” Thật lòng xin lỗi ngài, không biết ngài cần gì ở chúng tôi ạ.
Hay là bên tôi đã làm sai điều gì khiến ngài phật lòng sao?”
“Tao thấy trướng mắt đám nghèo hèn này, với chúng mày có biết tao là ai không mà lại hủy lịch hẹn đặt phòng của tao”
“Thưa ngài không phải chúng tôi tự ý hủy lịch hẹn của ngài, nhà hàng của chúng tôi quy định một ngày chỉ phục vụ tối đa 60 bàn.
Nếu muốn thì chỉ có cách đặt lịch trước may ra bên tôi còn sắp xếp được.
Gia đình các vị đây đã đặt lịch hẹn từ tận một tuần trước rồi ạ, vì vậy nếu nhà hàng chúng tôi không đón tiếp họ mà lại đón tiếp ngài thì thật mất uy tín của nhà hàng chúng tôi ạ.
Mong ngài thông cảm và có thể ghé vào hôm sau ạ.”
“Hôm nay, tao nhất quyết phải ăn ở đây.
Đã là quản lý mà không có mắt nhìn người thì nên đổi nghề đi.”
Anh quản lý nghe thấy vậy môi vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn, nhưng trên trán đã đổi đầy ngã tư rồi.
“Không thể được đâu ạ, bên nhà hàng chúng tôi là nhà hàng năm sao.
Chứ không phải 3-4 sao, chúng tôi luôn đặt chữ tín lên hàng đầu chơ không dại gì vì tiền mà xu nịnh rồi kết cục lại bi thảm đâu ạ”
“Hoá ra cuối cùng cũng chỉ vì muốn tiền chơ gì”
Lão phẩy tay ra phía sau để ra hiệu cho thư ký của mình.
Thư ký thấy dấu hiệu quen thuộc bèn cung kính đưa chiếc ví dày mình đang cầm trên tay lễ phép đưa cho lão.
Lão hống hách cầm lấy ví tiền của mình, lão lấy ra ở bên trong một đống tiền rồi ném lên không trung.
Mặt cứ vênh váo cả lên.
“Bố thí cho tụi mày, sao không nhặt à.
Đã nghèo rồi lại còn thích sĩ diện ảo.
Đúng là chẳng thể nào hiểu nổi.”
Mộc Hạ chán nản mà nhìn lão ta, Trí Khanh và Thảo Anh thấy vậy liền nghĩ thầm trong đầu.
*Hạ Hạ chán rồi, tý nữa về phải cho công ty lão này phá sản mới được*
Lão vẫn vệnh váo như vậy mà không hề biết rằng cuộc đời mới giàu lên được của mình sắp lụi tàn theo gió trôi ra biển khơi rồi.
Bắc Hải không muốn đứng đây đôi co với lão dốt nát kia nữa, ông nắm lấy tay Hải Đường xoay người bước vòng trong.
Mộc Hạ và hai người kia thấy vậy cũng vào nốt, lão cứ làm ầm lên.
Thấy không thể nào giữ lão im lặng để không làm phiền tới các thực khách khác được nên quản lý bèn báo lại với cấp trên.
Khi nhận được chỉ thị thì mới sắp xếp chỗ ngồi cho lão, trùng hợp thay gia đình cậu lại ngồi kế bên bàn của lão.
Nhưng cũng chẳng ai thèm quan tâm tới tên não tàn là lão làm gì cho đau đầu, quản lý chuyên nghiệp mang thực đơn tới.
Vì không muốn để lão làm ầm lên, nên anh quản lý bèn đưa thực đơn cho lão trước rồi nhờ nhân viên tới ghi lại các món lão đã gọi.
Còn bản thân thì đi tiếp bàn của gia đình họ.
“Đây là menus của nhà hàng chúng tôi, xin mời quý vị chọn món.”-Quản lý
Bắc Hải và mọi người rất ưng ý cách làm việc chuyên nghiệp của người quản lý này, xem biểu hiện và tính cách của anh ta có lẽ rất thích hợp làm chủ trong chi nhánh khu resort mà bọn họ định khai trương.
Nhân tài như thế này phải nắm lấy rồi.
“Tiểu Khanh, Tiểu Anh, Tiểu Hạ các con chọn món đi”-Hải Đường
“Em cũng chọn món đi, kệ tụi nhỏ.
Chúng lớn hết rồi, em đừng lo lắng cho chúng như con nít vậy chứ”-Bắc Hải
“Ba lại nói sai rồi, tụi con đây chỉ là những đứa trẻ to xác mà thôi.
Còn Hạ Hạ nhà chúng ta mới là em bé cần bảo vệ nha”-Thảo Anh
“Haizzz, trẻ con quá đấy Tiểu Anh”-Trí Khanh
“Ể, em cũng lớn rồi mà.
Mọi người kỳ ghê”
Trí Khanh và Thảo Anh không nhịn được mà xoa đầu Mộc Hạ, ba mẹ Lý thấy vậy cũng dựa vào nhau ngắm nhìn đám con thơ.
Một lúc lâu sau, cả nhà đã gọi xong món ăn.
Không mất quá nhiều thời gian thì đồ ăn cũng đã có.
“Ngon….ngon thật đấy.”-Hải Đường
“Không hổ danh là nhà hàng năm sao”-Bắc Hải
“Ba, chúng ta mua lại chỗ này đi”-Thảo Anh
“Con thấy ý kiến của Tiểu Anh được đấy ba”-Trí Khanh
Bắc Hải nhìn hai đứa con rồi gật đầu đồng ý, Mộc Hạ không màn đến chuyện thu mua kia.
Bây giờ cậu đang rất đói nên chỉ muốn ăn và ăn thôi.
Vô tình hành động của cậu lại lọt vào mắt gã, đối với những người khác tuy cậu không thanh lịch nhưng không đến nỗi bất lịch sự.
Nói trắng ra là vì cậu đẹp, gia đình này ai cũng đỉnh nên mọi người bận ngắm nhan sắc chơ không rảnh bình phẩm cách ăn uống.
“Ăn như chết đói vậy, chắc nhà mấy người cũng phải cực khổ nhìn ăn từng tháng để gom góp vào đây ăn một bữa ấy nhỉ?”
“Này chuyện nhà ông à, sao ông quản nhiều vậy?”-Hải Đường với cương vị là một người mẹ, bản tính của một người mẹ chính là bảo vệ con cái.
Nên khi lão mở miệng chê bai con của bà thì bà đã không thể nhịn được nữa.
“Tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp này, người đẹp hay là em theo tôi đi.
Tôi sẽ bao nuôi em thật tốt”