Vũ Khí Hình Người

Chương 83: C83: Hướng dẫn sinh tồn ở trường học ma quỷ 48 cảm giác an toàn chết tiệt



Edit: Ry

“Đừng đánh nữa! Cậu ấy sắp tắt thở rồi!”

Nam sinh trước đó mở miệng trào phúng Nguyên Dục Tuyết đã bị đánh sưng mặt, sắp nhìn không ra hình dạng, không thể nào thấy được ngũ quan vốn được gọi là thanh tú trong đống bầm tím sưng vù đó. Lúc trước gã đã ngất một lần, lại bị đánh cho đau quá phải tỉnh, bạn gã ở bên cạnh khuyên can cũng không có tác dụng gì, nhưng không dám nhúng tay —- Đấy là vì Tăng Bạch và Đường Viễn vẫn còn chút lí trí, không có đánh cả hắn nên mới có thể mở miệng nói chuyện.

Nhưng trước mắt thì thật sự sắp ra mạng người rồi. Ngay cả những học sinh vốn ngoảnh mặt làm ngơ cũng phải tới gần khuyên đám Đường Viễn tỉnh táo lại: Người kia cũng nhận được bài học rồi, đừng làm bẩn tay mình. Phải biết trong Hòe Âm có quỷ, lỡ chết người thì có khi còn gây phiền phức cho bọn họ.

Đường Viễn th.ở dốc, hốc mắt đỏ lừ. Bình thường y luôn có vẻ lạnh nhạt, thế nên lúc nổi điên mới càng thêm đáng sợ.

Sao y lại không biết, người này đã ăn đánh đủ rồi, y phải tỉnh táo lại.

Chỉ là đang tìm cách để trút giận mà thôi.

Không tìm cho mình chút chuyện để dời sự chú ý, cảm xúc đang căng cứng của y sẽ càng thêm hỏng bét.

Hối hận, thất vọng, đau khổ.

… Nếu lúc đó mình đuổi theo Nguyên Dục Tuyết thì tốt rồi.

Đường Viễn không ngừng hồi tưởng giả thiết này trong đầu, như thể mọi thứ sẽ được cứu vãn. Nhưng nghĩ lại, dù lúc đó y có đi theo thì y thật sự có thể ngăn được Nguyên Dục Tuyết sao?

Với quyết tâm của Nguyên Dục Tuyết.

Y thật sự muốn ngăn cản cậu ấy sao?

Đường Viễn thoáng trở nên mờ mịt.

“Này! Kệ tên đó đi!” Có người tìm ra cách chỉnh vị trí màn hình giám sát, phóng to hết cỡ khung hình có mặt Nguyên Dục Tuyết, còn mày mò tìm được cách bật tiếng. Bọn họ khuyên Tăng Bạch và Đường Viễn tỉnh táo lại, đừng để ý đến cái tên ngứa đòn đó, nên quan tâm tình cảnh hiện giờ của Nguyên Dục Tuyết thì hơn.

Hành động này quả nhiên có tác dụng.

Đường Viễn và Tăng Bạch đang ở trạng thái nổi điên dần tỉnh táo trở lại, bị khuyên can như vậy, cánh tay đang túm cổ áo gã kia quả nhiên nới lỏng, miễn cưỡng để gã ngã xuống ghế, thở ra một hơi.

Ánh mắt họ cũng dần dời về phía màn hình lớn ở trung tâm.

Nguyên Dục Tuyết vừa ra khỏi phòng phát thanh, chuẩn bị rời khỏi tòa nhà này.

Hành vi kêu gọi vừa rồi của cậu đã thu hút không ít chú ý của quỷ quái.

Lúc này bên dưới tầng đã tụ tập một đống quái vật, bọn chúng giống như mây đen từng tầng từng tầng cuồn cuộn ùa tới, lít nhít chặn ở mọi ngóc ngách. Có vài con thậm chí còn dung hợp lại với nhau, từ cơ thể dị dạng mọc ra ba, bốn khuôn mặt… Nhưng cặp mắt của chúng lại rất nhất trí nhìn chằm chằm vào lối ra, giống như đang ôm cây đợi thỏ, chờ con mồi của mình.

Cũng chính vì quỷ quái bị gọi tới quá nhiều nên lại thành lập một loại “hiệp nghị” quỷ dị, không con nào đi vào trước tìm kiếm máu thịt tươi ngon, tất cả dùng một loại trạng thái tương đối hòa bình chen chúc với nhau.

Đương nhiên loại hòa bình này cũng chỉ là mặt ngoài, khi người sống xuất hiện, bọn chúng sẽ không biết cái gì là khiêm nhường, sẽ chỉ cùng nhau xông lên ăn chia con mồi của mình.

Tăng Bạch và Đường Viễn trước đó không để ý xem giám sát, thế nên cũng không biết Nguyên Dục Tuyết đã làm những gì. Đập vào mắt là cảnh tượng quỷ quái lúc nhúc, tưởng là bên ngoài đã tồi tệ đến mức độ như vậy, hoặc là Nguyên Dục Tuyết quá xui xẻo, đúng lúc lọt vào vòng vây bắt của quỷ. Bọn họ không thể không tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, ngón tay vô thức bấu vào mặt bàn —

Tham Khảo Thêm:  Chương 23: Là Tề Song gửi nó cho cô, một bức ảnh chụp màn hình trang cá nhân của La Thư

Tại sao…

Tại sao luôn là cậu ấy?

Tăng Bạch cảm giác vị tanh ban nãy lại dậy lên trong lồng ngực. Biết rõ chỉ là phí công, cách một màn hình, Nguyên Dục Tuyết cũng không nghe được, nhưng anh ta vẫn khẩn cầu: “Mau trốn đi, mau trốn. Nguyên Dục Tuyết, đừng ra ngoài…”

Nguyên Dục Tuyết trong giám sát dường như không có cảm giác, vẫn bước ra khỏi tòa tổng hợp. Trong khoảnh khắc đó, bọn quỷ quái thèm nhỏ dãi đã lâu lập tức nhào tới, gần như trong nháy mắt đã phủ lấy cậu thiếu niên gầy yếu. Hình ảnh theo dõi chập chờn, chỉ hiện một màn đen. Tăng Bạch gần như suy sụp nhắm mắt lại, chân mềm tới nỗi sắp không đứng được, chợt nghe thấy tiếng người kinh ngạc thốt lên bên cạnh.

“Vãi!” Những người kia kêu lên một tiếng, thấy Tăng Bạch còn nhắm mắt thì vội huých anh ta: “Cậu nhìn đi! Nhìn kìa! Nguyên Dục Tuyết —“

Mà ở bên kia, Phá Hồng Mông đã rời vỏ!

So với lần trước bị quỷ bao vây, lần này Nguyên Dục Tuyết có ưu thế rõ ràng —

Năng lượng còn lại của cậu, dồi dào hơn lần trước rất nhiều.

Bởi vậy cậu có thể sử dụng những chiêu thức có lực sát thương lớn hơn, tuy là tiêu hao nhiều năng lượng hơn, nhưng hoạch định năng lượng cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.

Một đao bổ xuống, đao khí dồi dào. Một đao chém ra, chỉ dư ý cũng đủ xuyên chết mấy trăm con quỷ. Nếu từ thị giác người thường thì chính là mây quỷ đen đúa dày đặc bỗng xé ra một đường, lóe lên một vệt sáng vàng kim.

Nguyên Dục Tuyết không hề sợ hãi, da trắng tóc đen, mi mắt khẽ rủ suy tư, dù chỉ mặc một bộ đồng phục bình thường cũng toát lên vẻ thần tiên kì diệu. Cậu đứng giữa trung tâm vòng vây, tay cầm chuôi đao đen nhánh, lưỡi đao Phá Hồng Mông sáng như tuyết hiện lên, chém chết mấy con quỷ dị dạng trước mắt.

Những cái bóng đen nhạt vỡ nát tiêu tan dưới lưỡi đao, hóa thành một luồng khí, phát ra thứ âm thanh còn thê lương hơn cả lúc bọn chúng trở thành lệ quỷ. Nhưng có rất nhiều quỷ quái một âm thanh cũng không phát ra được đã trở thành quỷ hồn tôi luyện cho cây đao.

Phá Hồng Mông của Nguyên Dục Tuyết hung hãn, nó chính là lưỡi đao được rèn giũa từ chiến trường, chém giết vô số Trùng Tộc với lớp giáp da cứng rắn.

Mà trong hồi cuối của phó bản trước, Nguyên Dục Tuyết đã dùng Phá Hồng Mông chém vô vàn quỷ quái, trên lưỡi đao hẵng còn ghi sát khí sau khi tàn sát lệ quỷ, càng khiến cho đám ma quỷ hỗn độn này e ngại, nhượng bộ lui binh.

Phần lớn quỷ quái không có linh hồn hay lí trí, hầu hết cũng không biết sợ, sẽ chỉ ngu si khát vọng máu thịt người sống. Nhưng Phá Hồng Mông ít nhiều ảnh hưởng tới bản năng của chúng. Khi phát hiện không thể đến gần thứ thịt màu mỡ tỏa ra mùi thơm vô cùng ngọt ngào đặc biệt kia, bản năng e sợ lấn át khát vọng với máu thịt, khiến chúng nhao nhao rút về, tứ tán né tránh.

Nguyên Dục Tuyết đâu thể để cho chúng trốn.

Vẻ mặt cậu vẫn lạnh nhạt, như thể trước mắt không phải cảnh tượng Địa Ngục quần ma loạn vũ, mà thứ lưỡi đao cậu xé ra cũng không phải vô số quỷ quái tanh tưởi dính đầy oán khí. Nguyên Dục Tuyết vô cùng quen thuộc giẫm lên xác chúng, trở tay tạo ra một con đường máu.

Quỷ quái tứ tán đương nhiên không tham giết như trước, Nguyên Dục Tuyết phải tốn thêm chút thời gian mới bổ thêm một đao, còn bỏ sót vài con quỷ đã trốn thoát.

Nguyên Dục Tuyết khẽ nhíu mày, nhìn về phía chúng bỏ chạy. Hơi thở quỷ quái ở xung quanh quá dày, không thể bắt giữ được hành tung của chúng, Nguyên Dục Tuyết chỉ kiểm điểm nửa giây đã tập trung trở lại.

Lúc cậu giải quyết Trùng Tộc chưa từng phạm phải sai lầm để lọt mất hai con như vậy… Nếu là trước kia, cậu phải về phòng thí nghiệm nhận trừng phạt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 102: Phiên ngoại 2

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt.

Bởi vì cố ý tránh máu bắ.n ra, không cho quỷ quái để lại quá nhiều dấu vết, máu dính trên người Nguyên Dục Tuyết cũng không nhiều. Nhưng ống tay áo và ống quần vẫn ướt nhẹp máu tanh, trông có vẻ chật vật… Đương nhiên là loại chật vật vì mới từ cõi chết trở về, chỉ nhìn bề ngoài của cậu hiện giờ, không ai tưởng tượng được vừa rồi cậu trai còn đuổi theo chém quỷ.

Tra Phá Hồng Mông vào vỏ, Nguyên Dục Tuyết tạm thời không nghĩ tới những chuyện ngoài kế hoạch cứu viện. Cậu rà quét bản đồ xung quanh, xác nhận địa điểm quỷ quái tụ tập nhiều nhất, cũng là nơi có tín hiệu cầu cứu của con người dày nhất, chạy về phía bên đó.

Bên kia, máy quay kín bị đao khí làm tổn hại, lúc này nửa màn hình đã nhiễu trắng, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ chứng kiến toàn bộ quá trình trước đó.

– — Từ bị quỷ quái vây giết, chém bầy quỷ tan tác, cho đến đuổi theo giết nốt những con bỏ trốn, toàn bộ quá trình.

Tròn mắt há mồm đã không đủ để hình dung.

Tăng Bạch hoàn toàn ngơ người, tư duy phi nước đại bay mất — Mẹ nó chuyện gì vậy trời.

Anh ta biết Nguyên Dục Tuyết rất mạnh, thậm chí còn từng hoài nghi đối phương là NPC bật hack mà phó bản sắp xếp vào, nhưng mạnh tới độ này thì con mẹ nó méo hợp lí.

Mà khi nhìn cây đao dài kì lạ trong tay cậu, Tăng Bạch mới chợt nhận ra một chuyện rất không bình thường.

Có khi nào là, ví dụ như, có thể là, có lẽ là… Nguyên Dục Tuyết là người chơi?

Cây đao trong tay cậu ấy, hẳn là thiên phú được kích hoạt trong phó bản.

Tăng Bạch quan sát Phá Hồng Mông trong tay Nguyên Dục Tuyết, yết hầu chuyển động.

Nếu như Nguyên Dục Tuyết kích hoạt thiên phút thật thì chắc không phải là thiên phú dùng đao gì đó, mà là thiên phú tu tiên trong truyền thuyết thì có. Có khi anh ta sẽ được thấy Nguyên Dục Tuyết cưỡi kiếm… À nhầm cưỡi đao bay lên trời.

Đương nhiên khúc đằng sau hoàn toàn là Tăng Bạch nghĩ vớ nghĩ vẩn.

Nguyên Dục Tuyết không đạt tới trình độ cưỡi đao bay đi, nhưng tốc độ của cậu cũng không chậm, máy quay không thể theo kịp, cậu nhanh chóng tới một tòa kí túc xá ở gần đó.

Tòa kí túc này được sinh viên gọi là “Tiểu Bạch Lâu”, bởi vì mặt tường bên ngoài hầu hết có màu trắng, nhìn từ đằng xa rất sạch đẹp, cũng là nơi đầu tiên bùng phát sự kiện ma quái.

Lúc này bên trong ngưng tụ âm khí cực nặng, ngay cả tường cũng bắt đầu xuất hiện biến hóa —- trở nên mềm mại, giống như nhiều khối thịt chồng lên nhau chầm chậm hư thối, tỏa ra thứ mùi tanh tưởi kì lạ. Nếu như ném mạnh vào đó một thứ như cục đá, có lẽ sẽ nhìn thấy hòn đá đó bị bao trùm lấy, rồi dần bị hút vào trong.

Quỷ quái trong tòa nhà đã nhiều đến mức ngay cả tầng lầu cũng bắt đầu dị hóa, biến thành một cái dạ dày khổng lồ, không ngừng cắn nuốt máu thịt bên trong.

Nguyên Dục Tuyết không đứng ở cổng bao lâu đã xông vào, trước hết bẻ cổ mấy con quỷ lảng vảng trước tòa nhà. Sau đó rút Phá Hồng Mông, một nhát chém sạch, dùng hiệu suất cực cao dọn dẹp ma quỷ đủ loại hình dạng. Cậu không có nhiều thời gian, vì máy quét dò được con người còn sống đang có dấu hiệu suy yếu dần. Nguyên Dục Tuyết lạnh mặt, tăng thêm một phần sát khí.

Chỗ tụ tập nhiều quỷ quái nhất chính là phòng tắm công cộng.

Tình huống bên trong có thể nói là đáng sợ như Địa Ngục, máu thịt nát vụn rải đầy đất, nhoe nhoét trên trần nhà và vách tường, khắp nơi in đầy dấu tay máu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Bên trong còn người sống, nhưng chỉ sợ tinh thần họ đã sắp sụp đổ, bởi vì không có bất cứ âm thanh cầu cứu hay thút thít vì sợ nào. Những học sinh này yên lặng tới nỗi cả hô hấp cũng hết sức yếu ớt, giống như chết rồi, thứ còn lại đây chỉ là một cái xác không hồn.

Nguyên Dục Tuyết tiến vào phòng tắm, một cái lưỡi đỏ tươi dài ngoằng thò xuống, cậu không tỏ vẻ gì, trước hết giải quyết con quỷ đang bám trên trần nhà kia.

Nhóm học sinh ở trong phòng vẫn không có phản ứng, như thể không thấy được bất cứ sự vật gì trước mắt. Bọn họ tùy ý núp trong một góc không tính là an toàn, khuôn mặt đờ đẫn, dường như đã chấp nhận số phận.

Quỷ quái từng chút tra tấn những sinh mệnh này, bởi vì thịt con người trong sợ hãi cực độ mới là món ăn thơm ngon nhất. Có người bị ma quỷ mê hoặc, tự đâm mắt mình vào góc bồn rửa tay sắc nhọn. Có người bị một cánh tay vươn ra từ ống thoát nước túm lấy mắt cá chân, từng chút bị kéo vào cái ống nhỏ đó — Trước hắn đã có người sống sờ sờ bị nghiền nát rồi nhét vào trong.

Bọn họ đều là đồ chơi quỷ quái sẽ lần lượt giết thịt.

Nguyên Dục Tuyết trước hết kéo lại cậu sinh viên đang định tiếp tục đâm mắt vào cạnh bồn, lại trở tay một đao giải quyết con quỷ đang bò lên từ cống thoát nước và con quỷ trong vòi rửa. Cậu làm rất nhanh, chỉ trong một nhịp thở, quỷ quái trong phòng tắm này đã bị cậu dọn sạch. Như bình thường thì Nguyên Dục Tuyết đã có thể rời đi, dặn nhóm sinh viên này trong tình huống an toàn tạm thời hãy mau chóng rời khỏi đây, tới tòa tổng hợp A2.

Nhưng giờ, Nguyên Dục Tuyết nhìn khuôn mặt đờ đẫn của cậu sinh viên vừa được mình ngăn cản hành vi tự sát, và cả phản ứng chết lặng của những người kia. Cậu đứng lặng trong chốc lát, hiểu được tình huống hiện tại.

Trạng thái tinh thần của họ quá tệ, đã mất khả năng tự cứu.

Nguyên Dục Tuyết dùng năng lượng kích hoạt sóng ngắn đặc thù, mở miệng nói: “Không sao rồi.”

Cậu thật sự không phải người máy chuyên xoa dịu con người, dù vào lúc như thế này cũng không thể đồng cảm sợ hãi cùng họ, càng không nói được từ ngữ gì để an ủi.

Nhưng cậu vẫn nhớ trong chương trình huấn luyện, lúc đối mặt với con người chịu cú sốc lớn, tinh thần có nguy cơ tan rã, thì phải xử lý thế nào.

Nguyên Dục Tuyết không thể so với người máy chữa bệnh chuyên xử lý vấn đề về phương diện này, thi trắc nghiệm cũng chỉ miễn cưỡng đủ điểm, nhưng vẫn gọi là biết một chút —

Dùng năng lượng không tính là dư dả kích hoạt loại sóng ngắn đặc thù có công dụng điều hòa cảm xúc, lấy câu nói ngắn gọn vừa rồi làm môi giới phát ra, là phương pháp cơ bản nhất để vỗ về và trị liệu tinh thần.

Cách thức thô thiển, thậm chí là một đối nhiều chứ không phải một đối một này, nếu đặt trong tình huống mô phỏng kiểm tra thì rất có thể cậu sẽ bị đánh giá là thất bại.

Nhưng những sinh viên này chưa từng tiếp xúc với bất cứ phương pháp trấn an nào tương tự, sóng ngắn tinh thần của Nguyên Dục Tuyết đã đủ có tác dụng với họ. Cộng thêm thể chất vốn đã đặc thù, tuy chìm sâu trong sợ hãi, chỉ được vỗ về đôi chút cũng như hạn hán lâu ngày gặp sương ngọt, phản ứng kịch liệt vô cùng. Họ nhanh chóng tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn Nguyên Dục Tuyết một lúc mới ý thức được trước đó đã xảy ra chuyện gì.

Cảm giác sợ hãi chầm chậm dâng lên, trên từng khuôn mặt chết lặng xuất hiện vô số cảm xúc.

Ngoài sợ hãi ra, thứ đang tăng lên nhanh nhất lại là cảm giác an toàn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.