

Bé Năm: “…” Cô im lặng nửa giây, quyết định vì đồng đội, đẩy Ông Chú và Nguyên Dục Tuyết ra khỏi phòng, dứt khoát nói: “Vậy hai người đi mau đi, tôi với Số 1 sẽ ở lại đây trông người… Trông quỷ.”

Nói rồi cô quay lại nhìn chằm chằm vào… Số 1.

Số 1: “???”

Nhìn quỷ cơ mà, nhìn gã làm gì?

Ông Chú không hiểu sao Bé Năm lại đổi ý nhanh như vậy, nhưng cũng mừng vì bé con quậy phá nhà mình cuối cùng cũng chịu nghe lời.

Ông nhìn sang Nguyên Dục Tuyết: “Đi thôi.”

Sau đó theo bản năng đi lên trước cậu.

Trong đội, Ông Chú là người chơi có thuộc tính phòng ngự, chính là “khiên thịt” lừng danh trên bảng xếp hạng. Nên ông rất tự nhiên đi lên trước Nguyên Dục Tuyết, đề phòng mọi đòn tấn công.

Nguyên Dục Tuyết cũng chẳng thấy có vấn đề gì, im lặng theo sau. Do bước chân của cậu quá nhẹ, nhiều lần Ông Chú phải ngoái lại để chắc chắn là người vẫn còn đây.

Họ chọn đi cầu thang, đường dài hơn, nhưng ít ra an toàn hơn thang máy.

Đặt chân lên phần cầu thang được trải thảm đỏ mềm mại, Ông Chú ngoảnh lại hỏi Nguyên Dục Tuyết: “Cậu có muốn nắm tay không?”

Vậy không lo lạc nhau.

Nguyên Dục Tuyết lộ vẻ khó hiểu, nhưng vẫn đáp: “Không cần.”

Bước xuống vài bậc, ông đột nhiên cảm giác trước mắt có gì đó. Cầu thang bỗng biến thành thang trời sâu không tháy đáy, nó kéo tít xuống dưới, độ cao khiến người ta hoa cả mắt.

Bên tai cũng vang lên tiếng khóc nỉ non của đứa trẻ —

Ông Chú rùng mình, vung nắm đấm lên đầu, gió bỗng tản ra.

Đúng lúc này, cảnh vật trước mắt lại trở về như bình thường. Ông phát hiện mình sắp bước hụt, vội vàng rút chân về, sau đó thấy Nguyên Dục Tuyết đứng trước mặt mình từ khi nào.

Đao đã rời vỏ, lưỡi đao sắc bén còn ngưng tụ dòng máu đen. Mũi đao hướng xuống, máu nhanh chóng chảy sạch, thân đao lại sáng như tuyết, không một vết bẩn.

Dưới chân cậu là cái đầu của quỷ anh. Biểu cảm của nó cứng lại ở nụ cười dữ tợn, đủ thấy trước đó Nguyên Dục Tuyết ra tay nhanh cỡ nào.

Ông Chú: “…”

Ông đột nhiên nhớ ra… Hình như Nguyên Dục Tuyết không cần bảo vệ thì phải?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.