Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 187: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (23)



Ban đầu, Giải Trầm không có chút hảo cảm nào đối với Ngọc Khuynh gì đó cho lắm, thậm chí còn vì sự ngang ngược của đối phương mà sinh ra vài phần chán ghét. Nhưng sau một thời gian ở chung, y lại phát hiện đối phương tựa hồ không có không nói lý như ngày đầu tiên gặp.

Thân Giác chỉ cần tu luyện liền hoàn toàn quên hết mọi thứ xung quanh, nếu có chỗ nào không hiểu liền sẽ nghiên cứu kỹ càng cả trăm lần, sau đó cậu sẽ có thể làm rõ được chỗ đó một cách minh bạch.

Điểm này vô hình chung có chút giống với Giải Trầm, tuy Giải Trầm tu luyện rất nhanh, được xưng là một thiếu niên kỳ tài nhưng bản thân y cũng chăm chỉ tu luyện không kém gì. Đây vẫn là lần đầu tiên y nhìn thấy có người còn khắc khổ hơn cả y.

……

Sau khi kết thúc một vòng Đại Chu Thiên, Thanh Long chậm rãi bơi lên từ dưới đáy nước, trong chốt lát đã bơi đến bờ sông. Chỉ nhìn thấy một làn khói nhẹ lướt qua, Thanh Long liền biến thành bộ dạng nửa người nửa rồng.

Thân Giác ngồi lên tảng đá, ngâm chiếc đuôi của bản thân trong nước.

Từ sau khi hóa thành rồng, cậu phá lệ đặc biệt thích nước, so với bộ dáng hoàn toàn là con người, cậu lại càng thích hình thái nửa người nửa rồng hơn.

Nhưng nếu so với hình rồng thì vẫn là rồng tốt hơn, chỉ là trạng thái hình rồng lại rất bất tiện trong việc ăn uống, vì rồng không có tay.

Chiếc đuôi vốn đang đung đưa trong làn nước lại đột nhiên vỗ mạnh lên mặt nước. Người thiếu niên ngồi trên bờ tuy rằng vẫn đang nhắm mắt nhưng rất nhanh đã thiết lập một cái kết giới chắn lại những bọt nước bắn lại gần.

Giải Trầm vừa mở mắt liền đối diện với cặp mắt cố ý chơi xấu.

Thấy đối phương không chỉ không biết sai lại còn nhìn ngược lại y, trong mắt y hiện lên một tia bất đắc dĩ rồi thu lại kết giới, “Ngươi tu luyện xong rồi sao?”

“Vẫn chưa, thuật pháp phá dịch thủy lúc trước ngươi nói ta vẫn chưa hiểu rõ cho lắm. Mỗi lần thi pháp, trong cơ thể ta luôn có một chút cảm giác bị cản trở, hơn nữa không phải lúc nào cũng có thể tìm được nguồn nước, mà cho dù tìm được thì nước cũng thoát ra trong nháy mắt.” Thân Giác nói.

Giải Trầm suy nghĩ một lát, nói: “Ngươi làm thử một lần cho ta xem đi.”

Thân Giác dựa theo hướng dẫn của Giải Trầm làm lại thêm một lần, chỉ thấy đất bằng cách đó không xa bị phá vỡ, nước cũng theo đó mà phun trào, những tất cả chỉ duy trì được trong chớp mắt, nước nhanh chóng rơi xuống lại chỗ cũ.

Giải Trầm nghiêm túc xem xong, lại hỏi Thân Giác vận chuyển linh lực trong cơ thể như thế nào, phát hiện không có vấn đề gì thì không khỏi nhíu mày lại. Y suy nghĩ một hồi mới nói: “Nếu ngươi không ngại thì ta có thể xem cách vận chuyển linh lực của ngươi như thế nào được không?”

Chú ngữ không có vấn đề, vậy thì chì có thể là lúc vận chuyển linh lực có vấn đề.

Thời điểm Giải Trầm học thuật pháp mới cũng sẽ có lúc làm sai. Lúc đó sư tôn sẽ giúp y vận chuyển linh lực một lần, Phù Cửu Âm cũng từng làm như vậy với y.

Việc này nói khó thì không khó, chỉ là yêu cầu hai bên phải tín nhiệm nhau.

Vì khi Giải Trầm muốn xem quá trình vận chuyển linh lực trong cơ thể Thân Giác thì nhất định phải chạm tay mình vào người Thân Giác, chỗ nào cũng được, chỉ cần đem linh lực của bản thân thông qua đầu ngón tay tiến vào trong cơ thể của đối phương, rồi lại đi theo dòng vận chuyển linh lực của cậu một lần, như vậy liền có thể biết được nơi nào đã xảy ra vấn đề.

Thân Giác không nói chuyện, chỉ vươn tay ra với Giải Trầm.

Ánh nắng xuyên qua lá cây, dừng phía trên cánh tay cân xứng trắng nõn của cậu, chiếu ra một cái rồi lại một cái quầng sáng nho nhỏ. Thanh lân ở hai bên sườn cánh tay có màu từ đậm đến nhạt, phảng phất như có người đem cây trúc no đủ trong ngày xuân nghiền lấy nước, rồi lại dùng bút lông thấm lấy để vẽ lên trên đó.

Giải Trầm đứng dậy đi qua, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào nơi cổ tay của Thân Giác.

“Bắt đầu đi.” Y nói.

Thân Giác khé nâng hàng mi dài lên, đồng tử của cậu trong nắng trở nên có chút trong suốt. Cậu vừa định vận chuyển linh lực thì đột ngột lui về sau một bước, biến trở về nguyên hình rồi lặn vào trong nước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 11: Chương 11

Cùng lúc đó, nơi cậu vừa ngồi vẫn còn để lại dấu vết cháy xém.

Giải Trầm khựng lại, quay đầu nhìn về phương hướng nào đó, đợi đến khi thấy rõ được Phù Cửu Âm, còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy đối phương lại dùng pháp thuật đánh về phía Thân Giác trong nước.

Phù Cửu Âm cũng không sử dụng sát chiêu, rốt cuộc thì hắn cũng có chút bận tâm về Giải Trầm, nhưng hắn cũng không ngại cho Thân Giác một chút giáo huấn. Ở trong lòng hắn, con rồng thúi miệng còn hôi sữa này thực sự không hiểu lễ nghĩa chút nào.

Từ khi Phù Cửu Âm được sinh ra đến nay cũng chưa từng gặp phải tên nào dám hỗn hào với hắn, huống chi hắn còn phát hiện ra tuổi của con rồng thúi này còn không lớn, chỉ sợ còn chưa đến một ngàn tuổi.

Thân Giác vội vàng tránh đi, nhanh chóng bấm quyết, phía trên dòng nước nơi thác nước hình thành một cây kiếm lớn, hướng thẳng đến chỗ Phù Cửu Âm mà đánh tới. Cùng lúc đó, cậu còn dùng đuôi chụp xuống mặt nước, đá vụn nơi đáy nước liền sôi nổi phá vỡ mặt nước, hòa vào từng làn rồi bổ về phía Phù Cửu Âm.

Phù Cửu Âm thấy vậy thì híp mắt lại, môi đỏ câu lên.

Còn dám đánh trả, có chút ý tứ.

Hắn nhảy lên, đánh rớt pháp thuật của Thân Giác, lắc mình một cái liền xuất hiện trước mặt Thân Giác.

“Cửu Âm, đừng!” Giải Trầm lập tức muốn đi qua ngăn cản, nhưng một hồ ly một rồng kia đã bắt đầu đánh nhau ở trong nước rồi.

Phù Cửu Âm bắt được đuôi rồng của Thân Giác, sống sờ sờ nhổ xuống một lớp lân rồng lớn. Thân Giác ăn đau, thân rồng lập tức quấn lấy eo Phù Cửu Âm ngày càng chặt, trên bầu trời mây đen xuất hiện kéo đến, bất quá cũng chỉ trong một chớp mắt, một trận mưa to liền đổ xuống nơi này.

Mưa lớn tầm tã đánh lên người Phù Cửu Âm. Những hạt mưa đó cũng không phải nước mưa bình thường, đánh lên người thật sự rất đau. Tuy vậy, sắc mặt Phù Cửu Âm cũng không thay đổi, một bàn tay chế trụ lại miệng rồng của Thân Giác đang nhăm nhe cắn xuống.

“Con rồng thối này, có tin là hôm nay ta rút hết răng rồng trong miệng ngươi không?”

Lúc Phù Cửu Âm đang nói chuyện cũng không quên cho Giải Trầm bên kia một cái thuật định thân. Hôm nay hắn nhất định phải hảo hảo giáo huấn lại tiểu gia hỏa không biết trời cao đất dày này mới được.

Dứt lời, hắn nhìn thấy đối phương không chỉ không biết sai, ngược lại trong mắt rồng lại càng thêm tức giận, thân rồng cuốn lấy lại càng chặt. Có khí thế như rất muốn đem hắn quấn lấy rồi xiết hắn đến khi nghẹt thở mà chết.

Được, có cốt khí.

Đã lâu rồi hắn chưa thấy qua yêu thú nào có cốt khí như vậy.

Phù Cửu Âm cười trầm thấp, một tay hung hăng chặn lại miệng rồng, một tay khác lột xuống một mảng lớn lân rồng.

Thanh lân bị lột xuống xuôi theo dòng nước rơi vào hồ, làn nước tại chỗ một hồ một rồng đánh nhau đã bị máu nhuộm đỏ, tựa như màu của lá phong vào mùa thu, đỏ hết cả tầm mắt.

Giải Trầm không nghĩ rằng Phù Cửu Âm không nói hai lời liền tiến đến đánh người, trong lòng nôn nóng không thôi, đặc biệt là khi nhìn thấy làn nước đã nhuộm đỏ hết lên. Thân Giác chính là yêu thú của Giang sư đệ, dù sao thì cũng là trân thú thượng cổ, trên dưới tông môn đều rất coi trọng việc này. Nếu cậu chết trong tay của Phù Cửu Âm, chỉ sợ là sẽ nháo thành chuyện lớn.

…..

Chưởng môn Thiên Thủy Tông vốn đang ngồi đả tọa, đột nhiên lại phát hiện bầu trời bên trên Thiên Thủy Tông vọt đến một đám mây đen lớn, lại còn càng tụ càng nhiều thêm, nhiều nhất chính là phía sau núi tại Tam Chỉ Phong.

Đây là đang hướng đến nơi có dị biến!

Chưởng môn ngẩng đầu nhìn Thiên tướng, bấm quyết tính tính thì đột nhiên nghe được riếng rồng ngâm. Âm thanh này kinh động đến toàn bộ người trong Thiên Thủy Tông, tiếng rồng ngâm như bi thương lại như giận dữ, mang theo thanh thế của lôi đình vạn quân. Lúc âm thanh vang đến, lu nước chứa sen bên ngoài chủ điện trực tiếp nổ tung, không chỉ là chiếc lu này, chỉ cần nơi nào có nước thì dường như không có một đồ vật nào không thoát khỏi tai ương.

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: Phiên ngoại 1 không lừa cậu

Sắc mặt ông đột biến, lập tức thi pháp đi đến Tam Chỉ Phong.

Không chỉ có Chưởng môn của Thiên Thủy Tông phát hiện, không ít vị trưởng lão cũng phát hiện ra dị động này. Chờ đến khi Chưởng môn đến thác nước phía sau núi, trưởng lão ở Tam Chỉ Phong đã đến, những trưởng lão những phong khác cũng đã lục tục kéo đến.

“Giải Trầm!” Trưởng lão Nhất Chỉ Phong nhìn thấy thuật định thân trên người Giải Trầm thì lập tức giơ tay hóa giải. Sắc mặt mọi người đều hiện ra vẻ nôn nóng, “Con còn không mau bảo Phù Cửu Âm dừng tay.”

Lúc này, nước trong hồ đều đã bị máu nhiễm đỏ.

Phù Cửu Âm đã sớm biến về nguyên hình, hung hăng cắn lấy gáy Thanh Long. So với lúc đầu thì giờ đây, trên người hắn đã xuất hiện nhiều thêm vài vết thương, đặc biệt là đuôi hắn, đều đã trọc hết lông.

Ban đầu Phù Cửu Âm chỉ muốn giáo huấn con Thanh Long không hiểu chuyện này một chút mà thôi, nhưng hắn không nghĩ đến đối phương vậy mà lại không chịu thua, thiếu chút nữa là cắn đứt luôn đuôi của hắn. Điều này đã chọc cho Phù Cửu Âm thật sự nổi giận, hiện tại hắn gắt gao cắn chặt lấy gáy của Thanh Long, tư thế như muốn trực tiếp cắn chết đối phương.

Còn phía Thanh Long vốn dĩ một thân xinh đẹp lúc này lại bị tước hơn phân nửa lân rồng, chẳng những vậy còn chảy máu không ngừng, bị cắn sau gáy, hơi thở yếu ớt, một bộ dáng uể oải thảm hại, thật sự rất đáng thương.

Một màn này dừng trong mắt mọi người chính là lão yêu quái Phù Cửu Âm đang ỷ tu vi cao hơn liền khi dễ vị nhân gia tiểu long. Dù sao thì tiểu long đang ở chỗ của chính mình, còn Phù Cửu Âm thì lại rời Nhất Chỉ Phong đi đến Tam Chỉ Phong, lại còn lột lân rồng của đối phương xuống, tạo thành một hồ máu. Hiện tại hắn còn không chịu thả tiểu long ra.

Này còn chẳng phải là chạy đến nhà nhân gia rồi lại đánh hài tử của nhân gia thì là gì? Còn ở đó làm bộ mặt người lớn nữa chứ.

Trưởng lão Tam Chỉ Phong là người lớn trong nhà, tức giận đến nỗi muốn ngất đi rồi. Giang Vân Tích là đệ tử của Tam Chỉ Phong, thiếu niên thành công ký kết khế ước với trân thú thượng cổ đã khiến cho địa vị của Tam Chỉ Phong nhảy vọt lên đầu, thời gian gần đây càng ngày càng nhiều đệ tử ưu tú chọn Tam Chỉ Phong để bái nhập.

Hiện tại ông nhìn thấy rồng bảo bối nhà mình bị hồ ly của Nhất Chỉ Phong đánh thành như vậy, đạo lý nào lại không sinh khí.

Giải Trầm được cởi trói thuật định thân, cũng biết lúc này Phù Cửu Âm đã gây họa lớn, y không thể không thi pháp vọt vào trong hồ, lại gần ngăn cản, “Cửu Âm, dừng lại, cậu ấy sẽ bị huynh đánh chết mất.”

Đôi mắt hồ ly của Phù Cửu Âm híp lại, trong nháy mắt tiếp theo, Giải Trầm bị ném ngược vào bờ.

“Muốn ta thả cậu ta ra thì cũng không phải là không được, trừ phi cậu ta phải nhận thua.”

Thanh âm của Phù Cửu Âm vừa dừng thì Thanh Long dưới thân lại bắt đầu giãy dụa. Bởi vì cử động, lần này máu chảy xuống lại càng nhiều.

Trưởng lão Tam Chỉ Phong thấy một màn này liền muốn tim đập nhanh mà chết tại chỗ luôn cho rồi, cố tình hôm nay Giang Vân Tích lại xuống núi mua đồ, nếu không thì đã có thể để Giang Vân Tích khuyên nhủ Thân Giác.

Hồ ly không chịu dừng, Thanh Long không chịu nhận thua. Nếu lại tiếp tục đánh nhau thì chỉ có Tam Chỉ Phong thiệt thòi.

Ông không đánh lại Phù Cửu Âm cho nên chỉ có thể nhanh chóng đi đến trước mặt chưởng môn, râu dựng hết cả lên, nhanh chóng cáo trạng, “Chưởng môn, ngài nhìn đi, Nhất Chỉ Phong Phù Cửu Âm này đã tác oai tác oái hết năm năm rồi, khinh hổ đánh điểu. Tam Chỉ Phong chúng ta vất vả lắm mới có được một con Thanh Long, việc này cũng làm rạng rỡ mặt mũi của Thiên Thủy Tông, sao lại có thể để nó bị đánh như vậy được? Tam Chỉ Phong chúng ta đúng thật là không lợi hại bằng Nhất Chỉ Phong, nhưng vẫn có thể nói một chút đạo lý đúng không?”

Sắc mặt của Chưởng môn cũng có chút khó coi, nhưng sức của một mình ông cũng không thể đánh lại Phù Cửu Âm. Vậy nên ông nhìn đến những trưởng lão khác, thở dài nói: “Mong rằng chư vị có thể giúp ta một tay.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

…..

Cuối cùng thì vẫn là mọi người cùng Giải Trầm dùng đủ cách để khuyên giải thì Phù Cửu Âm mới buông Thanh Long dưới thân ra. Trưởng lão Tam Chỉ Phong lập tức vọt vào trong hồ nước, dùng pháp thuật chữa thương cho Thanh Long.

Mà sắc mặt của trưởng lão Nhất Chỉ Phong bên cạnh lại tràn ngập ngượng ngùng, chỉ có thể nói nhỏ với Giải Trầm: “Ngươi mang Phù Cửu Âm về trước đi, việc này cứ để ta xử lý.”

Giải Trầm còn chưa kịp nói gì thì Phù Cửu Âm bên cạnh đã mở miệng, “Làm sao? Ta còn chưa giết chết cậu ta, các ngươi còn muốn trị tội? Vậy thì không bằng để ta giết chết cậu ta trước đi rồi các ngươi lại thử đến giết ta?”

“Cửu Âm!” Ngữ khí của Giải Trầm lúc này rất giận dữ, “Huynh đừng nói nữa, việc này vốn dĩ là huynh sai.”

Vừa dứt lời thì sắc mặt của Phù Cửu Âm lập tức khó coi, hắn không khỏi cười lạnh một tiếng. Nháy mắt tiếp theo hắn liền xoay người rời đi, từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn đến Giải Trầm một chút.

Giải Trầm nhìn đến phương hướng Phù Cửu Âm rời đi, nhấp môi không nói gì. Kế tiếp y liền đi đến trước mặt chưởng môn, xốc quần áo lên quỳ xuống.

“Chưởng môn, chuyện này xảy ra đều là do đệ tử quản giáo không nghiêm, vì Cửu Âm là yêu thú, tính tình trời sinh đã hiếu chiến nên không thể trách hắn được, hết thảy trách nhiệm đệ tử đều sẽ tự mình gánh vác.”

“Hay cho một câu quản giáo không nghiêm.” Trưởng lão Tam Chỉ Phong một bên chữa thương cho Thân Giác, một bên tức hộc máu mà nói, “Ngươi muốn gánh vác, nhưng ngươi có thể gánh vác cái gì? Mấy năm nay việc Phù Cửu Âm ở Thiên Thủy Tông khi dễ những yêu thú khác còn ít sao? Ta thấy lần này cần phải xử lý thật nghiêm khắc, tai họa Phù Cửu Âm gây ra thì phải để cho hắn tự mình gánh vác.”

Giải Trầm càng cúi đầu thấp hơn, “Ngàn sai vạn sai đều là do ta, trong việc này ta cũng không thể chối bỏ tội trạng của mình được, mong Chưởng môn trách phạt.”

Chân mày Chưởng môn nhíu chặt, hồi lâu sau mới nặng nề thở dài. Việc này thật sự rất khó có thể xử lý được, nếu làm nhẹ vụ việc này thì sẽ làm tổn thương lòng bên Tam Chỉ Phong cùng với Thân Giác, nhưng nếu nghiêm khắc xử lý thì nhỡ đâu Phù Cửu Âm tức giận mà bỏ đi thì sao?

Mấy năm nay ai cũng nhìn chằm chằm vào Phù Cửu Âm. Những tông môn bên cạnh cũng không ít, hoặc ví dụ là gã Tiết Vấn Xuân kia.

Ông thở dài, “Như thế này đi, từ ngày hôm nay, Giải Trầm bị cấm túc ba tháng, trong vòng nửa năm, Phù Cửu Âm không được phép bước vào Tam Chỉ Phong dù chỉ là nửa bước.”

“Chưởng môn!” Trưởng lão Tam Chỉ Phong không nhịn được mà cất lời.

“Còn nữa, chỗ ta có không ít pháp bảo pháp khí cùng với linh đan hiệu dược, một lát nữa ta sẽ kêu người đưa đến đây cho Ngọc Khuynh. Thời gian này ta sẽ tự mình chữa thương cho Ngọc Khuynh.” Chưởng môn nhìn về Trưởng lão Tam Chỉ Phong, “Đồ Thừa, như vậy có được không?”

Trưởng lão Tam Chỉ Phong nghe được những lời này, biết là nói thêm cái gì đi nữa thì cũng không tốt, chỉ đành đáp: “Hết thảy đều nghe theo chưởng môn.”

Cái đuôi trong nước của Thân Giác chợt động, cậu thong thả mở miệng, “Ta không cần ngươi chữa thương cho ta.”

Đôi mắt Trưởng lão Tam Chỉ Phong trợn tròn, hận không thể che lại miệng của Thân Giác, “Đứa nhỏ này, ngươi đang nói cái gì vậy hả?”

Toàn bộ tông môn, tu vi của Chưởng môn chính là cao thâm nhắt, được ông ta chữa thương đương nhiên là tốt nhất.

Thanh âm Thân Giác tuy rằng yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, “Ta không cần ngươi tới chữa thương, ta muốn Giải Trầm.”

Giải Trầm nghe được những lời này thì không khỏi ghé mắt nhìn vào trong hồ.

Thanh Long trong hồ lúc này chỉ có thể dùng hai chữ chật vật để hình dung, một thân lân rồng đều đã bị tước đi hơn một nửa, máu khó khăn lắm mới ngừng chảy, nơi miệng vết thương nhìn cực kỳ dữ tợn, huyết nhục mơ hồ. Chỉ duy nhất cặp mắt kia, một chút biến hóa cũng không có, yên lặng nhìn về phía y.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.