Tết sắp đến, Tôn Đại Quý chuẩn bị quà Tết, đưa cho Triệu huyện lệnh xong thì đưa cho Trần viên ngoại, đưa xong cho Trần viên ngoại thì đưa cho Tào viên ngoại…
Thậm chí còn chuẩn bị hẳn một xe cho Triệu Gia Nam, đủ loại gạo, dầu, lương thực, chất thành từng bao mà mang lên.
Ta biết, ông vẫn chưa từ bỏ ý định gả tỷ tỷ cho Triệu Gia Nam.
Quả nhiên, ông nói với ta: “Phần của Triệu Tam, lát nữa con và người làm trong tiệm cùng đi đưa, tiện thể xin lỗi hắn.”
“Xin lỗi cái gì? Con không chấp nhận lời xin lỗi của hắn.”
“… Để con xin lỗi hắn! Lần trước con đã cáo trạng hắn ở nha môn, phải xin lỗi cho tử tế.”
“Sao hắn không xin lỗi con! Hắn còn nói hắn là cha con cơ!”
“… Sau này khi tỷ con gả cho hắn, hắn sẽ là anh rể của con, anh cả như cha, nói thế cũng không sai.”
“Trời ơi, Tôn Đại Quý, cha đến liêm sỉ cũng không cần nữa rồi!”
“Người làm ăn cần gì liêm sỉ, chẳng phải con còn nói muốn tiếp quản tiệm gạo nhà ta sao, phải biết uốn mình tùy thời, xử sự hợp lý, mới có thể kiếm tiền từ tứ phương chứ, hiểu không?”
“Hừ, đừng có nói linh tinh, dù sao thì con cũng không đi.”
“Cha cho con tiền.”
“Hừ, đừng có nói linh tinh, quân tử yêu tiền phải có đạo đức… Cha cho bao nhiêu?”
Nửa canh giờ sau, ta và người làm ở tiệm gạo đứng trước một ngôi nhà ở ngoại ô phía đông thành.
Ta vốn tưởng rằng Triệu Gia Nam là loại người có danh tiếng, cũng không thiếu tiền, có thể mua được bất kỳ nhà cửa tốt nào, vậy mà lại ở nơi hẻo lánh ngoại ô này.
Sân nhà hắn khá lớn, có vài chỗ đã được sửa sang lại, chủ nhà đang ung dung ngồi ở hành lang uống trà.
Đang vào dịp cuối năm, trời lạnh, nhìn thoáng qua, xa xa là sương mù bao phủ núi, hơi lạnh bốc lên mù mịt, một màu xám xịt, như bức tranh thủy mặc u ám.
Triệu Gia Nam đang ngồi sưởi ấm bên lò than, nước sôi lửa vừa đỏ, một mình uống trà thay rượu, chiếc áo bào xanh trên người hắn là điểm tô duy nhất trong bức tranh này.
Hai người làm từ trên xe ngựa chuyển đồ xuống, cứ gọi là Tam gia, vô cùng nồng nhiệt.
Triệu Gia Nam dáng người cao ráo, lười biếng đứng dưới mái hiên nhìn ta? “Lạnh không? Có muốn uống một tách trà nóng không?”
Muốn chứ, đương nhiên là muốn, mũi ta sắp bị đông cứng rồi.
Tự mình tiến lên, ta không khách sáo dựa vào lò than sưởi ấm, tiện tay rót cho mình một tách trà nóng.
Uống vào bụng ấm áp, cả người thoải mái hơn nhiều.
Thoải mái xong, mắt ta bắt đầu nhìn lung tung, chỉ vào cửa nói: “Cổng nhà ngươi chỉ có hai cánh rào gỗ mục nát này thôi sao?”
“Sao, có ý kiến à?”
“Không có ý kiến, chỉ tò mò bà góa nửa đêm đến gõ cửa thì gõ như thế nào, cũng không cần gõ mà nhỉ? Đá một phát là mở.”
“… Ta nhớ ngươi hình như vẫn đang học ở trường tư, mười hai tuổi à?”
“Qua năm là mười ba rồi.”
“Ừm.” Triệu Gia Nam nhướng mày, cười nhìn ta.
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì?”
“Ngay cả ta cười cái gì cũng muốn quản? Cô nương nhỏ thật bá đạo.”
“Nhìn ngươi là biết không có ý tốt.”
“Con gái nhà lành nói chuyện như vậy, sau này sẽ không gả được chồng đâu.”
“Liên quan gì đến ngươi, thật sự cho rằng mình là anh rể ta sao? Đừng mơ mộng nữa.”
“…”
Quả nhiên không hợp nhau, người làm dỡ đồ xong, ta trừng mắt nhìn Triệu Gia Nam, sau đó định lên xe rời đi.
Kết quả khi rời đi, ta thấy xe ngựa nhà Tào viên ngoại chạy tới, cũng dừng ở ngôi nhà ngoại ô này.
Người từ trên xe ngựa nhẹ nhàng bước xuống là một thiếu nữ tuổi đôi mươi, chính là tỷ tỷ của Tào Đại Phán, Tào Quỳnh Hoa.
Tào Đại Phán tuy béo nhưng tỷ tỷ hắn, Tào Quỳnh Hoa, lại có dáng người mảnh mai, hơn nữa còn có khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm.
Nàng được nha hoàn đỡ xuống xe ngựa, chỉnh lại váy áo, tươi cười bước vào sân nhà Triệu Gia Nam.
Ta mơ hồ cảm thấy ý định của Tôn Đại Quý sắp tan thành mây khói.
Không ngờ tên lưu manh đầu sỏ này lại đắt hàng đến vậy.