Edit: Ry
Sở dĩ Côn Đồ làm nhiều chuyện thất đức mà vẫn như cá gặp nước, thoải mái sống nhiều năm như vậy chính là vì gã yêu tiền, nhưng vẫn yêu mạng mình hơn.
Lúc trước là gã bị mù, thế mà không nhìn ra thiếu niên trông có vẻ dễ lừa này lại khó đối phó như vậy. Đối phương đang rủ mắt nhìn gã, vẻ mặt vẫn bình thản, nhưng khi hàng mi cong vút ấy nhấc lên, cặp mắt đen thăm thẳm đã khóa chặt lấy gã.
Trên con phố đầy gió lạnh ở Kinh Đô Địa Ngục, Côn Đồ cảm giác sống lưng hơi buốt, đổ chút mồ hôi lạnh, hiếm hoi mà cảm thấy lo sợ.
Dù đang ở trong khu vực an toàn, được bảo vệ, nhưng mọi bộ phận từ đầu đến chân gã đều đang réo cảnh báo… Nguy hiểm.
Rất nguy hiểm!
Gã cho là mình đã bị ghim, sợ bị Nguyên Dục Tuyết trả thù rồi vô duyên vô cớ mất mạng.
Nhưng thật ra Nguyên Dục Tuyết sẽ không làm gì hết.
Logic của cậu luôn đơn giản và ngay thẳng, người đàn ông kia dùng vết thương diễn trò để lừa gạt điểm tích lũy (Nguyên Dục Tuyết cho là vậy), cậu bèn giúp đối phương khiến vết thương trở nên chân thực hơn, bù đắp thiếu hụt trong đó. Ít ra thì giờ vẻ đau đớn của hắn rất chân thực, không dễ phát hiện sơ hở — Mặc dù phương thức có hơi thô bạo.
Giờ cậu nhìn Côn Đồ, tuy chưa nói gì, nhưng từng cử chỉ ánh mắt đều thể hiện rất rõ.
… Cậu ta tính làm gì?
Đứng trước sức mạnh tuyệt đối, Côn Đồ không thể phát huy bản lĩnh mồm năm miệng mười của mình. Gã không khỏi lùi ra sau vài bước, nuốt nước bọt, vội cầu xin tha thứ: “Do tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh ạ, muốn lừa ngài, thật sự có mắt mà không thấy Thái Sơn, giờ tôi biết sai rồi!”
Đã nhận lỗi thì đương nhiên phải lấy ra thành ý. Côn Đồ hơi cắn răng, không rảnh để tiếc nuối nữa, lập tức hứa hẹn: “Ngài sai tiểu nhân làm gì cũng được ạ, còn tiền bồi thường, mong ngài sẽ vui vẻ nhận…”
Gã đã chuẩn bị đổ máu, dùng tiền mua mạng.
Nguyên Dục Tuyết nghe vậy, quả nhiên ngừng bước, đứng im tại chỗ, thản nhiên nhìn gã.
Côn Đồ giữ nguyên thái độ khiêm nhường cúi đầu, cũng không dám quan sát vẻ mặt Nguyên Dục Tuyết lúc này, như tội đồ chờ thẩm phán. Mồ hôi trên lưng đã bị gió hong khô, lành lạnh. Trong sự tĩnh lặng tưởng như dài đằng đẵng, cuối cùng gã cũng được đại xá khi nghe thấy Nguyên Dục Tuyết mở miệng.
“Cái gì cũng được?” Nguyên Dục Tuyết vẫn bình tĩnh như cũ, xác nhận lại.
Côn Đồ chỉ biết gật đầu, cổ đã cứng đờ rồi.
Nguyên Dục Tuyết nhìn gã, nghi hoặc nghĩ một hồi — Cậu lí giải hành vi của đối phương là lương tâm cuối cùng cũng thức tỉnh, không đến mức xấu xa. Thế là nhắc nhở: “Chuyển điểm tích lũy cho tôi.”
Điểm tích lũy là tiền tệ duy nhất trong thế giới người chơi, cũng là tài sản họ để dành.
Côn Đồ không dám cãi, vội mở giao diện hệ thống của mình. Con số kếch xù hiện trên đó là thứ mà rất nhiều người chơi phải lăn lộn bán mạng cả đời trong phó bản cũng chưa chắc kiếm được.
Thế nên lúc này, Côn Đồ lại hơi do dự. Cho hết thì gã có khác gì người chết đâu, đau lòng chết đi được. Nhưng cho ít thì sợ Nguyên Dục Tuyết không bỏ qua… Có thể là Nguyên Dục Tuyết chỉ muốn xem thành ý của gã. Côn Đồ cắn răng, cơ thịt trên mặt đều căng cứng, cẩn thận hỏi thử: “Tôi chuyển cho ngài 8800 điểm tích lũy được chứ? Đây là con số may mắn.”
Dù gã có giàu thì số điểm này đã đủ móc rỗng gã rồi.
“Hả?” Nguyên Dục Tuyết khựng lại, gần như hoài nghi đối phương đang đùa với mình, hoặc là âm mưu lừa gạt mới nào đó. Cậu không làm gì, nhưng khuôn mặt càng thêm lạnh nhạt. Cánh môi đỏ thắm dưới mặt nạ không mấy vui vẻ xị xuống, không muốn tiếp tục dây dưa với gã nữa: “… 5 điểm tích lũy.”
Hôm nay Côn Đồ được trải qua nhiều lần kinh ngạc nhất trong đời, mà chấn động này còn nghiêm trọng hơn trước. Gã hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của Nguyên Dục Tuyết, càng hoài nghi liệu đây có phải là ám chỉ mịt mờ của đối phương rằng sẽ không buông tha cho mình không. Cắn răng tăng thêm thành ý, gã nói: “8800 điểm đúng là không đủ, tôi sẵn sàng đi gom góp thêm, bồi thường cho ngài 10000 điểm. Đây cũng là toàn bộ điểm tích lũy mà tôi có, ngài xem…”
Nguyên Dục Tuyết: “…”
Nguyên Dục Tuyết: “5 điểm tích lũy. Chuyển trả cho tôi.”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, Côn Đồ nghẹn họng, vô thức làm theo yêu cầu của Nguyên Dục Tuyết chuyển cho cậu 5 điểm tích lũy. Nhưng gã đương nhiên không dám làm như không có gì rời đi, đứng đó đợi mệnh lệnh tiếp theo. Gã thấy cậu liếc lên trên góc trái — Đại khái là mở giao diện hệ thống, xác nhận chuyển khoản.
Sau khi xác nhận lần này Côn Đồ không giở trò, Nguyên Dục Tuyết đóng giao diện, quay người rời khỏi con ngõ, trước khi đi còn nói với Côn Đồ: “Không được đi theo tôi nữa.”
Đương nhiên Côn Đồ không dám tiếp tục bám theo Nguyên Dục Tuyết, thậm chí như thằng đần đứng đực tại chỗ. Cho tới khi bóng dáng Nguyên Dục Tuyết biến mất, tuyết bắt đầu rơi, từng bông tuyết tinh tế rơi trên đầu vai, tích thành một mảng trắng, gã vẫn không dám nhúc nhích. Qua rất lâu sau mới dám chắc là Nguyên Dục Tuyết đi thật rồi.
Côn Đồ bắt đầu xét lại bản thân — Chẳng lẽ cái mạng mình chỉ đáng giá 5 điểm tích lũy?
Có hợp lí không vậy?
Nguyên Dục Tuyết bước qua vô số kiến trúc phồn hoa, qua tiếng người huyên náo, lại không tìm được mục tiêu của mình.
Cậu bắt đầu nhớ tới khu vực an toàn trước, có thể bắt gặp cửa tiệm đồ ngọt ở bất cứ nơi đâu. Nhưng khi đó cậu có rất ít điểm tích lũy, giờ có nhiều hơn rồi, lại — Nguyên Dục Tuyết còn chưa hoàn toàn rời khỏi khu vực này đã lại bị người ta cản đường.
Người đàn ông trước mặt ăn mặc rất nghiêm chỉnh, bộ vest không một nếp nhăn, bước từ trên xe xuống, xung quanh còn có mấy gã đô con làm vệ sĩ. Y có vẻ cũng lớn tuổi, đuôi mắt đã có nếp nhăn, nhưng được bảo dưỡng rất tốt nên tràn đầy tinh thần, dáng vẻ nho nhã. Y đeo một cái kính đơn, tay còn rất kiểu cách đeo một đôi găng màu trắng.
Chiếc xe chặn trước mặt Nguyên Dục Tuyết, nhưng vẻ mặt của người này lại không hề kiêu ngạo như hành động của y. Xuống xe bước tới, y hơi khom lưng, làm một động tác chào rất tiêu chuẩn lễ độ của quý ông, vươn tay với cậu: “Kẻ hèn này tên Phương Thận, là người quản lý của sòng bạc Viên Mộng. Tôi rất xin lỗi về chuyện vừa xảy ra, hi vọng sẽ không khiến cậu cảm thấy bị mạo phạm. Đúng là tôi dặn người kia mời cậu tới — Nhưng có vẻ gã đã hiểu lầm ý tôi, làm hơi quá đáng.”
“Tôi chỉ là muốn kết bạn với cậu.” Phương Thận nói, vẻ mặt vô cùng chân thành. Cho dù y vừa mới thừa nhận mình dùng thủ đoạn không chính đáng, cũng rất khó để người ta trách cứ. Phương Thận dùng cặp mắt toát lên vẻ khôn khéo nhìn Nguyên Dục Tuyết, vô hại mà đầy lễ độ nói: “Hi vọng có thể mời cậu đến Viên Mộng một chuyến.”
Một nhân vật dò đường làu cá như Côn Đồ mà còn bị Nguyên Dục Tuyết dạy cho một bài học, khiến cho quản lý Phương không dám khinh thường người thiếu niên này. Y nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của chủ nhân, đích thân tới đây mời thiếu niên đã lọt vào mắt xanh của ngài ấy.
Với danh tiếng và địa vị của “Viên Mộng”, dù Nguyên Dục Tuyết không nể mặt y thì cũng sẽ nảy sinh lòng hiếu kì hoặc càng thêm cảnh giác — Tại sao một tân binh không có bất cứ vốn liếng gì như cậu lại được Viên Mộng để mắt tới. Phương Thận thẳng thắn, lợi dụng sự trực tiếp này để tạo cơ hội để trò chuyện với Nguyên Dục Tuyết, dụ dỗ tâm lý muốn đào sâu hiểu rõ của cậu.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết bị chặn đường, nghe y giới thiệu xong, không biết có phải cậu quá giỏi che giấu cảm xúc không mà vẻ mặt không có bất cứ thay đổi nào.
Nguyên Dục Tuyết chỉ nhìn xuống bàn tay đang giơ tới, thoáng do dự, nhưng xuất phát từ phép lịch sự cơ bản được thiết lập cố định bởi chương trình, cậu vẫn bắt tay với Phương Thận.
Đúng là lạnh nhạt, nhưng rất khách khí lịch sự.
Phương Thận thoáng cong môi, cho rằng Nguyên Dục Tuyết do dự là vì một lí do khác.
Nhưng một giây sau, giọng nói lành lạnh của Nguyên Dục Tuyết đã vang lên: “Cảm ơn. Tôi không muốn đi.”
Một lời từ chối không có bất cứ sơ hở nào để xen vào, thậm chí khiến nụ cười trên mặt Phương Thận cứng đờ. Nguyên Dục Tuyết đã lách qua y tiếp tục đi về phía trước.
“Xin chờ chút…” Phương Thận vội nói. Y ý thức được không thể dùng phương pháp bình thường với thiếu niên trước mặt, lại chợt nhớ đến nội dung đối thoại của Côn Đồ và Nguyên Dục Tuyết, quỷ thần xui khiến nói: “Cậu muốn tìm cửa tiệm bán đồ ngọt đúng không? Trong Viên Mộng có.”
“Còn có đủ loại rượu và món ngon, Viên Mộng có thể cung cấp mọi thứ.” Thấy Nguyên Dục Tuyết dừng bước, thậm chí hơi quay đầu lại để lộ làn da trắng. Phương Thận giật thót, có chút căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn rất bình tĩnh, chân thành đề cử: “Tại Thiên Đường giải trí, không nơi nào có rượu ngon hơn Viên Mộng, cũng không nơi nào có nhiều món ngon phong phú như Viên Mộng.”
Phương Thận nở nụ cười: “Tôi có thể dẫn cậu đi.”
“Chỉ cần cậu là khách của chúng tôi, cậu có thể hưởng thụ mọi thứ.”
– — Làm thế nào để trở thành khách hàng?
Tất nhiên là phải vào đánh bạc.
Vì để Nguyên Dục Tuyết cắn câu, Phương Thận rất tự nhiên đổi quy định đó thành: “Chỉ cần cậu có thể thắng một trò chơi trong Viên Mộng, cậu sẽ là khách hàng tôn quý nhất của chúng tôi.”
Lúc dẫn Nguyên Dục Tuyết vào Viên Mộng, Phương Thận cũng không dám tin. Một người chơi mới rõ ràng thờ ơ với rất nhiều cám dỗ, thậm chí bị một thế lực cao cấp như Viên Mộng để ý gây áp lực cũng không có phản ứng gì, lại vì một lí do như vậy mà theo vào đây. Ở một mức độ nào đó thì đúng là đơn thuần dễ lừa ngoài dự đoán, chỉ bằng một câu đã đặt chân vào cạm bẫy y tinh vi bố trí.
Thật ra để vào Viên Mộng cần nộp ít nhất 100 điểm tích lũy làm tiền vé — Đương nhiên lúc rời đi thì chút điểm tích lũy này sẽ được hoàn trả đầy đủ, điều kiện tiên quyết là không cược tới nỗi đỏ mắt mất cả tiền phí vào cửa.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết theo Phương Thận vào, tất nhiên sẽ không ai mắt mù tới thu tiền vé của cậu. Mà làm một vị khách mới không có bất cứ kinh nghiệm gì, Nguyên Dục Tuyết lại bị Phương Thận dẫn tới tầng trên cùng của sòng bạc.
Đương nhiên tầng trên cùng cũng là nơi có số tiền lưu động lớn nhất.
Đứng trong thang máy chầm chậm đi lên, Phương Thận còn mỉm cười trò chuyện với Nguyên Dục Tuyết: “Trước đây cậu từng chơi những trò này chưa?”
Tuy Nguyên Dục Tuyết kiệm lời, nhưng không có thói quen làm lơ người khác, cậu đáp: “Chưa.”
Dân mới chơi bạc.
Nụ cười của Phương Thận càng thêm tươi tắn.