Ta phát hiện ra bí mật của tỷ tỷ.
Sau khi trời tối, tỷ lén cha và ta ra ngoài, còn xách theo một cái giỏ tre.
Ta theo sau tỷ ra khỏi Quế Tử Hạng, rẽ vào Sư Kiều, lại rẽ vào Thạch Đầu Hạng ở phía đông cầu, cuối cùng vào một cái sân nhỏ đổ nát.
Đứng trước cửa ta đã hiểu, tỷ cố tình không chịu gả cho Triệu Gia Nam, nguyên nhân chính là vì người này.
Trước đó tỷ đã khóc lóc nói với cha: “Triệu Tam là một kẻ thô lỗ, thậm chí còn chưa từng đọc sách, người con muốn gả là phải gả cho người đọc sách hiểu lễ nghĩa, cho dù hắn nghèo rớt mồng tơi, theo hắn ăn cám nuốt rau con cũng cam lòng.”
Nhà cuối cùng ở Thạch Đầu Hạng là nhà của thư sinh nghèo nhất nhì trấn Thanh Thạch, An Hoài Cẩn.
Hắn là một thư sinh nghèo khổ cha mẹ mất sớm, hơn nữa là một thư sinh rất thanh cao.
Cha ta rất không thích hắn, nói hắn tuy là thi đứng đầu phủ thi nhưng tính khí quá cao ngạo, sĩ diện, rõ ràng cơm cũng không có mà ăn, Trần viên ngoại mời hắn viết giúp một đôi câu đối, sau đó cho nửa quan tiền, hắn lại xé đôi câu đối đó đi.
Nửa quan tiền có thể mua được mười đấu gạo ngon, cha ta thở dài liên tục, nói đã đến mức không có gì ăn trong bụng rồi mà vẫn còn kiêu căng tự phụ, tự cho mình là đúng, khó mà thành tài.
Cho dù có thành tài, cũng không thể đi xa.
Ta nằm bò trên tường, cách ô cửa sổ vỡ đó, thấy tỷ lấy ra từ trong giỏ tre mấy món thức ăn, ân cần gắp thức ăn cho hắn.
Thư sinh có dung mạo thanh tú kia gật đầu cười, rất tự nhiên nhận lấy.
Giang hồ nghĩa khí thường là phường bán chó, kẻ phụ tình thường là kẻ đọc sách… Không hiểu sao, ta đột nhiên nghĩ đến câu nói đó của cha.
Có lẽ vì lời nói của ông đã định hình trước nên ấn tượng của ta đối với An Hoài Cẩn không tốt lắm.
Một thư sinh hiểu lễ nghĩa, lại dẫn dắt tỷ tỷ ta ra ngoài lúc trời tối, cô nam quả nữ, nói khó nghe là tư thông.
Ta có chút buồn bực, trên đường về ngồi dưới chân cầu một lúc.
Một lúc lâu sau, ta mới thấy tỷ tỷ đi ra khỏi Thạch Đầu Hạng, bước chân nhẹ nhàng đi về hướng nhà.
Lúc này trời tối không một bóng người, phố xá tĩnh lặng, mơ hồ nghe thấy tiếng trống báo hiệu.
Một canh giờ, sắp đến giờ giới nghiêm rồi.
Ta cũng đứng dậy, vỗ vỗ m.ô.n.g chuẩn bị về nhà.
Ai ngờ vừa đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng động dưới nước, giống như tiếng nước b.ắ.n lên khi ném đá xuống.
“Ai?” Ta cảnh giác hỏi.
“Cha ngươi.”
Trên cầu truyền đến giọng nói lười biếng của một người đàn ông, ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng như cây tùng xanh trên vách đá, không phải là tên đầu sỏ lưu manh đáng ghét Triệu Gia Nam thì là ai.
Ta tức giận trong lòng, định mắng hắn, hắn đã mở miệng trước: “Giới nghiêm rồi sao còn ra ngoài? Mau về nhà đi.”
“Liên quan gì đến ngươi.”
“Gần đây trong trấn không được yên ổn, ta không có thời gian quản ngươi, mau về đi.” Triệu Gia Nam nói.
Dù ta không thích hắn, ta cũng biết rõ cha ta nói đúng, trấn Thanh Thạch không thể thiếu hắn.