Nàng mỉm cười với Cù thị, nhẹ nhàng nói:
“Mẫu thân, nữ nhi hiểu nỗi lo của người, huyện lệnh đại nhân đã đối xử với con rất hợp lễ, lại cũng rất nhân từ với dân chúng. Người hôm nay cũng đã thấy rồi, phải không?”
Nàng liếc mắt nhìn Điền bà tử, người mang theo bao gạo, nói tiếp:
“Mẫu thân cũng đến đây nhận lương thực à? Vậy chúng ta làm việc chính trước đi, chiều khi tan làm, con sẽ về nói chuyện kỹ hơn với người, được không ạ?”
Cù thị nghe xong, thở dài một hơi. Kể từ khi nữ nhi trở về, nàng luôn khiến bà phải thay đổi những suy nghĩ cũ, mỗi lần nói chuyện về những vấn đề này, bà đều cảm nhận được sự kiên định trong thái độ nhẹ nhàng và lễ độ của Từ Linh Phủ.
Bà có linh cảm rằng dù mình có dùng tư cách mẫu thân để áp chế, nữ nhi cũng sẽ không khuất phục.
Ôi, đành phải từ từ quan sát rồi tính tiếp vậy.
Cù thị vươn tay, nhẹ nhàng vuốt vạt áo của Linh Phủ, lại thở dài:
“Vậy khi tan làm, con về sớm nhé, mẫu thân sẽ đợi con ở nhà.”
Từ Linh Phủ gật đầu.
—
Còn một canh giờ nữa mới đến giờ giới nghiêm, lính gác đánh trống, hai tư hộ tá của nha môn thông báo hôm nay việc phát lương đã xong, những ai chưa nhận sẽ phải đến vào ngày mai.
Vì uy tín của huyện lệnh đại nhân, dân chúng hầu như không có ai phàn nàn, lặng lẽ rời đi.
Hai tư hộ tá cùng với giám sát kho lương đều đến trước mặt huyện lệnh đại nhân để báo cáo, Khuất Nguyên Đình chỉ hỏi qua về số người nhận lương và tình hình lượng lương thực còn lại trong kho, rồi ra lệnh cho họ quay về nha môn lập bảng chi tiết.
Thấy Từ Linh Phủ cũng chuẩn bị quay về, hắn mỉm cười nhìn nàng, nói:
“Hôm qua một đêm không về, mẫu thân ngươi chắc là lo lắng lắm? Hôm nay ngươi đừng về cùng chúng ta nữa, về nhà cho mẫu thân yên lòng, để ta xin lỗi bà ấy, tối qua đáng lẽ không nên để ngươi đi cùng.”
Từ Linh Phủ nghĩ một chút rồi đáp:
“Được. Ta thấy vai của đại nhân hình như không ổn lắm, nhớ bôi thuốc khi về, đừng để lại bị chạm phải nữa.”
Khuất Nguyên Đình khẽ mỉm cười:
“Được.”
Nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của nàng, khóe miệng Khuất Nguyên Đình bất giác nhếch lên, vết thương trên vai cũng chẳng còn thấy đau đớn nữa.
Từ Linh Phủ trở về nhà tại Đôn Nghĩa Phường, chỉ thấy Cù thị đang ngồi dưới hiên, khâu một bộ y phục.
“Mẫu thân!”
Cù thị nghe tiếng, ngẩng đầu lên, buông tay bỏ chiếc áo đang khâu, nói với Điền bà tử:
“Linh Phủ đã về, mau dọn cơm đi.”
Một bữa cơm đơn giản, cháo trắng với bánh củ cải, vài món rau đơn giản. Chỉ có một bát canh t.hịt hầm đặc quánh đặt cạnh Từ Linh Phủ.
Cù thị dường như vẫn còn giận dỗi, cả bữa cơm không chịu nói thêm câu nào, chỉ bảo nàng phải uống hết bát canh bổ dưỡng kia.
Từ Linh Phủ mỉm cười nói:
“Cảm ơn mẫu thân.”
Sự quan tâm và trách móc của mẫu thân đều thể hiện trong bữa cơm này, mặc dù bà không chủ động trò chuyện với con gái, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý xem nàng có uống hết bát canh bổ thân hay không.
Ăn xong, Điền bà tử thu dọn bát đũa, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Mẹ con ngồi đối diện nhau một lúc lâu, Cù thị đứng dậy lấy một bộ y phục, Từ Linh Phủ nhận ra đó chính là bộ y phục mà nàng đã thấy mẫu thân đang khâu lúc về.
“Y phục con đang mặc đã mặc mấy ngày rồi, đã bẩn và nhăn hết rồi, cởi ra thử bộ này xem sao.”
Từ Linh Phủ hơi ngẩn người, Cù thị đã kéo nàng đứng dậy, nàng đành phải ngoan ngoãn cởi chiếc áo ngoài.
Cù thị đo đạc bộ y phục trên vai và eo nàng mấy lần, tự thì thầm:
“Cái eo này, nếu thu lại một chút nữa thì vừa vặn.”
Từ Linh Phủ nhìn chiếc áo bào cổ tròn màu đỏ nâu thêu hoa văn chìm, dáng vẻ vừa sang trọng vừa trang nhã, hơn hẳn những y phục nàng từng mặc trước đây.
Nàng khẽ mỉm cười hỏi:
“Mẫu thân, khi nào người làm chiếc áo bào này vậy?”
Cù thị liếc nhìn nàng một cái:
“Khi nào à? Từ khi con nói với ta rằng muốn tự lo cho mình, ta đã biết con sẽ không ở mãi trong nhà này rồi.” Bà khẽ rũ chiếc áo bào trong tay: “Mẫu thân đã nghĩ thông suốt. Ta không có khả năng che chở cho con cả đời, vậy thì không thể ngăn cản con tự mình trưởng thành.”
Nói đoạn, bà gấp chiếc áo bào lại, ngồi xuống tháp, rút từ giỏ may ra một chiếc kim, dưới ánh đèn cặm cụi khâu vá thêm.
“Mẫu thân…” Lần này đến lượt Từ Linh Phủ ngập ngừng, không biết phải nói gì.
Bàn tay Cù thị nhanh nhẹn lướt trên lớp vải:
“Ta không cầu gì khác, chỉ mong con tự biết giữ gìn, chăm sóc bản thân. Nếu gặp khó khăn, nơi này của mẫu thân sẽ luôn là chỗ con có thể dựa vào.”
Từ Linh Phủ im lặng, quỳ xuống, tựa đầu vào chân Cù thị.
“Tạ ơn mẫu thân. Cảm ơn người đã tin tưởng con. Con hứa sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, không để người phải lo lắng.”
Nàng không quen có một mẫu thân bên cạnh, nhưng không phải không biết trân quý tình cảm của Cù thị. Tấm lòng của bà, nàng đều cảm nhận được.
Cù thị khẽ thở dài, đưa tay vuốt tóc nàng. Một lúc sau, bà nhẹ nhàng nói:
“Sớm rửa mặt nghỉ ngơi đi. Bên ngoài sao có thể thoải mái bằng ở nhà? Ta còn phải gấp rút hoàn thành chiếc áo này, chẳng thể để con mặc bộ nhăn nhúm kia vào nha môn ngày mai.”
Từ Linh Phủ đứng dậy, hơi ngập ngừng một chút, rồi hạ quyết tâm nói ra điều nàng đang nghĩ:
“Mẫu thân, lần này con trở về còn một chuyện muốn bàn với người.”
Cù thị ngẩng đầu, thoáng ngạc nhiên nhìn nàng.
Từ Linh Phủ mím môi, chậm rãi nói:
“Con muốn thu xếp một ít hành lý, phòng khi sau này không kịp trở về nhà trước giờ giới nghiêm.”
Nàng đón nhận ánh mắt kinh ngạc của Cù thị, từng lời đều cẩn trọng:
“Tối nay huyện lệnh đại nhân và các viên lại đều trở về nha môn, mọi người bận rộn xử lý việc phát lương thực. Chỉ riêng con là trở về nhà, điều này không ổn. Dù gì, con cũng ở bên cạnh huyện lệnh đại nhân với danh nghĩa tùy tùng, ngày ngày đều về nhà, chẳng phải người khác không nói gì, mà chính con cũng tự thấy không thỏa đáng.”
“Huống hồ, Khuất huyện lệnh vừa nhậm chức, bên cạnh lại thiếu người đáng tin cậy. Lúc này đúng là thời điểm bận rộn nhất. Nếu không có người để ngài ấy tin dùng, mẫu thân nghĩ ngài ấy làm sao có thể làm tốt chức trách của mình? Người không biết đâu, mấy ngày nay theo sát ngài ấy, con tận mắt chứng kiến quan viên trong nha môn trên dưới đều kẻ chống, người kéo, thực sự rất khó khăn.”
Cù thị không nhớ hết những gì nữ nhi nói, nhưng cảm giác như bên tai bà toàn là ba chữ ” Khuất huyện lệnh”.
Bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Từ Linh Phủ, một lúc lâu sau mới mở miệng:
“Linh Phủ, con thành thật nói với ta, có phải con có tình cảm đặc biệt gì với Khuất huyện lệnh hay không?”
Từ Linh Phủ ngẩn người vì câu hỏi bất ngờ, sau đó lập tức hiểu ra mẫu thân đã hiểu lầm điều gì.
Nàng chỉ biết cười khổ trong lòng.
Có lẽ, đứng từ góc độ của Cù thị, Khuất huyện lệnh trẻ tuổi, tài hoa, tướng mạo khôi ngô, vừa nhậm chức đã làm được việc lớn lợi dân, hào quang bao quanh; còn nàng, một thiếu nữ đang độ tuổi đôi mươi, hai người lại thường xuyên gần gũi, động tâm là điều dễ hiểu.
Nhưng thực tế thì sao?
Là một kẻ ngoại lai, thời gian tồn tại ở đây còn ngắn ngủi, liên tục đối mặt với mưu mô và nguy hiểm, tất cả tâm trí nàng đều dành để xử lý khủng hoảng sinh tồn, làm gì có tâm trí nghĩ đến chuyện rung động?
Nếu còn tâm trí để nghĩ đến điều đó, thì nàng cảm thấy bản thân chẳng phải là kẻ si tình, mà là kẻ ngốc.
Với kinh nghiệm từng là người nuôi dưỡng sinh vật biển, nàng hiểu rõ quy luật tự nhiên.
Trong điều kiện khắc nghiệt, nhiều con cái trong thế giới động vật sẽ tự trì hoãn thời kỳ động dục. Chỉ khi có đủ thức ăn, môi trường thuận lợi, chúng mới sinh sản.
Trong mắt nàng, Đại Tuyên triều chẳng khác nào một môi trường sinh tồn nghiệt ngã…