Bắt tay vui vẻ xong, đội của ai thì về phần sân của đội nấy.
Chuyện chẳng có gì hăng máu nếu như tên kia dell sủa tiếng chó.
“Lũ thua cuộc, bọn mày chết chắc rồi.
Và đột nhiên tao lại ngứa tay muốn động vào lớp F nữa.
Cố mà thắng đi nha, còn nó lo chuẩn bị tinh thần mà liếm c** cho tao đi là vừa”
“Đ*t m* mày”
Hàn Phong tức tối bị đồng đội cản lại, đúng là con người khi yêu.
Đụng vào ai thì được chơ đụng vào người thương lại xồn xồn lên hết.
Trọng tài hôm nay là thầy thể dục, chính hai cậu bạn Chúc Thành và Thư Khoa nhờ thầy đến phân xử cho nó công bằng.
Tiếng còi vang lên, năm người lớp F chụm tay vào nhau hô to khẩu hiệu rồi dàn đội hình ra bắt đầu chiến đấu.
“Lớp F cố lên”
Đám bên kia nhìn vậy mà khinh thường, cứ như vậy bọn chúng chơi rất ngạo nghễ.
Đến khi Mộc Hạ nhanh tay cướp bóng từ tên (1) thì gã mới đờ người.
Chưa kịp làm gì cậu đứng tại chỗ chẳng cần để ý rổ của đội S nằm cách xa cậu bao nhiêu mà ném.
Một cú ném ghi điểm đến ngỡ ngàng, cả khán đài ào lên rất to.
“Lớp F ghi điểm”
Hàn Vũ, Chúc Thành, Thư Khoa há hốc mồm mà nhìn Mộc Hạ lười biếng đứng chắp tay ra sau đầu.
Hàn Phong thì nở nụ cười, mặt cứ vênh lên nhìn cậu mà vô cùng hưng phấn cùng tự hoà.
“Vãi ạ, chơi tệ đây sao”-Hàn Vũ
“Cậu là lần đầu chơi bóng rổ thiệt à Mộc Hạ “-Chúc Thành
“Ném hay vậy có quỷ mới tin cậu lần đầu chơi”-Thư Khoa
“Bất ngờ cái gì, Hạ Hạ của tao giỏi từ đó giờ.
Do cậu ấy không muốn khoe khoang hay thể hiện tài năng thôi”
“Mọi người tập trung đi, bên kia đang giữ bóng đấy”
Sau câu nói của Mộc Hạ mọi người trấn tĩnh tinh thần, nhờ cú ghi bàn kia mà mọi người xung quá chừng.
Nhưng Hàn Phong đâu thể để Mộc Hạ chiến đấu một mình được, cậu bị đám bên kia bao vây bèn nhảy lên không trung.
Lực cũng nén xuống bàn chân, Mộc Hạ bật lên một bước thật cao.
Hai tay vươn bóng ra mà ném, một cú ghi bàn nữa lại đến từ vị trí của cậu.
Đám bên kia cũng mất dần kiên nhẫn rồi bèn kèm cậu chặt hơn nữa.
Mộc Hạ dửng dưng mà chuyền bóng ra phía sau, Hàn Phong nhanh chóng trống chỗ liền chạy đến lấy bóng.
Hắn bật lên làm một cú bóng ba điểm vô cùng đẹo mắt, đám nữ sinh nhìn thấy múi phía sau chiếc áo thể thao kia liền gào to hơn.
Mộc Hạ vô tình thấy cũng có chút ngại ngùng mà quay đi.
Hàn Phong thấy vậy thì cười rất tươi, hắn cảm thấy rất thú vị nha.
Trận chiến vẫn diễn ra quyết liệt, trong khi đám đen hôi bên kia nêth lử thở không ra hơi thì bên này vẫn nhàn rỗi đứng tám chuyện.
Tính ra Chúc Thành, Thư Khoa và Hàn Vũ là nhàn nhất.
Ba họn họ chỉ cần cố gắng luồn lách qua đám kia, sau đó chuyền bóng cho một trong hai người Hàn Phong và Mộc Hạ là được rồi.
Nhưng đám bên kia đã thay đổi chiến thuật kèm chặt lại Mộc Hạ và Hàn Phong cho cả hai không thể di chuyển được.
Hàn Vũ đang cầm banh, cậu ta nhẹ nhàng dẫn banh đi về phía rổ của đám kia.
Dùng hết sức bật nhảy lên cao úp bóng vào rổ, một cú úp rổ trên cả tuyệt vời và đã đem lại chiến thắng hoàn toàn cho lớp F.
“Tuyệt “-Hàn Vũ
“Hay lắm Vũ”-Chúc Thành
“Good chóp đấy”-Thư Khoa
“Bị kèm dữ quá, không là cú đó tao ghi điểm rồi”-Hàn Phong
“Thắng là được rồi mà”-Mộc Hạ
Thầy giáo thể dục tuyên bố kết quả, dàn nữ sinh phía trên bắt đầu hú hét loạn xạ.
“Hàn Vũ ơi, anh đỉnh quá”
“Chúc Thành và Thư Khoa cũng rất tuyệt, hai người đó phối hợp ăn ý quá”
“Nói về độ ăn ý, phải nói đến Phong Hạ nha”
“Lớp S thua thảm luôn haha “
“Bọn họ còn không ném vào lưới được quả nào luôn ý”
“Nhục quá đấy mấy bạn lớp S à”
Sau khi thầy thể dục thổi kòi báo hiệu kết thúc trận đấu rồi cũng rời đi, lúc này hai bên đứng đối diện nhau.
“Chúng mày thua rồi”-Hàn Phong
“Sao nào, cảm giác thua cuộc tuyệt chứ”-Hàn Vũ
“Bọn mày chơi ăn gian mà thôi, có gì nà đáng tự hào”-(1)
“Một lũ chơi bẩn thì đừng có hóng mà lên giọng với bọn tao”-(2)
“Chúng mày mới là lũ chơi ăn gian đấy”-Chúc Thành
“Bọn tao tuy thị lực hơi cao nhưng mắt tui tao không có mù”-Thư Khoa
“Sao nào thua thì chấp nhận hình phạt đi chứ, ngày mai làm ngay và luôn nhé.
Yên tâm, tao ghi âm lại rồi mày dell thoát được đâu”-Hàn Phong
“Thằng chó chết”
Mộc Hạ đứng một bên chẳng nói gì, do ban nãy dùng nhiều sức lực quá nên giờ có chút mệt.
Đám khán giả đứng hóng chuyện cũng im lặng hẳn, đúng là tức thời quá mà.
Chợt đám kia nhìn không được mà động thủ, cuối cùng lại bị bốn người kia tẩn cho vài phát tỉnh hẳn ra.
Hàn Phong nắm áo tên cầm đầu kéo lên, gã tức tối mà gào.
“Thả tao xuống, loại đồng tính luyến ai chúng mày thật ghê tởm.
Uẩn công nữ thần thích mày như vậy, mày lại mắt mù mà yêu một thằng đ*** ấy vậy mà còn là con trai nữa chứ.
Tao khinh, đồ ghê tởm”
“Thằng ngu, mày bị một con chó dắt mũi mà dell biết.
Mày tưởng tao sợ mày chắc, tao nói cho mày biết.
Thà tao mà đồng tính yêu người như Hạ Hạ còn tốt đẹp hơn cái loại hoa khôi mỹ nhân chỉ biết núp sau lưng chủ giả vờ yếu đuối.
Nó còn hèn hạ hơn cả một con đ* đấy.”
“Mày dám xúc phạm cô ấy, ai cho mày cái quyền đó hả”
“Đ*t m* mày, mày xót cho nó vậy tao cũng xót cho Hạ Hạ.
Mày tưởng mày hay lắm vậy, khôn hồn thì biến khỏi mắt tao.
Về nói với con chó đó, liệu liệu mà tém lại cái nết như loz đó đi.
Đừng để tao nóng lên, tao mà dàm thiệt thì đời nó chỉ có mà 44 mới dễ sống hơn mà thôi”
Hàn Phong ném hắn đi, trên khán đài mọi người bị khí tức của hắn doạ sợ mà chạy mất mật.
Con ả kia cũng đã nghe thấy, thay vì sợ sệt hối cãi thì sự thù hận dành cho Mộc Hạ lại càng tăng cao..