Không lâu sau, Dương Hồng đã ghi chép lại những quan sát của bản thân vào tờ quan sát xong thì cũng ngồi xuống đánh chén phần cơm của mình. Đừng ai nói là Mộc Hạ sao không giúp Dương Hồng, hay đại loại là toàn thấy Dương Hồng làm nhiều hơn.
Xin thưa với quý vị rằng, trên danh nghĩa đã nói ở những chương trước thì sau này đề tài nghiên cứu bây giờ sẽ là một trong những điểm để có thể xem xét xem Dương Hồng có đủ khả năng gia nhập vào Viện Quốc Gia để làm việc dưới tướng Quốc Gia Baba hay không.
Với lại giả sử nếu Mộc Hạ cứ giúp đỡ từ đầu đến cuối, mọi thứ cậu đều đưa ra manh mối và lời giải thì liệu Dương Hồng có vận dụng tốt được tất thảy những chất xám của bản thân hay không.
Vào Viện Quốc Gia làm việc là một trong những mơ ước cao cấp cả đời này hiếm ai có thể với tới được, vì mỗi công nghệ, thí nghiệm…vân vân và mây mây bọn họ nghĩ ra và chế tạo thành đều ảnh hưởng tới quốc gia và con người.
Đồ tốt lưu truyền ra ngoài thì chẳng làm sao cả nhưng đồ xấu được tung ra thì ắt hẳn hậu quả để lại vô cùng nghiêm trọng ảnh hưởng không chỉ đến tài sản cá nhân của người mua mà còn ảnh hưởng đến tính mạng con người.
Đối với những kẻ có dã tâm và ác ý sẽ lợi dụng việc này làm bàn đạp để tấn công và xâm lược nước ta, vậy nên năm năm hoặc thậm trí là hơn các đại lão sẽ đích thân tuyển trọn nhân lực. Kỳ kiểm tra vô cùng nghiêm khắc, sai một ly là đi ngàn dặm.
Tuy không vào được Viện Quốc Gia nhưng cơ hội bên ngoài dành cho bọn họ cũng rất cao, bởi lẽ được học tập trong Viện đã là một cái chi đó to lớn đối với những nhà tuyển dụng rồi.
Quay lại chuyện chính, hai người đã ăn xong, Mộc Hạ xung phong dọn dẹp để Dương Hồng có thời gian cày tiếp. Dù rất ngại và không muốn nhưng dưới sự thuyết phục không có điểm nào không hợp lý của Mộc Hạ thì Dương Hồng đành dơ tay đầu hàng mà ngoan ngoãn tiếp tục nhìn vào ống hiển vi.
“Như vậy mới phải chứ, anh cứ tiếp tục đi. Em dọn xong rồi, em đi vứt rác tý ạ”
“Um, em đi đi. Cảm ơn em nhiều nha Tiểu Hạ”
“Không có gì, đừng khách sáo ạ” Mộc Hạ nhẹ nhàng đóng cửa sau đó cầm bịch rác đi vứt, vứt rác xong thì cậu cũng lo nốt phần còn lại của bản thân. Mấy việc nhẹ nhàng này không làm khó được cậu. Một lúc lâu sau, bây giờ đã là 23:30′ khuya. Cuối cùng phần tiểu kết cũng đã làm xong, chỉ cần đợi vài ngày cho cây nẩy mầm nữa thì coi như hoàn thành. Đây là một thành công lớn giúp ích rất nhiều cho những thực tập sinh như Dương Hồng. “Cuối cùng phần lý thuyết kia cũng đã xong, hạt cũng đã gieo xuống đất. Phân bón cũng được đưa vào thử nghiệm ở 5 chậu rồi, giờ chỉ cần chờ kết quả nữa là xong” Dương Hồng vừa đi vừa vươn vai sau một khoảng thời gian dài cứ ngồi yên một chỗ trên ghế, còn Mộc Hạ tuy vẫn nghe những gì đàn anh này nói nhưng sự chú ý của cậu đang đặt hết vào dòng suy nghĩ trong đầu rồi. Dương Hồng thấy cậu không nói gì mà cứ thất thần suy nghĩ gì đó bèn đặt tay lên vai cậu. “Tiểu Hạ…Tiểu Hạ”
“Vâng, em nghe ạ”
“Em sao vậy? Từ lúc rời phòng thí nghiệm trông em cứ thất thần kiểu gì ấy”
“Không có gì ạ, chỉ là em có linh cảm xấu. Anh khoá phòng thí nghiệm rồi chứ ạ, có lấy tài liệu hay file gốc về chưa?”
“File gốc thì anh lấy rồi, nó đang ở trong túi quần của anh này. Còn tài liệu thì anh để ở phòng thí nghiệm rồi, dù gì bảng đó chưa hoàn thành và có rất nhiều lỗi sai. Nên mai anh tự đánh lại nơi máy tính sau”
“Vâng”
“Đừng lo, sẽ không sao đâu. Cái gì của mình thì sẽ mãi là của mình, còn nếu có kẻ dám ăn cắp ý tưởng của anh em ta thì anh chắc chắn khiến hắn trả giá đắt” Dương Hồng liên tục bẻ khớp tay, ánh mắt hiện lên tia lửa. Nếu thật sự có chuyện thì xui thay cho tên đó rồi, ai đời lại động nhầm vào người không nên động vào bao giờ.