Xuyên Không Chồng Vương Gia Khó Bỏ

Chương 32: 32: Bỏ Chồng Bổn Điện Hạ Đồng Ý Với Người



Trước những ánh mắt này, ngay cả người luôn bình tĩnh như Tiêu Quân Hạo cũng phải lùi một bước.

Ánh mắt của hắn khi nhìn Vân Hiểu Tinh gần như có thể giết người: “Vân Hiểu Tinh, ngươi đang nói linh tinh gì thế hả!”
Vân Hiểu Tinh nói ngay: “Chẳng lẽ không có à? Có lẽ ngươi có thể gọi thái giám tới để kiểm tra xem sao! Hồi nãy ngươi cho người kiểm tra vết thương của ta, giờ ngươi lại không dám kiểm tra à?”
Tiêu Quân Hạo nhìn chằm chằm Vân Hiểu Tinh với vẻ mặt dữ tợn!
Cuối cùng hắn cũng hiểu Vân Hiểu Tinh định làm gì!
Cho dù là chuyện nàng bị thương hay vụ so tài, tất cả các bước chỉ để phục vụ lúc này thôi!
Cho dù nốt ruồi kia có tồn tại hay không, hắn cũng không thể để thái giám kiểm tra bộ phận riêng tư đó, Vân Hiểu Tinh đã đào một cái bẫy rồi ép hắn nhảy vào!
Vân Hiểu Tinh nhìn sang, nhướng đôi mắt sáng ngời, hỏi bằng giọng khiêu khích mà chỉ hai người hiểu: Tiêu Quân Hạo, sao thế?
Tiêu Quân Hạo nhìn chằm chằm nàng, bỗng bước lên một bước!
Bầu không khí trong đại điện như đông cứng, áp lực dữ dội và bá đạo khiến tim nàng đập thình thịch, Vân Hiểu Tinh không khỏi e dè, vô thức lùi một bước: “Tiêu Quân Hạo, ngươi định làm gì? Bệ hạ và Thái hậu nương nương vẫn đang ở đây đấy!”
Đừng nói tên đàn ông chó má này bị nàng chọc điên lên rồi nhé!
Tiêu Quân Hạo nhìn sự e dè trong mắt Vân Hiểu Tinh, ngừng bước, nhếch môi cười gắn, ánh mắt nhìn Vân Hiểu Tinh chuyển từ tức giận sang lạnh lùng và hờ hững, chỉ trong chớp mắt, hắn lại là Lang Vương cao quý, đội trời đạp đất.

“Muốn bỏ chồng chứ gì? Được, bổn điện hạ đồng ý với ngươi!”
Ngay sau khi hắn dứt lời, tiếng đùng đoàng bỗng vang lên, một tia sét xẹt qua bầu trời đêm đen kịt, mưa xối xả như thác nước.

Cuối cùng, Kinh Thành – nơi không có mưa nửa năm cũng được đón cơn mưa mát lành đã vắng bóng lâu ngày!
Cùng với tiếng sấm và tiếng mưa, việc Bát Hoàng tử Tiêu Quân Hạo bị Vân Hiểu Tinh bỏ cũng lan khắp các ngóc ngách của Đại Lệ như được chắp thêm cánh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tiếng cười sang sảng của Lục Hoàng tử Tiêu Quân Minh vang lên trong phủ Lục Hoàng tử: “Tin hay lắm! Lan truyền nó cho ta! Sao cho càng nhiều người biết càng tốt, lần này ta cũng muốn xem Tiêu Quân Hạo có còn mặt mũi nào không!”
Vân Giai Ý trong phủ Đại Tướng quân cũng nhận được tin, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ kinh ngạc: “Vân Hiểu Tinh bỏ chồng? Nàng ta lên cơn gì thế?” “Nhị tiểu thư, vậy có phải Đại tiểu thư sắp về không ạ? Lần trước ở cửa tiệm…!Đại tiểu thư như biến thành người khác.

Nét mặt Vân Giai Ý trở nên dữ tợn: “Lần trước là do ta sơ suất, nếu nàng ta về thật, ta sẽ cho nàng ta biết ai mới là người con gái cao quý nhất Vân gia!”
Sấm chớp dữ dội, mưa to như trút, chẳng biết mưa đã rơi bao lâu, cuối cùng đến tảng sáng cũng ngừng, đám mây đen dày đặc bao phủ đất trời đã tan đi, một ngôi sao kỳ lạ tỏa sáng rực rỡ ở phía Tây Bắc.

Trong Khâm Thiên giám, một bóng dáng cao lớn đang đứng trên đài quan sát, nhìn ra chân trời, Phương Tinh sáng lạ thường kia cũng in vào đôi mắt trong trẻo của hắn ta, gương mặt tuấn tú của hắn ta cũng trở nên ngơ ngác, hắn ta lẩm bẩm: “Sao có thể chứ?”
Trời chưa sáng hẳn, Vân Hiểu Tinh đã dẫn Ngọc Trân rời khỏi phủ Bát Hoàng tử, hết sức rầm rộ.

Nói là rầm rộ vì sau xe ngựa của chủ tớ họ còn có thêm mấy chục cỗ xe lớn, chẳng những trên xe có của hồi môn khi nàng về nhà chồng mà còn có những món mà Thái hậu và Càn Khang Đế ban thưởng, thậm chí có cả một phần ba nhà kho của phủ Bát Hoàng tử mà Càn Khang Đế đã ép Tiêu Quân Hạo bỏ ra để trấn an Vân gia.

Vì chuyện này mà Tề Lâm Mạn còn làm ầm lên: “Sư huynh, rõ ràng Vân Hiểu Tinh đã giở trò, tại sao bệ hạ và Thái hậu lại thiên vị nàng ta chứ?”
Tiêu Quân Hạo sầm mặt, nhìn cỗ xe đã chuẩn bị xuất phát ở cách đó không xa, trong mắt lóe lên cảm xúc không thể nhận biết, hắn hờ hững nói: “Chia tay trong vui vẻ, bình an vô sự, tự bảo trọng thôi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Tề Lâm Mạn sửng sốt, nghi ngờ rằng hình như mình đã nghe ra được điều gì đó, nhưng sau khi nghe kỹ thì cũng không phát hiện ra thứ gì.

Thấy Tiêu Quân Hạo đã đi về phía thư phòng, nàng ta vội đuổi theo: “Sư huynh, huynh chờ muội với!”

Cho thì cho thôi, ít nhất ôn thần Vân Hiểu Tinh cũng đi rồi, sau này nàng ta sẽ được ở riêng với sư huynh!
Nghĩ đến đây, Tề Lâm Mạn lập tức vui vẻ, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên rạng ngời: “Sư huynh, huynh chờ muội một chút với!”
Nhưng họ không biết rằng cửa xe đang khép hờ, Ngọc Trân nhìn hai người đã đi xa, mím môi, tự trách: “Tiểu thư, đều do Ngọc Trân không tốt! Nếu Ngọc Trân không vô dụng quá thì chuyện đã không thành ra thế này!”
Quan hệ giữa tiểu thư và Bát Hoàng tử vốn đã dịu lại rồi…!
Vân Hiểu Tinh rời mắt, vỗ vai Ngọc Trân: “Nếu thứ cũ không đi thì thứ mới sẽ không đến, sau này tiểu thư sẽ cho ngươi ăn sung mặc sướng, tốt hơn bây giờ nhiều!”
Ngọc Trân nín khóc, mỉm cười: “Tiểu thư, ai lại nói thế!”
Vân Hiểu Tinh bật cười: “Đi nào, về nhà thôi!”
Vân Hiểu Tinh vốn đã có nhiều của hồi môn rồi, bỏ chồng xong còn được gấp đôi, trở thành phú bà thực thụ, mấy chục cỗ xe lớn rầm rộ rời đi, khiến người đi đường rối rít ngoái nhìn!
“Đó là cô nương nhà ai thế? Nhiều đồ quá! Sắp xuất giá đấy à?”
“Nói linh tinh! Của hồi môn phải được bọc bằng vải đỏ, ngươi thấy phía trên có không!”
“Ơ, hình như người hộ tống là đội hộ vệ sắt của phủ Bát Hoàng tử, Tam di của Nhị đệ muội của Nhị điệt tử của ta trồng dưa ở phủ Hoàng tử đấy!”
“Phía trước còn có hộ vệ của phủ Đại Tướng quân, rốt cuộc đây là cô nương nhà ai vậy? Sao phô trương thế?”
“Qua đó xem sao nhé?
“Qua đó xem sao!”
Đám người hóng hớt chậm rãi tiến về phía trước theo cỗ xe, cùng túm tụm trước cổng phủ Đại Tướng quân, xe còn chưa ngừng hẳn, tiếng pháo nổ lốp bốp đã vang lên, náo nhiệt như giao thừa!
Gần như cùng lúc đó, cổng của phủ Đại Tướng quân cũng chậm rãi mở ra, Vân Đại Tướng quân, Vân phu nhân và Nhị tiểu thư Vân gia bước tới, tất cả nô bộc
của Vân gia xếp thành hai hàng, đồng loạt hô to: “Chào mừng Đại tiểu thư về phủ!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Người xem xung quanh đồng loạt trầm trồ!
Không ngờ người trong xe lại là Đại tiểu thư Vân gia, là Bát Hoàng tử phi đã được gả vào Bát Hoàng tử phủ!
Cũng không phải ngày lễ tết gì, sao phô trương thế!
Người dân ở thành Thịnh Kinh có một sự nhiệt tình đáng ngạc nhiên với những tin đồn của các gia tộc quyền thế, họ lập tức ngửi được mùi tin đồn, đều ra sức chen lên phía trước, một đứa bé cầm mứt quả trong đám đông không để ý, bị đẩy khỏi đám người rồi lăn tới trước xe ngựa đang lao nhanh!
Cha mẹ đứa bé hết sức kinh hãi, lập tức liều mạng xông lên nhưng lại bị vệ binh bên cạnh chặn lại!
“Con của ta! Cẩu Oa!”
Ai cũng biết Đại tiểu thư Vân gia rất bá đạo và ngang ngược, ngay cả người sang quý như quan lại cũng bị ức hiếp, chứ đừng nói gì tới dân chúng thấp cổ bé họng! Đứa bé này chặn xe ngựa của nàng, làm gì còn mạng nữa!
Người đánh xe cũng muốn ngừng, nhưng chuyện xảy ra quá nhanh, hắn ta không kịp kéo dây cương, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa nặng như nghìn lượng vàng chuẩn bị nghiến lên đứa bé!
“Cẩu Oa!”
Gần như cùng lúc đó, một đôi tay trắng như tuyết bỗng vươn ra khỏi xe ngựa, kéo dây cương một cách nhanh chóng và chính xác.

Sau tiếng quát khẽ, một bóng đen cũng nhảy lên con ngựa ô trước xe ngựa với tốc độ cực nhanh, giật mạnh dây cương: “Dừng!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.