Xương Rồng Đốt Rương

Quyển 7 - Chương 15



Đoạn nước này không dài, cũng không sâu, rất nhanh đã quẹo vào một con hẻm không có nước đọng, nhưng mấy đoạn sau đó thì muốn chết, có mấy lần, người thậm chí còn bị chìm sâu xuống tới đáy.

Thần Côn thực ra không có kỹ năng bơi lội gì, nhưng vẫn liều mạng nín thở, sợ mình ho lên sẽ kinh động tới cá sấu khổng lồ, nó mà tạp cho một đớp thì…

Cái eo thon này của lão – phải, so với miệng cá sấu thì thon thật mà – sao chịu nổi bị cá sấu giày vò chứ.

Vòng tái vòng hồi một lúc, thực ra cũng chẳng phải quá lâu, nhưng bất kể là ai bị ngậm trong miệng cá sấu thì theo nguyên lý của thuyết tương đối, đều sẽ có cảm giác thời gian đằng đẵng khó khăn muôn phần.

Trong lòng Thần Côn thì đã trôi qua quá nửa đời người rồi, bất thình lình, lão bị quăng mạnh xuống.

Cú rơi này động đến vết thương cũ, quả thật là đau thấu tim gan, Thần Côn lăn hai vòng trên mặt đất, còn vô thức giơ hai tay lên chặn trước mặt, định phí công chống lại, nhưng cá sấu khổng lồ căn bản chẳng thèm nhìn đến lão, xoay mình đi, cái đuôi to lớn quét qua, nếu không phải Thần Côn cúi đầu nhanh thì đại khái là đầu đã bị quét cho bay gáo rồi – may là chỉ quét qua da đầu, lực gió của cú quét cũng không nhỏ, làm đầu óc lão choáng váng, da đầu đau rát.

Sau đó, cá sấu khổng lồ bỏ ra ngoài.

Thần Côn đơ ra tại chỗ vài giây: Đây là trước không ăn vội, coi lão là lương thực…dự trữ?

Nhưng rất nhanh sau đó lão đã tỉnh táo lại, thời gian quý giá, dù chỉ cho lão nhiều thêm một phút thôi, lão cũng phải tích cực kêu cứu: Quan trọng nhất là phải khiến quỷ non biết được lão còn sống chứ không phải là bị ăn rồi – như vậy họ mới có thể bố trí sắp xếp nghĩ cách cứu viện, cứu viện sau động đất cũng phải xác nhận xem bên dưới phế tích có dấu hiệu sống không cơ mà.

Thần Côn nuốt nước bọt, chịu đựng cơn đau đến từ mông eo, lại vỗ mạnh vào đèn đầu mấy cái cho nó chiếu sáng bình thường trở lại, sau đó khẩn trương đánh giá mọi thứ xung quanh.

Đây là một…hồ ngầm kiêm khe nứt trong hang động dưới đất, nói là hồ thì hơi quá, thực ra cũng chỉ bằng một cái ao lớn mà thôi, nước rất đục, chuyển màu vàng sẫm, bên bờ không ngừng có nước dột thấm qua khe nứt trên cao nhỏ xuống, tạo nên những đường vân cực nhỏ nổi lên mặt nước yên ắng.

Đây chính là hang ổ sinh hoạt hằng ngày của con cá sấu khổng lồ kia?

Nhìn một lúc, hai mắt Thần Côn tỏa sáng.

Lão phát hiện ra chỗ cao bên trên hang động này có hơn nửa cũng bị hàn nắp đồng đen, thậm chí còn chạy dọc xuống, đến dưới thấp cũng có nắp đúc, cho người ta cảm giác hang động này khi trước vốn không phải một chỗ chết mà là sau đó mới có người lấp đầy quy mô lớn rồi đổ đồng lỏng lên tạo nên “tuyệt địa” của bây giờ.

Gõ lên nắp đồng đen sẽ phát ra âm thanh, nếu như toàn bộ nắp thanh đồng là một thể liền thì lão gõ chỗ này, chưa biết chừng quỷ non ở chỗ cái hố có thể nghe được, hơn nữa, trong lòng đất yên tĩnh như vậy vốn rất dễ dẫn âm.

Thần Côn kích động, lão lục lọi khắp nơi, nhanh chóng tìm ra một hòn đá to chừng nắm tay: Gõ được bao nhiêu hay bấy nhiêu, truyền được tin tức ra ngoài là được, thậm chí lão còn lên kế hoạch gõ tầm bốn năm lần rồi sẽ nhanh chóng nằm xuống tiếp tục giả chết tại chỗ, biết đâu con cá sấu khổng lồ kia ngờ nghệch, dù bị tiếng động thu hút quay lại nhưng cũng không biết là lão gõ thì sao?

Nói làm là làm, Thần Côn cởi áo khoác ra, buộc chặt vào chỗ mông eo bị thương, tránh cho máu tí tách chảy xuống, sau đó cầm hòn đá, nương theo địa thế thiên nhiên của hang động mà trèo lên trên cao, thấy vị trí vừa tầm rồi, dùng hết sức lực giơ tay lên, gõ “rầm, rầm, rầm” từng tiếng lên nắp đồng đen.

Tham Khảo Thêm:  Chương 65

Lão cứ gõ vài cái lại dừng lại, dỏng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh để tùy thời quay về giả chết, lúc gõ đến lần thứ ba hay thứ tư gì đó thì khóe mắt chợt liếc thấy có gì đó không đúng.

Ở một chỗ trên mặt nước có một phạm vi không lớn nổi lên vầng sáng vàng kim, nhưng trong màu vàng đó lại có thứ màu sắc khác lấp lánh lay động, trông rất đẹp mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, vầng sáng đó đã biến mất như bị thứ gì đó che khuất.

Thần Côn còn tưởng là mình bị ảo giác, ra sức chớp mắt mấy cái rồi nhìn lại lần nữa, lần này không còn thấy vầng sáng gì nữa, nhưng lại thấy dưới mặt nước có một bóng đen to lớn đang từ từ nổi lên.

Mẹ nó, trong nước còn có gì nữa thế?

Thân mình Thần Côn đông cứng toàn bộ, lão siết chặt hòn đá, dựa vào vách đá bất động, trong tĩnh lặng cực độ, gần như có thể nghe thấy tiếng hàm trên hàm dưới của chính mình va vào nhau canh cách.

Vầng sáng lại xuất hiện như một điều kỳ diệu, lần này là ở chỗ khác, chỉ to chừng bàn tay, lướt nhanh trên mặt nước một loáng, nhưng Thần Côn không còn để ý gì tới ánh sáng nữa rồi, lão trông thấy khuôn mặt một con cá sấu khổng lồ nổi một phần lên khỏi mặt nước.

Dưới lòng đất có hai con cá sấu khổng lồ!

Hơn nữa, lão tưởng rằng con trước đó ngậm mình đã lớn lắm rồi, hiện giờ so với con này thật đúng là gặp sư phụ – con này còn chưa nổi hẳn lên mặt nước, lão cũng chưa nhìn hết được, nhưng nhìn một đốm biết toàn thân báo, chỉ tính cái đầu đen bóng như cây khô kia thôi đã to bằng một cái bàn nhỏ rồi.

Chẳng trách tại sao con cá sấu nhỏ kia lại bỏ mặc lão ở đây, là dâng lễ hiếu kính con già này?

Thần Côn không dám động đậy một chút nào, đến hít thở cũng ngừng lại, may mà có vẻ như trước đó con này đang ngủ say, hiện giờ còn chưa tỉnh táo hoàn toàn – con mắt nó nhìn về phía Thần Côn, mí mắt có một lớp da thịt rất rõ ràng cụp xuống, khép hờ không đóng hẳn, chỉ hé ra một cái khe hẹp, sau khi tiếng gõ biến mất, nó không nổi lên trên nữa, im lặng một lúc rồi lại chậm rãi chìm xuống.

Có điều, nó hết lên lại xuống thế này, nước trong hồ ngầm bị khuấy lên càng đục hơn, rất nhiều chất bài tiết và đất mùn cũng bị khuấy lên, làm mặt nước chỗ đậm sắc chỗ nhạt màu, ghê rợn hơn chính là mùi, quả thực ngửi vào chỉ muốn ói.

Thần Côn buông thõng tay, hòn đá trong tay đột nhiên như nặng cả ngàn cân, giờ có đánh chết lão, lão cũng không dám gõ nữa, hơn nữa, gõ không phải là hại người sao? Nếu thật dẫn quỷ non tới đây, trong cái túi đó của quỷ non cùng lắm chỉ có dao găm và gậy vung, cái gậy đó lấy làm tăm cho cá sấu khổng lồ nó còn chê nhỏ nữa là.

Lão ngồi phịch xuống đất, nhìn chung quanh hang động u ấm này: Đây chính là mồ chôn thây của lão sao?

Lão sờ sờ hông, muốn tìm xem trên người còn thứ gì có thể lợi dụng được nữa không, sau cùng lấy ra một cái ná và một hồ lô rượu xinh xắn.

Hồ lô rượu của Đoàn Văn Hi.

Ta uống nửa bầu, dành quân ba ngụm, vô duyên gặp gỡ; hữu duyên đối tửu.

Bởi chiếc hồ lô này xinh xắn lại không nặng nên sau đó, lão vẫn luôn mang theo, phần lớn thời gian đều gài vào sau hông, còn ba ngụm rượu thì sau khi lên vách núi, lão đã uống một ngụm, kết quả là đau đầu váng óc hơn nửa ngày, thể chất lão vốn một ly là gục.

Nhưng lão vẫn quyết định là phải uống hết, không phụ ơn tri ngộ của Đoàn Tiểu Thư, còn người ta rốt cuộc tri ngộ lão ở đâu thì lão cũng chẳng để tâm: Lão đã tính toán xong xuôi cả rồi, hai ngụm còn lại, bao giờ tìm được thi thể của Đoàn Văn Hi, lão sẽ uống một ngụm; bao giờ việc cái rương này hoàn toàn kết thúc, lão lại uống một ngụm nữa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Hiện giờ xem ra không có cơ hội ấy nữa rồi.

Lão sắp bị cá sấu ăn thịt.

Vận mệnh vẫn còn ưu ái lão lắm, cho lão thể chất một ly là gục, lại có an bài trong cõi u minh, lúc lão cận kề đường cùng, trên người lại vừa hay có một bầu rượu – lão thà bị cá sấu gặm chết khi say còn hơn tỉnh táo thể nghiệm toàn bộ…

Đang nghĩ ngợi thì bên ngoài chợt có động tĩnh, là có cá sấu nhỏ kia trở lại, cũng không biết làm sao mà quanh thân đằng đằng sát khí, cực kỳ nóng nảy, há miệng ra, răng trắng lỉa chỉa dày đặc.

Nhìn là biết muốn tới cắn xé lão rồi, Thần Côn mở nắp hồ lô rượu, ừng ực uống một ngụm lớn, sau đó hung tợn nhìn chằm chằm cá sấu khổng lồ, cài nắp hồ lô vào ná lên đạn.

Tới đây đi, lão muốn gắng sức lần cuối cùng trong đời: Cả đời lão chưa từng bắn ná trúng lần nào, biết đâu đến cuối sinh mệnh, có rượu tráng gan, viên “đạn” đề từ Đoàn tiểu thư này mang theo nỗi bi phẫn của lão sẽ lóe ra sức mạnh kỳ tích, một kích bắn mù mắt cá sấu khổng lồ!

Nắp hồ lô xé gió lao vút đi.

Hơi rượu bốc lên, Thần Côn ngã vào bên nắp đồng đen.

Lão không thấy được viên “đạn” kia bắn lên vách đá cách con cá sấu khổng lồ này chừng mười mét, lại lăn xuống nước, tạo ra từng vòng từng vòng sóng gợn.

Kỳ tích vẫn thường không xảy đến với người không có chuẩn bị, không có huấn luyện và chưa từng nhắm bắn trúng lần nào như lão.

***

Tiếng gió thổi rét lạnh, đống lửa cháy hừng hực.

Thần Côn trông thấy mình đang buông tay, bỏ túi mật núi vào rương, người bên cạnh xướng lên: “Túi mật núi, một viên”.

Có kinh nghiệm trước đó, lão cẩn thận lắng nghe cách phát âm dùng từ của người kia, quả thật không phải tiếng phổ thông, cả đời lão vào nam ra bắc cũng coi như đã từng nghe vô số tiếng địa phương, nhưng đây không phải bất kỳ một loại nào mà lão quen thuộc.

Có điều, lão lại có thể hiểu rất rõ ràng ý diễn đạt của người đó.

Người cất túi mật núi này rốt cuộc là ai? Thần Côn ra sức muốn tìm một cái gương, muốn nhìn rõ xem khuôn mặt của người này có giống mình hay không, nhưng làm thế nào cũng tìm không ra.

Một khắc sau, lão cảm thấy mình đang đi theo người kia, không ngừng nhường đường cho hết người này đến người khác đang bận bịu, những người đó vẫn chỉ là những cái bóng lay động như trước, nhưng có thể nhìn ra trong tay họ đang cầm những đồ vật khác nhau.

Qua trước mặt một người, người đó hỏi lão: “Rương anh còn chỗ trống không?”

Lão nghe thấy mình trả lời: “Có, rương tôi mới đầy một nửa thôi.”

Người nọ thở phào: “Của tôi đầy rồi, chuyển bớt qua chỗ anh nhé.”

Nói đoạn, đưa một túi đồ nặng trịch cho lão.

Lão bèn túm túi đồ này quay trở lại, dọc đường đi ngang qua từng chiếc từng chiếc rương mở nửa, cũng liên tiếp nghe thấy tiếng xướng đếm hoặc rõ ràng hoặc mơ hồ.

Bản chính, Sơn kinh một quyển, Hải kinh một quyển, Đại hoang kinh một quyển.

Mâm đá đôi cá âm dương bát quái do Phục Hi thị chế tạo, một chiếc.

Rối người đất Nữ Oa, mười sáu con.

Lão cứ bước nông bước sâu như vậy mà trở lại cạnh rương, người canh giữ bên chiếc rương nhìn lướt qua tay lão rồi lại xướng: “Xương Bắc Đẩu, bảy khúc…”

Một khắc sau, cảnh tượng chợt thay đổi.

Vẫn là đêm khuya, gió lớn rít gào, đất hoang trống trải, trăm dặm không người, sâu trong hang động nhỏ tĩnh mịch, một cây đuốc đốt cháy bập bùng, ánh lửa hắn bóng hình hai người đang thì thầm chuyện lên vách đá, mờ ám và to lớn.

“Đây là tất cả số linh phượng hoàng à? Tất cả đều ở đây?”

“Tất cả đều ở đây.”

“Xương rồng thì sao, sao lại là một túi tro?”

“Đây là đã đốt rồi, tôi vơ hết lại đem tới, cái khác thực sự không tìm được, không biết đã bị họ giấu đi đâu rồi nữa – đừng nóng vội, để tôi nghĩ cách, hỏi thăm thêm xem. Còn nữa, đã tra ra thợ chưa?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 156

“Tra được rồi, tổng cộng có bốn mươi rương khắc hình phượng hoàng loan, đều là từ nhà họ Huống…”

Bên ngoài như có tiếng động lạ, hai bóng người giật thót quay đầu, một trong hai thò tay bóp tắt ngọn lửa đi.

Cảnh tượng lại thay đổi, lần này không còn là đêm khuya nữa, sắc trời sáng bảnh, mọi thứ chung quanh đều trắng lóa khiến người ta chói mắt.

Lão nằm ngửa trên đất, mắt bị chói đến không mở ra được, một bóng người bị ánh sáng trắng làm tan ra méo mó gầm lên giận dữ: “Móc tim moi ruột hắn ra cho ta!”

Lão sợ hãi tột độ, muốn tránh đi, lại chỉ thấy trên mặt đất bên người bỗng thò ra vô số bàn tay, một ngón tay móng nhọn hoắt phập một tiếng đâm vào ngực lão rồi túm hai bên da xé toạc đến cùng, vô số bàn tay khác lập tức đuổi theo cào cấu loạn xạ…

Lão thảm thiết liên tục gào thét “Cứu mạng”, nhưng một bàn tay thon dài lành lạnh lại bịt chặt miệng lão lại.

Thần Côn liều mạng lắc đầu, khổ nỗi không há nổi miệng ra, chợt mở bừng mắt, chỉ thấy sắc mặt Mạnh Thiên Tư trắng bệch, bịt chặt miệng lão lại, thấp giọng mắng lão: “Không phải là đang cứu ông đây à? Kêu cái gì mà kêu!”

Bên cạnh, Giang Luyện cầm một con dao găm đang cảnh giác nhìn về phía cửa động, nói khẽ dặn lão: “Đừng phát ra tiếng, sắp trưa rồi, hậu viện quỷ non có lẽ đã tới rồi, chỉ cần chúng ta có thể lặng lẽ ra ngoài…”

Hắn và Mạnh Thiên Tư sau khi lòng vòng vô số lần, tìm đường mò lối, đã bất chợt rờ tới cửa động này.

Con rồng đất một mắt kia đang nằm sấp ở cửa động, ngủ say.

Thực ra loài sinh vật cá sấu này trong hoàn cảnh phải vô cùng cảnh giác thì chắc chắn sẽ không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, có câu thành ngữ “nhắm một mắt mở một mắt” chính là để chỉ cá sấu nửa óc ngủ nửa óc tỉnh táo, tất sẽ có một mắt mở – nhưng Mạnh Thiên Tư đánh bậy đánh bạ đã cắm một dao mù mắt nó, mà bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể cá sấu chính là mắt mũi.

Trong vài chục năm gần đây đã có vài ghi chép thoát chết từ miệng cá sấu, những người sống sót đều không ngoại lệ, dùng hết sức lực nện vào mặt cá sấu, thậm chí còn dùng tay cứng rắn đâm mù mắt cá sấu, bởi vậy nên con cá sấu kia bị thương không nhẹ, giờ đang ngủ say như chết. Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư cũng chính nhờ vào điều này mới dám bất chấp nguy hiểm, lén lẻn vào động từ một chỗ khác ở cửa động.

Vậy nhưng vừa tới được trước mặt Thần Côn, còn chưa kịp đánh thức lão dậy, lão đã đột ngột tìm đường chết hét lên “Cứu mạng” cái gì đấy, may mà Mạnh Thiên Tư phản ứng nhanh, thò tay bịt miệng lão lại.

Trông thấy đồng bạn, Thần Côn như trút được gánh nặng, vội ngậm chặt miệng, liên tục gật đầu tỏ vẻ phối hợp tuyệt đối, đang định đứng lên thì mông chợt đụng tới vật gì.

Là hồ lô rượu!

Chợt nghe cạch bốp, hồ lô rượu đập xuống nắp đồng đen bên cạnh, sau đó lăn tiếp xuống, đập xuống chỗ thấp hơn.

Da đầu Mạnh Thiên Tư tê rần, không kịp nghĩ kỹ đã rùn người lộn xuống, thò tay bắt lấy hồ lô rượu kia, đáng tiếc là vẫn kém một chút, không bắt được, lại một tiếng đụng vang, hồ lô tiếp tục rơi xuống.

Cũng không để ý được nhiều nữa, Mạnh Thiên Tư hết lộn người lại dán đất trượt, kịp thời vươn tay ra mò, lần này rốt cuộc cũng bắt được cái hồ lô, người cũng chỉ cách mép nước không đầy vài mét.

Cô khẽ khàng thở phào một hơi, giơ hồ lô lên, cười toe với Giang Luyện và Thần Côn.

Giang Luyện không cười, hắn lờ mờ cảm thấy vùng nước sau lưng Mạnh Thiên Tư có gì đó không đúng.

Mà Thần Côn thì đã kinh hãi đến độ mặt trắng bệch, lần này cũng mặc kệ có tiếng vang gì hay không, lão dùng hết sức toàn thân hét lên: “Chạy mau, chạy mau!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.