Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp

Chương 189: Xử lý Cửu Vĩ Hồ (25)



Thân Giác chậm rãi bơi đến bờ hồ, vừa bơi đến, cổ đã bị một bàn tay chế trụ.

Ngón tay Phù Cửu Âm ma sát một chút nơi miệng vết thương vẫn chưa lành của Thân Giác, thấy đối phương giãy dụa liền dùng thêm lực kìm lại càng chặt.

“Đừng nhúc nhích.” Âm thanh hắn ẩn ẩn có chút uy hiếp.

Thân Giác chỉ có thể thuận theo mà nằm im, lấy tu vị hiện tại của cậu thì làm gì cũng không thể đánh bại được Phù Cửu Âm, cũng không biết Phù Cửu Âm đã sống được bao nhiêu năm, nhưng trận đánh lần trước cũng không làm Thân Giác thất vọng mà thậm chí còn làm cậu thấy có chút hưng phấn, vì cậu cuối cùng cũng đã có thể làm Phù Cửu Âm bị thương được rồi.

Trong quá khứ, căn bản chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra.

Phù Cửu Âm sờ miệng vết thương trên cổ xong, lại tóm lấy đuôi rồng lại gần, rũ mắt nhìn một chút, cuối cùng lại nhìn về phía đầu của Thân Giác.

Cặp mắt hồ ly cong cong, tựa như thuận miệng mà nói: “Tiểu xú long, sừng rồng của ngươi đâu?”

Thân Giác ăn một lượng lớn Tiềm Long châu, tuy rằng thân thể hóa rồng nhưng vẫn không thể mọc ra sừng rồng được. Những tu sĩ khác nhìn vào Thân Giác đều tin rằng Thân Giác chính là trân thú thượng cổ, căn bản không có ai chú ý đến vấn đề sừng rồng của Thân Giác.

“Từ lúc sinh ra đã không có.” Thân Giác nói.

“Vậy sao? Thật đáng thương.” Không biết là Phù Cửu Âm có tin hay không, chỉ cười tủm tỉm nói thêm vài lời, “Cha mẹ ngươi là ai? Nói cho thúc thúc nghe một chút đi, không chừng thúc thúc đã từng gặp qua rồi.”

Bất quá cũng chỉ vừa nói qua vài câu, Phù Cửu Âm liền bắt đầu tự xưng là thúc thúc, nhưng nửa câu nói sau cùng của hắn làm Thân Giác chợt khựng lại.

“Ta chưa từng gặp qua.”

Phù Cửu Âm nghe vậy thì cười một tiếng, giơ tay vỗ vỗ đầu rồng, “Không sao cả, về sau thúc thúc đem ngươi đi tìm cha mẹ, trên đời này cũng không có nhiều rồng cho lắm, ta quen biết một vài người, đến lúc đó gọi bọn họ đến nhìn ngươi một chút.”

Thân Giác không khỏi ngẩng đầu, nhưng cậu còn chưa kịp nâng lên đã bị ấn xuống lại, thậm chí còn bị kéo lên trên đùi của đối phương.

Thân rồng cậu lúc này đang ở trong nước, nhưng phần đầu lại bị dịch đến trên đùi Phù Cửu Âm, ngay cả ngẩng đầu cũng không cách nào làm được, bởi vì cậu đang bị ấn xuống gắt gao.

Bàn tay to của Phù Cửu Âm sờ sờ trên đầu Thân Giác, tựa hồ cảm thấy thú vị, hắn nhẹ nhàng cười, bàn tay theo sau đó liền chuyển đến miệng vết thương trên cổ.

“Thấy ngươi đáng thương như vậy, thúc thúc sẽ giúp ngươi trị thương một lần.”

…..

Sau khi Thân Giác được buông ra thì lập tức lặn vào trong nước, còn Phù Cửu Âm trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ. Thân Giác thấy hắn rời đi mới biến lại thành bộ dáng nửa người nửa rồng, giơ tay sờ sờ cổ.

Miệng vết thương ở cổ đã khỏi hẳn.

Phù Cửu Âm giúp cậu trị liệu vết thương trên cổ, nhưng những chỗ khác lại không hề chạm vào.

Cậu nghĩ không ra vấn đề, lúc này lại cảm thấy đói bụng, liền không nghĩ nữa, lại một lần nữa hóa thành hình rồng, chìm vào đáy ao ngủ mất.

Trong mấy tháng, Thân Giác vẫn luôn dưỡng thương trong linh trì. Kỳ thật miệng vết thương đã sớm khỏi hẳn, nhưng trưởng lão Tam Chỉ Phong lại không cho cậu trở về, còn lén truyền âm cho cậu, nói: “Có ngốc hay không đó? Thứ tốt như linh trì, thời gian ngâm càng dài thì tu vi của ngươi cũng tiến bộ càng nhanh, chưa kể còn được Chưởng môn chỉ đạo ngươi tu luyện.”

Thân Giác có chút bực bội mà xoay vòng, chính là cậu cảm thấy đói, hơn nữa, ngốc tại nơi này thì cậu muốn làm chút chuyện khác cũng không được. Chưởng môn Thiên Thủy Tông và những tiểu đồng hầu hạ bên cạnh Chưởng môn cũng vậy, đều đã sớm tích cốc, cho nên lúc Chưởng môn biết được Thân Giác còn cần phải ăn hoa quả thì nhíu mày, trực tiếp để cho Thân Giác tích cốc.

Ông cho rằng ngũ cốc hoa màu sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của của Thân Giác.

Ngày thường, chỉ khi nào Giang Vân Tích đến đây thì mới mang theo thức ăn cho Thân Giác. Lúc thiếu niên đem vào còn rất sợ người bên cạnh Chưởng môn phát hiện, trước tiên nhìn trái nhìn phải, sau lại hạ giọng, đem đồ vật được bao lại bằng khăn tay giấu trong tay áo đưa cho Thân Giác, “Ăn nhanh.”

Thân Giác nhận lấy, phát hiện trong khăn tay bao lấy mấy viên linh quả cùng với một ít quả tùng.

Linh quả đều là được nén lại từ linh lực mà thành, rất khó để gieo trồng, trên thị trường bán với giá rất cao, quả này không giống với trái cây bình thường, sẽ không sinh ra khí bẩn, không làm ảnh hưởng đến việc tích cốc nhưng lại làm gia tăng linh lực.

“Ngươi lấy linh quả từ đâu vậy?” Thân Giác nhìn Giang Vân Tích, theo như cậu biết thì gia cảnh Giang Vân Tích cũng không tốt, chỉ là một cô nhi. Lúc trưởng lão Tam Chỉ Phong ra ngoài làm nhiệm vụ thì ngoài ý muốn nhìn thấy Giang Vân Tích đang trên đường ăn xin, thấy đứa trẻ vậy mà có chút thiên tư, vậy nên liền mang về Thiên Thủy Tông.

Ngày thường thiếu niên mua cho Thân Giác y phục cùng với lương thực bình thường thì được, nhưng linh quả này giá cả lại quá xa xỉ.

“Nhiệm vụ mới đây ta tiếp nhận có khen thưởng rất phong phú, ta thấy dưới chân núi có người bán linh quả nên liền mua một chút đem về. Huynh mau ăn đi, xem thử ăn có ngon không, nếu thích ăn thì lần sau ta lại mua thêm một ít,” Giang Vân Tích nói, còn thúc giục Thân Giác nhanh chóng ăn đi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: C47: Chương 47

Thân Giác nhìn Giang Vân Tích vài lần, sau mới ăn linh quả cùng tùng quả. Giang Vân Tích thấy cậu ăn xong mới hỏi, “Ăn ngon chứ?”

“Không ăn được, lần sau không cần mua nữa.” Thanh âm của Thân Giác lần này lãnh đạm hơn vừa nãy rất nhiều.

Giang Vân Tích nghe được những lời này thì ý cười trong mắt liền rút đi, tựa như sóng thủy triều rút nước, chỉ còn lại một vài hạt cát tản mạn.

“Vậy… Lần sau ta sẽ mua thứ khác, được chứ?” Trong giọng nói của thiếu niên mang theo sự cẩn thận rất rõ ràng, “Ngọc Khuynh, ngươi đừng nóng giận.”

Thân Giác chuyển mắt quét qua tay phải của Giang Vân Tích, dưới ống tay áo dường như có thương tích, thấy không rõ lắm. Chỉ liếc mắt một chút, cậu liền thu hồi ánh mắt lại, một lần nữa trở về trong nước, “Không cần, ta cảm thấy chưởng môn nói đúng, tích cốc đối với việc tu luyện của ta có lợi, ngươi mau trở về đi, không phái ngươi bảo mấy ngày sau liền phải đến Tương Bình sao?”

Năm nay Tiên Ma đấu được tổ chức ở Tương Bình, xuất phát từ Thiên Thủy Tông cũng phải mất một thời gian dài đi đường.

Giang Vân Tích nghe vậy thì chỉ có thể đứng lên, “Vậy ta về trước, Ngọc Khuynh, ngày mai ta lại đến thăm ngươi.”

Thiếu niên nói xong, chờ mong nhìn qua Thân Giác, lại phát hiện đối phương đã nằm trong đáy nước, căn bản không trả lời câu nói của thiếu niên.

…..

Thân Giác sau khi phát hiện Giang Vân Tích quan tâm quá mức liền càng thêm lãnh đạm. Giang Vân Tích không hiểu vì sao Thân Giác lại đột nhiên lạnh nhạt với mình, gấp đến nỗi trong lòng nôn nóng cả lên, nhưng chưa kịp làm gì thì đã đến ngày đoàn người bọn họ phải đi đến Tương Bình trước rồi.

Giang Vân Tích cũng không dẫn đội, thiếu niên biết rõ thực lực của chính mình, cuối cùng vẫn là một vị sư bá dẫn bọn họ đi.

Chuyến đi lần này, Thiên Thủy Tông phái ra một chiếc phi thuyền, bởi vì nhân số không ít, cho nên đều là hai đệ tử ở chung một phòng, còn yêu thú của họ sẽ ở cùng một chỗ với chủ nhân.

Yêu thú của Lưu sư huynh ở chung phòng với Giang Vân Tích là một con Hươu hoa mai, nguyên hình cực kỳ xinh đẹp, Giang Vân Tích lúc nhìn thấy cũng nhịn không được mà chủ động lấy cỏ đút cho nó.

Nhưng con Hươu hoa mai kia lại thập phần nhát gan, cả ngày chỉ tránh phía sau Lưu sư huynh, ngay cả lúc ngủ cũng mạnh mẽ bò lên giường của Lưu sư huynh, muốn ngủ chung.

Giang Vân Tích nhìn thấy được liền nhịn không được mà nhìn về phía Thanh Long trong lu nước. Thân Giác vì đi ra ngoài nên cố tình thu nhỏ lại bản thể để tránh khỏi việc gian phòng bị kẹt dưới bản thể của cậu.

Lần tham gia Tiên Ma đấu này nhất định sẽ đụng phải Tiết Vân Xuân. Tiên Ma đấu có phần thi đấu không cho phép đem yêu thú lên sân, vậy nên Tiết Vấn Xuân chắc chắn sẽ nghĩ cách để đối chiến với Giải Trầm, có khả năng gã sẽ giả vờ sơ ý để giết chết Giải Trầm trên lôi đài.

Nhưng nếu Tiết Vấn Xuân không động thủ, vậy cậu liền phải nghĩ cách khiến cho bọn họ phải đối đầu với nhau. Vô luận như thế nào thì Giải Trầm cũng không được tồn tại. Khoảng thời gian trước, vốn dĩ cậu định lấy cớ việc Giải Trầm bồi cậu tu luyện để xem thử thực lực của đối phương, đáng tiếc là vẫn chưa thử được cái gì thì đã bị Phù Cửu Âm tìm tới cửa.

Qua năm năm, cảm tình của hai người kia đã sâu hơn rất nhiều so với lúc trước, chỉ từ trong hai chữ “Cửu Âm” đã có thể nghe ra rồi.

Giải Trầm lúc trước chỉ gọi Phù Cửu Âm bằng hai chữ “Tiền bối”.

Thân Giác không biết bọn họ đã phát triển đến bước nào, nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy thì kiếp này chỉ sợ rằng không còn cách nào phá giải được nữa.

Cho nên lần Tiên Ma đại hội này, nếu Tiết Vấn Xuân không thể giết chết được Giải Trầm, vậy thì để cậu tới, chỉ cần không để Phù Cửu Âm phát hiện ra cậu động thủ là được.

……

Trên đường đi đến Tương Bình, Thân Giác chỉ nằm trong lu nước tu luyện. Lưu sư huynh cùng phòng cảm thấy rất hứng thú đối với Thân Giác, nhưng khi nhìn thấy Thân Giác một bộ dạng không nóng không lạnh thì nhịn không được mà sờ sờ Hươu hoa mai nhà mình.

Nuôi được rồng thì cũng tốt đó, nhưng độc lập không thân cận như vậy thì vẫn là nuôi một con dính người một chút thì tốt hơn.

Giang Vân Tich cực kỳ hâm mộ mà nhìn đến Hươu hoa mai đang cọ lòng bàn tay của Lưu sư huynh, bạch bạch bạch mà chạy qua phía lu nước, sau khi nhìn thấy ánh mắt lãnh đạm của Thân Giác liếc qua thì khựng lại, làm một đạo thuật tịnh thủy thay nước bên trong lu, “Ngọc Khuynh, huynh cứ tiếp tục tu luyện đi.”

Lưu sư huynh bên cạnh nhịn không được mà cười ra tiếng.

Buổi tối, anh kéo Giang Vân Tích ra ngoài đuôi thuyến nói chuyện phiếm, hàn thuyên được mấy câu thì chủ đề liền chuyển đến trên người Thân Giác.

“Vị trong nhà đệ tính tình thật lãnh đạm mà, đúng là trân thú thượng cổ có khác ha.” Anh sờ sờ cằm, “Bất quá so về tính tình thì vẫn là vị kia kém hơn nhiều.”

Tuy rằng vẫn chưa nói rõ tên, nhưng Giang Vân Tích nghe hiểu đối phương đang đề cập đến ai. Thiếu niên lúc đầu thật sự rất kính ngưỡng Phù Cửu Âm, nhưng từ lúc phát sinh sự kiện kia thì chút kính ngưỡng đó của thiếu niên đối với Phù Cửu Âm đã không còn vực dậy nổi nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1602: Sóng gió nổi lên

Giang Vân Tích nhíu mày, nửa ngày sau mới nói: “Lưu sư huynh, hươu nhà huynh vì sao lại thích huynh đến vậy? Huynh có bí quyết gì sao?”

“Chuyện này cũng không có bí quyết gì cả, là yêu thú thì đều sẽ thích quấn lấy chủ nhân.” Lưu sư huynh thấy Giang Vân Tích mặt ủ mày chau thì bồi thêm một câu, “Đệ muốn Ngọc Khuynh quấn lấy đệ một chút à? Quả thật cũng có biện pháp, có đôi khi đối tốt với yêu thú không thì cũng chưa đủ, đệ cũng phải dùng uy quyền của mình một chút, cho nó biết được ai mới là chủ nhân. Thời gian đầu lúc huynh đem theo Hươu hoa mai đi làm nhiệm vụ, huynh đều cố ý để nó gặp được nguy hiểm rồi lại đến cứu nó, nó lúc đó liền cảm thấy rất biết ơn.”

Giang Vân Tích nghe được những lời này thì giữa mày vẫn nhăn lại như cũ, tu vi của Thân Giác so với thiếu niên còn cao hơn, huống chi thiếu niên cũng luyến tiếc, thôi vậy.

Bọn họ lại hàn thuyên thêm câu có câu không, cho đến khi đến Đại hội đấu Tiên Ma.

“Lần này Tiên Ma đấu có thêm hạng mục đấu yêu thú, huynh có thể đoán được vị trí ba hạng đầu là ai rồi, vị kia khẳng định là đứng nhất, Ngọc Khuynh nhà đệ tuy rằng có huyết thống cao quý nhưng tuổi vẫn còn hơi nhỏ, tuy vậy thì đứng trong năm hạng đầu cũng không thành vấn đề đâu, cũng không biết năm nay Ảm Hồn Môn sẽ phái ai đến tham gia nữa.”

Giang Vân Tích đã sớm nghe nói qua về Ảm Hồn Môn nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy qua. Nhưng thiếu niên cũng nghe được rằng trưởng lão Tiết Vấn Xuân của Ảm Hồn Môn cảm thấy rất hứng thú đối với Phù Cửu Âm, mấy năm trước còn xâm nhập vào tận Thiên Thủy Tông, chỉ là lúc sau lại bị đánh trở ra.

Thiếu niên bỗng cảm thấy không ổn cho lắm, Tiết Vấn Xuân sẽ không theo dõi Ngọc Khuynh của thiếu niên phải không? Nghe nói Tiết Vấn Xuân vẫn chưa kết khế ước cùng bất kỳ yêu thú nào.

Mấy trăm năm qua, một lần cũng chưa từng.

Trong lòng Giang Vân Tích đột nhiên nảy ra một ý tưởng, thiếu niên không định để Thân Giác tham gia Tiên Ma đấu. Nếu Thân Giác tham gia, điều đó sẽ khiến cho càng ngày càng nhiều người chú ý đến Thân Giác, những người đó lợi hại như vậy, vạn nhất hấp dẫn Thân Giác đi theo thì phải làm sao bây giờ?

Giống như Giải Trầm sư huynh vậy.

Nếu có một nơi chỉ có thiếu niên cùng Thân Giác thôi thì hay biết mấy?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, Giang Vân Tích ngay lập tức lắc mạnh đầu, vì sao mình lại có thể có ý tưởng ích kỷ như vậy được?

…..

Nửa tháng sau, phi thuyền đến Tương Bình.

Tiên Ma đấu diễn ra vào bảy ngày sau, lúc này tại Tương Bình tụ tập vô số tu sĩ, vì vậy khách điếm đều rất nhanh không còn phòng trống. Thiên Thủy Tông đã sớm bao trọn khách điếm vào một tháng trước, vì phòng trong khách điếm nhiều hơn phòng trên phi thuyền, cho nên liền đổi thành một người một gian phòng.

Ngày tới Tương Bình, Thân Giác đưa ý kiến muốn ra ngoài đi dạo, nhưng Giang Vân Tích lại không quá nguyện ý, “Ngọc Khuynh, chúng ta vẫn nên ở trong khách điếm thì hơn, bên ngoài có quá nhiều người.”

“Vậy ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi đi, ta có thể tự mình ra ngoài được.” Thân Giác nói xong liền xoay người chuẩn bị đi.

“Đợi đã, ta đi cùng huynh.” Giang Vân Tích vội vàng vọt tới trước cửa, chặn lại đường đi của Thân Giác. Ánh mắt thiếu niên quét một vòng trên khuôn mặt của Thân Giác, chần chừ nói, “Bất quá, Ngọc Khuynh, trước tiên huynh che mặt lại một chút đi.”

Thân Giác nghe vậy thì nhìn qua trái phải xung quanh, đột nhiên nhìn thấy bức vẽ người đánh cá đang treo trên tường, đôi mắt cậu hơi sáng lên, trong nháy mắt tiếp theo, mặt của cậu liền biến thành khuôn mặt của người đánh cá.

Giang Vân Tích chứng kiến hết thảy: “…”

“Như vậy được rồi chứ?” Thân Giác nhìn về phía Giang Vân Tích, chòm râu trắng trắng động đậy một cách sinh động trong lúc cậu nói chuyện.

“Nhưng… Được rồi, đi thôi.” Giang Vân Tích đành nặn ra một nụ cười khó coi.

Trong khách điếm hiện tại đều là đệ tử của Thiên Thủy Tông, cho nên thời điểm xuống lầu khó tránh khỏi gặp phải người quen, những người đó sau khi chào hỏi Giang Vân Tích xong thì không khỏi khựng lại một chút khi nhìn đến Thân Giác đang đứng kế bên Giang Vân Tích.

Còn Giang Vân Tích thì vội vàng chào hỏi xong liền lôi kéo tay áo Thân Giác đi xuống dưới lầu, khi ra khỏi cửa khách điếm thì bọn họ vừa lúc chạm mặt Giải Trầm.

Trong tay Giải Trầm đang cầm một gói giấy dầu, ngửi mùi thì hình như bên trong là thịt gà nướng, lúc y nhìn thấy Giang Vân Tích thì gọi một tiếng sư đệ, ánh mắt theo sau nhìn đến Thân Giác đang đứng bên cạnh, “Vết thương của ngươi đã tốt lên chưa?”

Thân Giác không trả lời câu hỏi này mà chỉ vòng qua người Giải Trầm, trực tiếp đi ra ngoài. Giang Vân Tích thấy vậy thì trong lòng thở ra một hơi nhẹ nhõm, cười xinh lỗi với Giải Trầm rồi đuổi theo, nhưng thiếu niên vừa muốn đi thì bước chân đột nhiên khựng lại.

Lúc nãy Giải Trầm sư huynh sao có thể liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Thân Giác?

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: Võ Hồn thứ hai

Nhưng thiếu niên cũng không kịp suy nghĩ vấn đề này lâu hơn, bởi vì Thân Giác đã đi được một khoảng rất xa rồi.

…..

Thân Giác muốn ra ngoài là vì hội đấu giá lớn nhất ở Tương Bình.

Nơi này đấu giá rất nhiều thứ khác nhau, ngay cả những thứ không có ở bên ngoài thì nơi này đều có hết, thậm chí đến yêu thú bọn họ cũng có thể dùng để đấu giá.

Rất nhiều tu sĩ nhân lúc trước khi Tiên Ma đấu diễn ra để đến hội đấu giá mua một chút đồ vật, nếu may mắn sẽ có thể sử dụng trong lúc thi đấu để giành được thứ hạng tốt hơn.

Thân Giác đã từng đến đây một lần với Phù Cửu Âm, Phù Cửu Âm từng mua một viên linh đan cực phẩm cho Giải Trầm tại chỗ này, sau khi dùng viên linh đan đó thì tu vi sẽ tăng tiến được hai trăm năm tu vi. Cả hội đấu giá chỉ có một viên linh đan cực phẩm duy nhất, trước tiên cậu muốn mua được nó.

Cửa hàng hội đấu giá thoạt nhìn cũng không lớn, xen lẫn trong một đống cửa hàng khó có thể nhìn ra được. Dù vậy thì thời điểm Thân Giác đến nơi, ở trước cửa đã xuất hiện một hàng ngũ rất dài.

Giang Vân Tích theo Thân Giác đứng ở cuối hàng, thiếu niên tò mò nhìn đến bảng hiệu của hội đấu giá, đọc thành tiếng, “Vạn —— Vật —— Hành, đây là nơi nào?”

“Hội đấu giá.” Thân Giác nhẹ giọng nói.

“Huynh muốn mua cái gì?” Giang Vân Tích lập tức sờ thử túi tiền, biểu tình có chút co quắp, “Có khả năng là ta phải trở về khách điếm một chuyến, có lẽ hiện tại không đem đủ tiền rồi.”

Tuy rằng thiếu niên chưa từng đi đến hội đấu giá, nhưng cũng biết đồ vật đấu giá bên trong đều là vật quý.

“Không cần, ta có đem theo tiền.” Thân Giác liếc mắt nhìn Giang Vân Tích, “Ngươi muốn mua cái gì không? Ta mua cho ngươi.”

“A!” Giang Vân Tích nghe vậy thì khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng, thanh âm nhỏ xuống rất nhiều, “Ta không muốn mua gì cả.”

Thân Giác thấy vậy thì âm thầm nhíu mày, quay mặt đi.

Một canh giờ sau mới đến lượt bọn họ, hội đấu giá một lần chỉ cho tiến vào một người, cho dù là bạn đồng hành cũng không thể cùng nhau vào trong.

Thân Giác được một tu sĩ Trúc Cơ dẫn lên lầu hai của Vạn Vật Hành, sau quầy tại lầu hai có một vị tu sĩ Kim Đan đang đứng, khi nhìn thấy Thân Giác, người kia khách sáo cười cười, “Vị khách quan này muốn mua thứ gì?”

“Linh đan cực phẩm.”

Thân Giác nói khiến sác mặt tu sĩ Kim Đan biến đổi, biểu tình vốn có chút tản mạn của người kia trong nháy mắt liền biến mất, “Khách quan làm sao biết được nơi này của chúng ta có linh đan cực phẩm?”

Thân Giác không trả lời vấn đề này, trực tiếp nói thẳng: “Ngươi xem thử cái này có thể dùng để mua được hay không.”

Cậu lấy đồ vật trong tay áo ra ném lên quầy màu đen.

Tu sĩ Kim Đan nhìn thoáng qua, nhất thời không nói gì, qua một hồi lâu người kia mới nói: “Linh đan cực phẩm là bảo vật trấn điểm của cửa hàng chúng ta, ta không có quyền hạn nói nó có thể bán được hay không, hay là vậy đi, ta đi hỏi chưởng quầy nhà chúng ta một chút, khách quan ngài xin chờ một lát.”

Dứt lời, người kia liền xoay người tiến vào gian phòng ngăn cách phía sau.

Thân Giác thấy vậy liền thu lại đồ vật đang đặt trên quầy. Kỳ thật cậu cũng không xác định được có thể mua được hay không, thời điểm Phù Cửu Âm đến đây, ngay cả tiền cũng không cho, hắn thiếu chút nữa thì đã đánh sập Vạn Vật Hành, cho nên Vạn Vật Hành đành phải ngoan ngoãn giao ra linh đan cực phẩm.

Đợi một hồi lâu sau Thân Giác mới nhìn thấy tu sĩ Kim Đan kia đi ra từ gian phòng ngăn cách nhỏ, sau khi ra đến nơi, biểu tình của người kia rõ ràng có chút bất đồng với ban đầu, ánh mắt trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều, “Vị khách quan này, mời ngài tiến vào trong, chúng ta cùng nói chuyện trong đó một lát.”

Thân Giác đi theo đối phương tiến vào, cậu vốn nghĩ gian phòng ngăn cách này chính là một phòng nhỏ, nào biết sau khi tiến vào còn phải lên lầu.

Tu sĩ Kim Đam dẫn cậu đi lên phía trên, một bên nói: “Mấy năm nay có không ít người muốn mua linh đan cực phẩm, nhưng trong tiệm của chúng ta cũng chỉ có mỗi viên này cho nên chưởng quầy cũng không định bán đi. Hôm nay ta cố ý nói với chưởng quầy rằng ngài thành tâm muốn mua, cho nên chưởng quầy muốn gặp mặt ngài một lần.”

Lên đến lầu ba, tu sĩ Kim Đan liền không tiếp tục đi vào bên trong, chỉ vén rèm cửa lên, “Mời ngài tiến vào, ta sẽ bưng trà lên cho ngài.”

Thân Giác ừ một tiếng rồi trực tiếp đi vào. Khi đi vào, cậu nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế làm từ gỗ sưa.

Người nọ mặc một bộ áo gấm màu đen, tóc dài chưa buộc, đang cúi đầu trêu đùa hồ ly trên đùi, lộ ra làn da trắng đến gần như trong suốt nơi sườn mặt, đặc biệt còn đang ngồi trong căn phòng tối tăm, gã tái nhợt dến độ không chút chân thật.

Vì nghe được tiếng bước chân, người nọ chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, đôi mắt nhạt màu vào thời điểm nhìn thấy Thân Giác cũng không có chút biến hóa nào.

Nhưng đồng thời, Khốn Tiên Thằng màu đỏ rực nơi cổ tay gã lại chui ra, ngay lập tức quấn lấy cổ tay của Thân Giác.

– —-

D: Cục cưng Giang Vân Tích đáng thương:”(


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.