Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 168: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (4)



Giải Trầm lại một lần nữa nhắm mắt, nhưng trong lòng vẫn như cũ chưa từng lơi lỏng cảnh giác. Trước mắt, con tuyết địa sóc này có hơi thở giống với thứ đã biến thành thiếu nữ ban nãy, ngay cả thân hình cũng giống, vậy phỏng chừng chính là một. Chỉ có điều không biết nó tiếp cận bọn họ là muốn điều gì.

Tuy rằng thiếu nữ đã thu hồi tay lại nhưng đôi mắt vẫn nhịn không được mà nhìn vào Thân Giác. Nàng suy nghĩ một chút liền lấy một nắm hạt dưa từ trong túi trữ vật. “Ăn không?” Nàng đem hạt dưa đến trước mặt Thân Giác.

Thân Giác còn chưa kịp duỗi móng vuốt ra nhận lấy thì Khốn Tiên Thằng đã giật ngược lại, cậu bị lôi đến bên cạnh Mã Hữu.

Mã Hữu không mở mắt, chỉ lấy bàn tay to ấn Thân Giác xuống khiến cho Thân Giác vô pháp thoát ra, cười hì hì nói: “Ban đêm ăn nhiều như vậy, coi chừng bị đau bụng.”

Thiếu nữ nghe vậy thì trừng mắt nhìn Mã Hữu, nhưng đối phương căn bản không thèm nhìn đến nàng, nàng chỉ có thể đem hạt dưa thu hồi lại.

Giường chăn cũng đã bị chiếm đoạt, thiếu nữ chỉ có thể ngồi dựa vàp thân cây, nàng muốn ngồi trò chuyện cùng Giải Trầm nhưng y vẫn luôn nhắm hai mắt đả tọa, vậy nên nàng cũng chỉ có thể nhàm chán nhìn về phía trước mặt. Đêm dần dần buông, thiếu nữ nhanh cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Mà lúc này sóc tuyết địa lại bị bức bách đưa bụng ra, ngón tay Mã Hữu sờ từ đầu xuống chân, mỗi lần sờ đều dùng ngón tay xoa xoa bóp bóp.

Thân Giác liền có chút nổi giận, lúc Mã Hữu lại sờ soạng một lần nữa, cậu ôm lấy ngón tay đối phương, hung hăng cắn xuống.

Dù sao cậu cũng là cao giai yêu thú, một ngụm cắn này hạ xuống thì ngón tay Mã Hữu liền xuất hiện nhiều thêm hai cái lỗ máu, hắn ta hít vào một hơi nhanh chóng thu tay trở về, “Tiểu súc sinh, răng thật nhọn.”

Vừa dứt lời thì hắn ta liền duỗi tay muốn dùng pháp thuật đánh lên người Thân Giác, mà Thân Giác cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn, vèo một cái nhào đến nơi Giải Trầm.

Giải Trầm không kịp phản ứng, không chút phòng bị nào để Thân Giác theo cánh tay bò lên bả vai y.

Mã Hữu đứng lên, đem vết máu tùy ý xoa xoa trên quần áo, “Chạy rất nhanh.” Nói xong thì hướng đến chỗ Giải Trầm mà đi, Thân Giác vừa thấy vậy thì chạy lên trên đầu Thân Giác, hai tay gắt gao bám lấy búi tóc của Giải Trầm.

Thiếu nữ bị động tĩnh này đánh thức, vừa dậy thì thấy Mã Hữu hướng đến chỗ mình, lập tức lấy kiếm ra, “Ngươi muốn làm gì?”

Bước chân Mã Hữu dừng một chút, đối với thiếu nữ nặn ra gương mặt tươi cười, “Không có gì, ta chỉ muốn đem tiểu súc sinh không chịu nghe lời về mà thôi.”

Giải Trầm cũng đã mở mắt, y duỗi tay tóm Thân Giác trên người mình xuống rồi ném qua chỗ Mã Hữu. Mã Hữu cười hì hì nói cảm ơn, sau đó dùng Khốn Tiên Thằng treo Thân Giác trên cây.

Thiếu nữ thấy một màn như vậy thì không nhịn được mà nhíu mi. Nàng cho rằng bọn họ tiến vào đây là để kết thành khế ước với yêu thú chứ không phải là để ở đây ngược đã những yêu thú để làm thú vui.

“Ngươi vì sao lại muốn tra tấn nó? Ngươi nếu không thích nó như vậy thì thả nó ra đi.” Thiếu nữ nói với Mã Hữu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 382: Song hỉ

“Sư muội thật là tâm địa Bồ Tát, vật nhỏ này ngươi cảm thấy đáng yêu, trên thực tế thì lại có rất nhiều ý xấu đấy.” Mã Hữu chậm rì rì nói, “Huống hồ nó cũng chỉ là một con súc sinh chưa khai trí, sư muột hà tất phải để ý như vậy, nếu sư muội thật sự yêu thích tiểu súc sinh này thì ta miễn cưỡng sẽ đưa nó cho muội, chỉ cần sư muội có thể đổi cho ta một pháp khí nào đó.”

Đổi một cái pháp khí lấy một con yêu thú chưa khai trí?

Thiếu nữ căn bản sẽ không đáp ứng, nàng chỉ có thể tức giận quay mặt nhìn hướng khác.

Mà lúc này, Giải Trầm vẫn luôn trầm mặc đã mở miệng, “Ngươi muốn pháp khí gì?”

“Nha, sư đệ này muốn cùng ta trao đổi sao? Ngươi có pháp khí gì?” Mã Hữu nổi lên tia hứng thú, lập tức tiến gần lại hai bước.

Giải Trầm nhìn Mã Hữu, báo vài cái tên pháp khí ra.

Ở tu chân giới, pháp khí được chia làm ba cấp bậc là thiên trung hạ, trong đó có thiên pháp khí là thưa thớt nhất và cực kỳ quý giá, phần lớn tu sĩ có được vài món pháp khí tầm trung đã là không tồi rồi. Những cái tên pháp khí Giải Trầm vừa báo đều thuộc trung giai.

Thiếu nữ nghe được thì không khỏi kinh ngạc nhìn Giải Trầm, “Giải Trầm!”

“Ngươi có đổi không?” Giải Trầm không nhìn qua thiếu nữ, chỉ nhìn Mã Hữu nói.

Mã Hữu sờ sờ cằm, “Những thứ đó quá bình thường, trên người của ngươi hẳn là có pháp khí thiên giai đi?”

“Có, nhưng con sóc trong tay ngươi không đáng giá đó.” Giải Trầm bình tĩnh cất lời.

Mã Hữu nghe vậy thì không còn hứng thú, một lần nữa ngồi lại trên giường, “Ta chỉ đổi với pháp khí thiên giai, còn những cái khác thì không hiếm lạ gì.”

“Cái người này!” Thiếu nữ nhịn không được lên tiếng, “Trung pháp khí để đổi lấy một con yêu thú chưa khai trí còn chưa đủ à? Huống chi ngươi còn chẳng thích nó, còn chỉ biết chà đạp nó.”

Mã Hữu không đáp lời nàng, cười hì hì rồi lại nằm xuống giường.

Mà Thân GIác thì vẫn bị treo ngược, gió thổi đến đung đưa lay động, cậu bị Mã Hữu hạ cấm ngôn, bằng không thì đã nói cho gã biết tung tích của Cửu Vĩ Hồ để Giải Trầm cùng Mã Hữu này đánh một trận rồi.

Khốn Tiên Thằng chỉ nghe mệnh lệnh của chủ nhân, dùng đao kiếm cũng vô dụng. Một khi đã bị trói lại thì rất khó để thoát ra, Thân Giác lúc này chỉ đành phải bị treo ở trên cây.

Một lần bị trói này chính là bị trói đến hơn nửa đêm, sắc trời tờ mờ sáng thì Mã Hữu mới rời giường, làm phép lau sạch cơ thể xong thì mới đem Thân Giác lấy xuống, nhét vào trước ngực gã.

Làm xong hết thảy thì gã xoay người nhìn về phía Giải Trầm cùng thiếu nữ, cười hì hì nói: “Sư đệ, sư muội, ta hiện tại muốn đi đến huyệt động của Cửu Vũ Hồ, xin cáo biệt trước.”

Gã nói xong thì làm một cái phép, lắc mình biến mất trước mặt hai người.

Thiếu nữ một lần nữa nghe Mã Hữu nhắc đến Cửu Vĩ Hồ, nhịn không được mà hỏi Giải Trầm, “Giải Trầm, thật sự tồn tại Cửu Vĩ Hồ sao?”

“Không biết.” Giải Trầm đứng lên, lãnh đạm cất lời, “Đi thôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Từ từ đã, muội còn chưa có rửa mặt.” Thiếu nữ cẩn thận rửa mặt, một lần nữa vấn lại tóc, còn thay luôn một bộ quần áo mới rồi mới đuổi theo Giải Trầm, còn giường đã bị Mã Hữu ngủ qua thì nàng không đem theo mà vứt đi.

…….

Mà ở chỗ Thân Giác, sau khi Mã Hữu rời đi khỏi nơi hai người Giải Trầm, hắn ta liền lấy Thân Giác ra ném lên trên mặt đất, Khổn Tiên Thằng liền một đầu cột vào cổ Thân Giác, một đầu cột trên cổ tay hắn ta.

“Được rồi, tiểu lão thử, mang ta đến chỗ Cửu Vĩ Hồ đi.”

Thân Giác không phản kháng, thành thật mang Mã Hữu đến nơi Cửu Vĩ Hồ, cho đến khi sắp đến sơn động rồi thì Mã Hữu lại ngừng lại.

“Từ từ đã, trước tiên không vội, ăn một chút đã.”

Mã Hữu lại nhét Thân Giác trở lại vào ngực rồi nhanh chóng đi săn. Gã bắt được một con ếch đồng, cũng nướng lên giống ngày hôm qua. Thân Giác nằm trong ngực áo gã, ngửi được mùi hương bên ngoài liền cảm thấy đói bụng. Cậu từ đêm qua đến giờ vẫn chưa được ăn.

Cũng rất kỳ quái, quần áo Mã Hữu rách bươm, nhưng trên người lại không có một chút mùi hôi nào, thậm chí còn có một cổ mùi hương thảo dược trên người.

Sau khi Mã Hữu đã ăn no thì liền đem Thân GIác tiếp tục lên đường, lúc này đi thì đụng phải những người khác.

Đối phương không chỉ một mà có tận năm sáu người đi cùng nhau. Mã Hữu nhìn thấy bọn họ thì dừng lại, “Các vị đạo hữu, cho đi qua.”

Nhưng gã còn chưa kịp cử động thì đám người kia đã động thủ.

Mã Hữu gặp được đám tu sĩ muốn cướp đoạt pháp khí người khác, kỳ thật đám tu sĩ này đã theo dõi Mã Hữu được một đoạn thời gian, bọn họ thấy Mã Hữu không có tu vi cao nhưng trên người tất cả đều là pháp khí tốt cho nên liền nổi dậy lòng tham. Bọn họ lặng lẽ đi theo sau, hôm qua còn nghe lén được Thân Giác cùng Mã Hữu nói về Cửu Vĩ Hồ thì lại càng không muốn buông tha cho Mã Hữu.

Nguyên nhân đêm qua bọn họ không động thủ với Mã Hữu là vì gã ở cùng với Giải Trầm, những người này đều có nghe đến Giải Trầm của Thiên Thủy Tông, chưa đề cập đến Giải Trầm lợi hại bao nhiêu thì bọn họ cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc đến Thiên Thủy Tông.

Mã Hữu nhìn thấy bọn họ ra tay thì lập tức nhét Thân Giác vào trong ngực rồi xoay người bỏ chạy. Mấy tu sĩ kia đương nhiên không muốn buông tha cho Mã Hữu nên một đường đuổi theo không bỏ. Cuối cùng thì đuổi đến một hồ nước sâu, Mã Hữu nhìn nước sâu không nhìn thấy đáy rồi lại nhìn qua các tu sĩ đuổi theo mình, không nói hai lời liền nhảy xuống.

Mã Hữu đem theo Thân Giác lặn xuống chỗ sâu trong hồ, gã có thể nín thở nhưng Thân Giác đang trong hình thái của sóc lại không thể nín thở lâu như vậy. Cậu nghĩ muốn tránh thoát khỏi Mã Hữu, nhưng lại bị đối phương gắt gao nắm chặt trong tay mà lặn xuống nơi càng sâu hơn.

Cuối cùng thì Thân Giác cũng không còn biện pháp nào, đành phải biến thành hình người. Mã Hữu thấy vậy thì ngây ngẩn cả người, hắn ta nhìn chằm chằm Thân Giác một hồi thì bắt lấy cổ tay Thân Giác rồi bơi xuống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 482: Đâu chỉ ngày mai, ngày kia cũng không được

Mấy tu sĩ kia thì không dám xuống nước bời vì bọn họ không biết trong nước sẽ có yêu thú gì, bình thường thì hồ nước sẽ không sâu như thế này, khẳng định ở dưới chắc chắn sẽ có gì đó, cho nên bọn họ quyết định ở trên bờ chờ Mã Hữu ngoi lên.

Mà Mã Hữu sau khi bắt được cổ tay của Thân Giác thì luôn hướng vào chỗ sâu mà bơi, thẳng đến khi bọn họ bơi đến một cái động phủ, gã dùng pháp thuật gì đó lên cửa động phủ rồi nhanh chóng đi vào.

Bên trong động phủ không có nước, Mã Hữu đi bào thì lấy một kiện áo choàng bên trong nhẫn trữ vậy ném cho Thân Giác, “Mặc vào!”

Gã nói chuyện đó giờ đều là hi hi ha ha, đây là lần đầu tiên nghiêm túc như vậy.

Thân Giác không cự tuyệt mà đem áo choàng mặc vào, cái áo choàng này cùng kiện trên người Mã Hữu là cùng một kiểu dáng, áo trắng viền lam có tay áo rộng, bởi vì không có quần cũng không có giày, Thân Giác chỉ có thể đi chân trần trên mặt đất, tóc dài ướt dầm dề ở sau lưng.

Gương mặt này của cậu cùng với Phù Cửu Âm cực kỳ tương tự nhưng không hoàn toàn đồng nhất, ví dụ như Phù Cửu Âm có một đôi mắt hồ ly điển hình, khóe mắt hẹp dài khiến cả người mang theo mị ý, còn đôi mắt Thân Giác thì lại tròn xoe, hắc bạch phân minh, lúng liếng nhìn mang theo vài phần ngốc manh.

Thân Giác nắm tóc vắt một chút, cho đến khi đã không còn vắt được nước thì mới thả lại tóc ra sau.

Yêu thú rất mẫn cảm với hơi thở của yêu thú khác, Thân Giác từ khi tiếp cận đến động phủ này thì liền ngửi được hương vị của yêu thú khác, nhưng cậu lại không biết đó là cái gì.

Mã Hữu thấy Thân Giác đã mặc xong quần áo thì mới đem ánh mắt đặt trên người Thân Giác, gã hạ mi một lát thì lại một lần nữa trở về bộ dáng hi hi ha ha thường ngày, “Ai, đúng là nhặt được bảo vật, ngươi đã có thể biến thành hình người rồi nhưng ta thấy tu vi ngươi không cao lắm, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi?”

Vừa nói gã vừa giải cấm ngôn cho Thân Giác.

Thân Giác không trả lời câu hỏi này, chỉ nhìn xuống đường thông sâu vào bên trong động phủ, “Ngươi muốn đi vào nơi này sao? Ngươi muốn thì cứ vào, nhưng ta sẽ không đi theo.”

“Bên trong có gì sao?” Mã Hữu hỏi.

“Không biết, nhưng so với ta lợi hại hơn nhiều, cho nên ta không đi vào đâu,” Thân Giác nói xong thì dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất. Mã Hữu vò đầu bứt tai, hướng vào trong đi được vài bước rồi lại đi ra, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ, “Trước có sói sau có hổ, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ?”

Thân Giác ngẩng đầu nhìn gã, “Vậy giờ ngươi lên bờ đánh nhau cùng những người đó đi, trên người ngươi có nhiều thứ tốt như vậy, còn có ta giúp ngươi, ngươi còn sợ đánh không lại?”

Mã Hữu ngô một tiếng, tựa hồ nghiêm túc cân nhắc vẫn đề này, qua một lúc lâu sau gã mới nói: “Ta làm sao biết được ngươi có phản bội ta vào lúc đó hay không? Nếu không thì ngươi cùng ta lập một cái khế ước, sau đó chúng ta trở lại trên đó đánh nhau.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.