Edit: Ry
Đêm trăng gió mát luồn qua mái tóc đen mềm của Nguyên Dục Tuyết, giống như lời tạm biệt sau cùng.
Nguyên Dục Tuyết quay lại đã không còn thấy quỷ quái gì nữa. Nhìn hành lang sáng đèn sạch sẽ, biển lửa triền miên và ánh lửa cuồn cuộn đều đã biến mất. Tòa nhà vô cùng bình yên, rèm trong phòng học cũng lẳng lặng rủ xuống, từng bóng đèn chân không nối tiếp nhau cùng chiếu rọi thứ ánh sáng leo lắt. Cho dù trông vẫn có vẻ âm u, nhưng an toàn hơn cái nơi bị hỏa hoạn đốt tan tành trước đó nhiều.
Như thể ánh lửa đã cắm rễ trong kí ức kia đều là một giấc mơ.
Phương Tư Văn đi vòng quanh Nguyên Dục Tuyết, xác nhận không có vết thương ngoài da nào rõ rệt thì thở phào nhẹ nhõm, tiện thể hoài nghi nhìn ra đằng sau cậu: “Cái cô, Đặng Xu Xu đó…”
Nguyên Dục Tuyết im lặng một hồi mới đáp: “Cô ấy sẽ không xuất hiện nữa.”
Xem ra Nguyên Dục Tuyết không bị lừa gạt, là chuyện tốt.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng mấy người kia vẫn nhẹ nhõm thở ra, có một bạn học là quỷ thì thật sự quá thử thách khả năng diễn xuất của bọn họ. Trong chốc lát, bầu không khí ngập tràn cảm giác thoải mái “cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, may là tất cả đều bình an vô sự”.
Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu tính cách hay nói.
Ngay cả khi bị đưa lên toà án quân sự, đứng trước trọng tội phản bội con người, đến tận lúc sắp bị tiêu hủy, Nguyên Dục Tuyết vẫn giữ im lặng như thể không có chức năng ngôn ngữ, giống như cậu trời sinh đã khiếm khuyết khả năng giải thích.
Nhưng lúc này, Nguyên Dục Tuyết lại đột nhiên mở miệng.
“Cô ấy không lừa mọi người.”
Những người khác hơi ngẩn ra, còn chưa kịp hiểu Nguyên Dục Tuyết đang nói tới ai.
Vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết vẫn thản nhiên không một gợn sóng, dưới bóng đêm lạnh buốt, cậu rành mạch kể lại cuộc đời của Đặng Xu Xu, từ lúc còn sống cho tới khi chết — Đương nhiên là giấu đi phần nội dung giao dịch với ý thức của phó bản, chỉ nói Đặng Xu Xu khó siêu thoát, bị vây chết trong ngày tử vong, phải trải qua khổ đau của vô số lần ngạt thở bởi khói, hoặc bị thiêu cho tới chết.
Để thoát được vận rủi này, cô chỉ có thể khiến ai đó đưa mình ra khỏi địa điểm tử vong. Đặng Xu Xu tiếp cận con người, cũng chỉ là hi vọng có thể mượn tay bọn họ, kết thúc ác mộng không ngừng tuần hoàn này.
Đặng Xu Xu đã chết là thật, cầu cứu cũng là thật.
Cô ấy không lừa một ai.
Cho dù Đặng Xu Xu không còn cần, hoặc cũng không còn để ý, Nguyên Dục Tuyết cũng muốn vì cô đính chính lại mọi chuyện.
Khi Nguyên Dục Tuyết nói Đặng Xu Xu đã phải trải qua vô số lần chết đi như vậy, biểu cảm của mọi người đã chuyển từ có chút kinh ngạc, sang đến… Một loại khó nói lên lời.
Hiểu Vân thì hoàn toàn choáng váng, cô đột nhiên nhớ tới hôm đó ở thư viện, Đặng Xu Xu cướp bút của mình.
Nếu như Đặng Xu Xu là quỷ, sao cô ấy có thể không nhìn ra thân phận của ông lão kia?
Lúc ấy cô tưởng là Đặng Xu Xu bị kích động khiến cô may mắn thoát một kiếp, lòng còn mang áy náy, nhưng chưa từng nghĩ rằng… Có lẽ đó không phải là ngoài ý muốn trời xui đất khiến.
Mà khi phát hiện Đặng Xu Xu là quỷ, điều đầu tiên cô nghĩ lại là cả hai không cùng giống loài, chắc chắn tư tưởng sẽ khác nhau. Một quỷ quái che giấu thân phận ẩn núp bên cạnh con người, đương nhiên là vì muốn hại bọn họ.
Nhưng nếu thật sự là vậy, cô cùng tổ với Đặng Xu Xu, còn phát hiện “bí mật” của cô ấy, sao lại có thể không một vết xước trốn ra ngoài, thậm chí còn truyền đạt được thông tin này cho những người khác.
Sắc mặt Hiểu Vân hơi tái, chân nhũn ra. Cô cúi xuống, mở khóa di động. Màn hình vẫn còn dừng trên ứng dụng album ảnh — Là tấm ảnh cô chụp hồ sơ người chết kia. Dáng điệu nụ cười của Đặng Xu Xu lúc còn sống, thiếu nữ với mái tóc ngắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng thoải mái trẻ trung, đang bẽn lẽn nở nụ cười với ống kính. Hiểu Vân lẳng lặng vuốt ngón tay trên tấm hình, bỗng khẽ nói: “… Xin lỗi, tôi đã không tin cậu, không thể tới cứu cậu.”
Cậu nhất định phải có kiếp sau, trở thành một thiếu nữ may mắn hạnh phúc.
Hốc mắt cô hơi đỏ, trong bóng đêm cũng không mấy rõ ràng. Chỉ là giọng nói thoáng chút run rẩy, rất nhẹ mà lại kiên định: “Và… Cảm ơn cậu.”
Nguyên Đông bỗng nhớ ra, trước khi té xỉu vì gặp phải giáo viên áo đỏ, khuôn mặt của Đặng Xu Xu mà cậu nhìn thấy.
Kí ức mơ hồ ở thời điểm đó bỗng trở nên rõ ràng.
– — Sao cậu ta lại quên được cảm giác chấn động lúc ấy, khi ngẩng lên nhìn thấy Đặng Xu Xu chắn trước mặt cậu, chém giết với giáo viên áo đỏ.
Lúc ấy cậu ta còn cẩn thận dè dặt hỏi một câu có cần giúp đỡ không, Đặng Xu Xu rất hung dữ gắt lại mau tránh ra.
Nguyên Đông còn đang đắm chìm trong hồi ức, lại nghe thấy Kỷ Chấn Hưng cũng nhanh chóng thì thầm một câu “cảm ơn”, còn nói là do mình quá sợ, biết vậy hắn đã chạy vào giúp Nguyên Dục Tuyết một tay.
Hóa ra hắn cũng nhớ, Nguyên Đông nghĩ.
Ẩn nấp trong bóng đêm sâu thẳm, bóng đen mờ nhạt lơ lửng giống như sương mù tụ thành.
Giới Chu Diễn hơi nghiêng đầu, mang theo chút hoang mang và tò mò nhìn Nguyên Dục Tuyết, hơi đè lên vị trí lồ.ng ngực.
Lần đầu hắn nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết, không phải là ở trong hành lang kí túc chật hẹp kia.
Thật ra lần đầu gặp gỡ của họ ở hoàn cảnh còn tồi tệ hơn vậy nhiều.
Thi thể hư thối tanh hôi của vô số quỷ quái chất thành núi, Nguyên Dục Tuyết ở trong đó, dùng một cây đao bạc chém giết mấy vạn ma quỷ, máu nóng đỏ tươi thấm nửa người, lại không có nửa điểm suy sụp, chỉ đứng ở đó, giống như sát thần đại diện cho sự tàn sát.
Trên mặt cậu chảy xuôi chất dịch màu đỏ, hàng mi rung rung, lăn xuống những giọt máu, giống như món vũ khí vì giết chóc mà hình thành, vì chiến mà sinh, cũng vì chiến mà chết.
Khí thế điên cuồng đẫm máu đó đã hấp dẫn nó, thứ sinh ra trong vực sâu.
Đã rất lâu rồi, nó mới gặp được gặp hương vị chết chóc ngon miệng như vậy, sốt ruột vô cùng chỉ muốn nuốt chửng.
Thế nhưng chính vì quá vừa ý nên nó dốc lòng kiềm chế, muốn đợi thời khắc Nguyên Dục Tuyết hoàn thiện nhất — Giết chóc cho tới giây phút cuối cùng, ngã xuống trong cắn xé của quỷ quái, mang theo sự không cam lòng và oán khí. Đó mới là mỹ vị thịnh soạn hoàn chỉnh nhất, dụ dỗ nó đến thưởng thức.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết không hề ngã xuống.
Dù phải dùng đao để chống, dù đứng không vững nửa quỳ xuống đất, thì sống lưng cậu vẫn ngay thẳng, khó khăn cố định cơ thể chỉ chực sụp đổ.
Nguyên Dục Tuyết hơi ngẩng đầu, trong mắt phản chiếu vô vàn quỷ ảnh, rõ ràng ý thức đã không đủ tỉnh táo, lại chưa từng dao động hay sợ hãi vì cái chết. Cậu khác với tất cả những mĩ vị trước đó nó từng nếm, thế nên trong lúc hoang mang, nó đã ngăn lại đám ma quỷ đang bạo động kia vài giây, tò mò rốt cuộc Nguyên Dục Tuyết đang kiên trì vì điều gì —
Mấy giây sau, quỷ quái một lần nữa bị trói buộc, không cam tâm trở về ngủ đông. Nó thấy một đám nhân loại hốt hoảng chạy tới, vây lấy Nguyên Dục Tuyết, vừa rơi lệ vừa gọi tên cậu.
Nhắc đến chuyện này, cũng là vào lúc đó nó mới biết đến cái tên “Nguyên Dục Tuyết”.
Nó nghe được Nguyên Dục Tuyết trong trạng thái không tỉnh táo đáp lời.
“Không sao.”
Cậu đang an ủi những con người kia.
Thật kì lạ.
Rõ ràng là quái vật trời sinh ra cho giết chóc, giờ lại như sống để “bảo vệ”.
Trong lòng nó sản sinh một xúc cảm lạ kì, khiến nó tò mò ẩn nấp quan sát cậu, bởi vì nó chưa từng gặp con người nào kì quái như Nguyên Dục Tuyết. Sau vài giây ngắn ngủi, đám người kia — Bao gồm cả Nguyên Dục Tuyết, bỗng biến mất khỏi không gian này.
Nó từng gặp rất nhiều kẻ ngoại lai đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất như vậy, cũng không quan tâm bọn họ đi hay ở.
Nhưng lúc này, hứng thú của nó bị phá đám.
Nó bị chọc giận.
Cảm xúc suy sụp khiến nó cực kì bực bội kia mất kiểm soát bùng lên, quỷ quái đang ngủ đông bắt đầu thét gào chạy trốn, quỷ khí âm u bao trùm toàn bộ không gian. Nó bài xích tất cả vật ngoại lai, xoắn nát hủy hoại tất cả vật chất ý thức không thuộc về mình, cứ thế tiến vào trạng thái hỗn loạn, điên cuồng, bạo động.
Chính vào khoảnh khắc ngày chuyển đêm đó, nó phát hiện mình có thể hóa ra hình thái con người.
Một loại hình thái có thể rời khỏi thế giới này, đi tìm cơ thể nó đã “đánh dấu”.
Hình thái con người và tên của nó, vì thế mà ra đời.
Lúc này Giới Chu Diễn đi theo bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, cẩn thận không để cậu phát hiện, lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác quái dị ngày hôm đó.
Hình thái con người có bộ phận gọi là lồ.ng ngực, đang không ngừng tuôn trào thứ cảm giác trướng đầy đau nhức rất kì quái. Khiến quái vật không có đủ xúc giác của con người bắt đầu hoài nghi cơ thể này không thể tải trọng quá nhiều ý thức của nó, sắp phân rã vỡ nát.
Xem ra phải tìm cách đổi sang một cơ thể khác.
Giới Chu Diễn nghĩ.
Vốn dĩ không định quan sát quá lâu, nhưng giờ sự hiếu kì của hắn với Nguyên Dục Tuyết vẫn mãnh liệt như trước, thậm chí có vẻ còn ngày một nghiêm trọng, cần phải kéo dài thời gian quan sát thêm nữa.
Giới Chu Diễn nghĩ, nhìn xuống thứ được thu gom trong lòng bàn tay.
Đó là chút mảnh vỡ bóng đèn, dưới ánh trăng phản quang chút lấp lánh, giống như đá quý vụn vỡ. Đương nhiên bỏ qua việc nó có thể phát sáng thì thứ này không xứng để so với đá quý, thậm chí còn không mấy đẹp đẽ.
Giới Chu Diễn vốn định cắn nuốt nó, nhưng không biết sao lại giữ lại.
Cái này cũng bao gồm trong quá trình quan sát.
Hắn nghĩ vậy, thu hồi những mảnh vỡ kia.
…
Thời gian để mọi người đau thương cũng không nhiều, giấy phép chỉ có hiệu lực tới 1 giờ sáng, tức là trước 1 giờ, bọn họ nhất định phải về phòng kí túc, ngoan ngoãn đi ngủ.
Phòng kí túc của họ không nằm trong cùng khu vực, Nguyên Dục Tuyết và Phương Tư Văn ở Tiểu Hồng Lâu xem như là xa nhất. Thế nên tất cả không dám nán lại, nhìn tòa Phong Đô thêm lần nữa rồi ăn ý tách ra mấy hướng, trở về kí túc xá.
Trên đường đi, ngay cả đèn đường cũng hiếm hoi, trong trường tối om om, Phương Tư Văn chỉ có thể dùng điện thoại soi đường.
Gã và Nguyên Dục Tuyết đi trên cùng một con đường. Đại khái là vì vụ của Đặng Xu Xu, cũng có thể là do hôm nay đã trải qua quá nhiều chuyện, thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, nên ngay cả người có tính cách như Phương Tư Văn cũng im ắng khác lạ, cả đường không nói lấy một câu.
Nhưng ngay trước khi tiến vào phạm vi của kí túc xá — Theo nội quy trường, dù bọn họ có quyền được về muộn, nhưng vẫn phải tuân theo luật giữ im lặng, tức là vào trong sẽ không thể nói chuyện nữa, Phương Tư Văn mới đột nhiên nghẹn ra một câu:
“Nguyên Dục Tuyết, có phải cậu… Giận bọn tôi không?”
Nguyên Dục Tuyết đáp: “Không.”
Nếu là người thạo giao tiếp, chắc chắn sẽ hỏi lại một câu “sao cậu lại nghĩ vậy”, tiếc là với tính cách của Nguyên Dục Tuyết, cậu cho rằng trả lời như vậy đã đầy đủ chính xác, nhưng người nghe lại thấy giống như đang giận dỗi.
Tác giả có lời muốn nói:
Giới Chu Diễn: Mặc dù tôi giống một tên cuồng vợ vừa thấy đã yêu còn vượt thế giới theo đuổi vợ cất giữ đủ loại tín vật, nhưng tôi biết tôi chỉ là một tên trai (sinh vật) thẳng tò mò mà thôi.